Chương 40: Qua đời (thượng)
- Không sao, cứ đi làm việc đi, ta trò chuyện với Tiểu Phong!
Màu tro ở ấn đường Tái Thị càng rõ ràng hơn, nhưng tinh thần của ông cũng đã khá hơn nhiều. Hai tay đỡ ở hai bên ghế, nửa người hơi ngồi dậy.
- Sư phụ, người… người vào nhà đi. Con… con xin người!
Không biết vì sao, mũi Tần Phong cay cay, nước mắt cứ chảy xuống, lăn dài trên hai má. Lấy tay lau mắt, hai tay Tần Phong để xuống phía dưới ghế, dùng cả người để nhấc chiếc ghế lên.
- Đồ ngốc, sư phụ vẫn có thể nhìn được, con khóc cái gì?
Tái Thị nhẹ nhàng khoát tay, nói:
- Hồ gia tuy rằng có quan hệ sâu sắc với ta nhưng sắp tới năm mới rồi, ở trong phòng không thích hợp, con mau thả ta xuống đi!
- Sư phụ, người đừng có như vậy, người nhất định có thể sống lâu trăm tuổi!
Tần Phong nghẹn ngào:
- Sư phụ, người chờ một chút, con sẽ gọi cho Hồ đại ca ngay, chúng ta sẽ lập tức đi bệnh viện, người nhất định sẽ không sao!
Ba năm sống chung với Tái Thị, Tần Phong rất đau lòng. Nếu như có thể, Tần Phong cam tâm người chết đi là mình chứ không phải là người mà cậu coi như ông nội.
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên đối mặt với chuyện sinh tử, nhưng đối với Tần Phong lần này có lẽ là cảm động sâu sắc nhất. Tần Phong cắn chặt môi, không để cho mình khóc lớn lên.
- Thằng nhỏ ngốc này, nếu như bệnh viện có thể giữ lại được tính mạng của sư phụ thì ta còn tới đây để làm gì?
Tái Thị cười, đưa tay khẽ kéo Tần Phong lại, nói:
- Con ạ, năm nay sư phụ 94 rồi, cũng không cách 100 là mấy. Năm đó còn có nhiều người lợi hại hơn sư phụ nhưng lại chẳng có mấy người sống lâu hơn sư phụ, như vậy là đủ lắm rồi.
- Không, sư phụ, người sẽ không chết đâu, người nhất định sẽ không sao!
Tần Phong bỏ tay sư phụ ra, chạy vào trong phòng, lúc ra trên tay cầm một củ nhân sâm bằng ngón út, sau đó cho vào trong miệng Tái Thị.
Đây là mấy hôm trước Tái Thị mua cho Tần Phong, đừng thấy nó nhỏ, củ nhân sâm này cũng đã 70 năm, có giá 60 ngàn, nếu để thêm mười năm nữa thì sợ là 6 triệu cũng không mua được.
Thấy hành động của đệ tử, Tái Thị cũng không ngăn cản, ngậm nửa củ nhân sâm đó trong miệng, cười nói:
- Tiểu tử, con biết cái này dùng làm gì không?
- Sư phụ, đây là nhân sâm trăm năm, có thể cứu mạng!
Tần Phong thấy thần sắc của sư phụ dường như đã khá hơn một chút, vội vàng định nhét nửa còn lại vào tiếp.
- Được rồi, tác dụng của nó là duy trì mạng sống chứ không phải là cứu mạng. Nếu con còn đưa nửa còn lại vào thì ngay cả nói sư phụ cũng không nói được.
Tái Thị chặn tay Tần Phong lại nói:
- Ta mua thứ này là để cho con mang bên người, sợ cơ thể già nua này của ta không chống đỡ được lâu, bây giờ chúng ta còn có thời gian, con nghe sư phụ dặn dò mấy câu!
- Vâng, sư phụ!
Hai chân quỳ gối trước mặt sư phụ, Tần Phong nắm chặt tay sư phụ.
Nghe lời nói của Tái Thị, Tần Phong cuối cùng cũng hiểu được, hóa ra sư phụ sớm đã có cảm giác là đại nạn sắp đến, chính bản thân mình cũng không thay đổi được.
Thấy Tần Phong đã bình tĩnh trở lại, Tái Thị cũng thở phào nhẹ nhõm. Bây giờ ông chỉ như là ánh sáng lóe lên mà thôi, cho dù là nhân sâm gì thì cũng không thể duy trì được lâu dài.
Ngẩng đầu nhìn ánh sáng ở phía chân trời, Tái Thị có phần tham lam hít mạnh bầu không khí trong lành rồi nói:
- Phong nhi, dù là luyện võ hay là học tài nghệ của Ngoại Bát Môn, nếu bàn về tố chất, con là người giỏi nhất trong những người sư phụ đã gặp!
Nhưng gia đình lại gặp nạn khi con còn nhỏ nên tính tình bị ảnh hưởng, mấy năm nay, sư phụ đã giúp con tiêu trừ không ít lệ khí, nhưng có một số thứ vẫn cần con tự hóa giải.
Sư phụ có bốn câu muốn dặn con, chỉ cần con làm được thì sư phụ có thể yên tâm ra đi rồi!
- Sư phụ, người nói đi, đệ tử nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không dám quên!
Tần Phong lúc này hai mắt đã đẫm lệ. Tần Phong cũng không lau, mặc cho nước mắt rơi xuống người đọng thành băng.
Tái Thị giơ một ngón tay lên, nói:
- Thứ nhất, con không được có tình cảm!
- Sư phụ, con người có thất tình lục dục, sao có thể hoàn toàn vứt bỏ?
Tần Phong khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn sư phụ.
Trên đời này có rất nhiều loại tình cảm, tình thân, tình yêu, tình bạn, tình đồng chí, tình yêu dân tộc, yên vạn vật đều là những thứ tình cảm lớn lao, nếu bỏ những thứ tình cảm đó thì còn là con người sao?
Tái Thị lắc đầu, nói:
- Là không được làm những chuyện khó khăn mà con không biết làm thế nào. Sư phụ cho con làm những chuyện vì tình cảm mà tổn hại bản thân, có thể khóc, có thể cười, vui, có thể mừng nhưng duy nhất một điều là không được chìm đắm trong đó, con hiểu ý của sư phụ không?
Đối với Tái Thị mà nói, Tần Phong tuy là ông cụ non nhưng cũng chỉ là một đứa trẻ, tình thân đã tạo cho nó một vết thương rất lớn, sau này lại có tình yêu, tình bạn thì sợ Tần Phong sẽ bị chìm trong đó mà không thể tự kiềm chế được.
Đây cũng không phải là lời nói suông qua loa, nước Anh có một vị quốc vương chỉ yêu giang sơn không yêu mỹ nữ, trong nước đúng lúc đó có chuyện khó khăn, một chuyện sẽ là chuyện làm đau buồn cả một đời. Chuyện bị bắt giam đối với một thiếu niên mà nói là một ngưỡng cửa cực kỳ quan trọng.
- Sư phụ, con hiểu rồi. Người yên tâm đi, đệ tử sẽ nghe theo lời sư phụ dạy bảo, sau này sẽ không vì tình cảm mà tự làm khó mình!
Tần Phong thông minh như vậy sao? Chỉ Nghe Tái Thị giải thích như vậy đã liền hiểu được.
- Tốt, đây mới là truyền nhân của Tái Thị ta.
Tái Thị vui mừng nở nụ cười, giơ ngón tay thứ hai, nói:
- Sau này khi con làm việc, phải “bất loạn vu tâm”, không bị chuyện bên ngoài tác động, như thế mới có thể thấy rõ bản chất của tình hình, giúp con phán đoán chính xác!
Đối với điểm này, Tái Thị cũng không hề lo lắng. Tần Phong cả tuổi mụ mới vừa tròn mười sáu nhưng đã có sự thành thục và bình tĩnh khác xa người thường. Ba năm nhận Tần Phong làm đệ tử, chỉ có giờ phút sinh ly tử biệt này, Tái Thị mới nhìn thấy biểu cảm thực sự của Tần Phong.
Điều này khiến cho Tái Thị cảm thấy an lòng, không bị chuyện bên ngoài làm loạn tâm lại sẽ không vứt bỏ thất tình lục dục, dù cả Tái Thị cũng vô phương dự đoán được thành tựu của Tần Phong trong tương lai!
- Điều thứ ba, chính là không được nhớ về quá khứ!
Tái Thị giơ ngón tay thứ ba lên nói:
- Đối với mỗi người mà nói, những chuyện đã qua dù là hạnh phúc vẫn là tàn khốc. Con phải nhớ kỹ, nhất định không được cho những chuyện đã qua trói buộc tâm trí của mình!
Điều Tái Thị lo lắng nhất ở Tần Phong chính là điểm này. Lão có thể nhìn thấy, sau khi biết chuyện cha mẹ còn sống, Tần Phong luôn canh cánh trong lòng, có chút oán hận cha mẹ tại sao không tới tìm mình và em gái.
Nhưng đây là khúc mắc của Tần Phong, cũng chỉ có bản thân Tần Phong mới có thể cởi bỏ, Tái Thị hy vọng sau này Tần Phong sẽ không bị chuyện này cản trở, phải biết rằng, chuyện cũ dĩ nhiên có thể kích thích con người tiến lên nhưng cũng có thể khiến con người ta suy sụp.
- Sư phụ, con biết rồi. Con sẽ điều chỉnh tâm tính của mình!
Tần Phong gật đầu thật mạnh. Ưu điểm lớn nhất mà Tần Phong có được chính là vô cùng bình tĩnh. Khi nghe sư phụ dặn dò điều cuối cùng, Tần Phong đã thoát ra khỏi sự đau buồn.
- Tốt, thứ tư là không sợ tương lai!
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Tần Phong, vẻ mặt Tái Thị hơi cười, hồng hào lên một chút, nói:
- Sư phụ con tuy xuất thân là gia đình hoàng gia nhưng người sùng bái nhất vẫn là người sáng lập quốc gia này. Câu nói của ông ấy, con phải nhớ kỹ: Đấu với trời là niềm vui vô tận! Đấu với đất là niềm vui vô tận! Đấu với người là niềm vui vô tận!
Thiên địa nhẫn tâm, coi vạn vật như cỏ rác, muốn thành công thì phải không sợ thứ gì, không sợ tương lai, tràn đầy niềm tin vào tương lai thì chắc chắn sẽ có niềm tin chiến thắng!
Nói tới đây, Tái Thị đột nhiên trở nên kích động, dường như lão đã thấy, rất nhiều tâm nguyện còn chưa hoàn thành của mình đã được thực hiện ở trên người của đệ tử.
- Đáng tiếc, những gì sư phụ truyền lại không đầy đủ, nếu không, Tần Phong con nhất định có thể thống nhất Ngoại Bát Môn, làm được việc mà các sư tổ mấy trăm năm nay không làm được!
Tái Thị dữ dội ho vài tiếng, gỡ miếng ngọc bội đã đeo trên người cả hơn nửa thế kỷ cũng không bỏ ra kia xuống, nói:
- Tần Phong, con cầm lấy, đây là tín vật của chủ môn, phải cất giữ kỹ càng, không được làm mất!
- Vâng, sư phụ, con nhất định giữ gìn cẩn thận!
Tần Phong mắt đỏ hoe nhận miếng ngọc bội vẫn còn mang theo hơi ấm của sư phụ.
Nghĩ tới sắp phải vĩnh biệt sư phụ, tim Tần Phong giống như bị dao cắt, bàn tay phải không tự chủ được nắm chặt miếng ngọc bội, mu bàn tay nổi gân xanh.