Chương 41: Qua đời (hạ)
- Ánh nắng mùa xuân thật là đẹp!
Tái Thị ngẩn đầu, nhìn mặt trời đang nhô lên ở phía chân trời, cả khuôn mặt đều được chiếu rọi ở dưới ánh mặt trời, hai mắt hơi nhắm lại. Tái Thị đang đợi những thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình.
Những năm tháng của cuộc đời, những đau thương của cuộc sống, đối với Tái Thị như dòng nước chảy qua, đã từng là một thiếu niên không biết sợ gì, đã từng vượt qua bao gian khổ tung hoàng khắp chốn giang hồ, bây giờ tất cả đều đã trở thành phù du.
- Cuộc sống, thật đẹp!
Đôi mắt Tái Thị dần trở nên ảm đảm, hơi thở cũng càng lúc càng yếu, tử khí tập trung ở ấn đường thì càng lúc càng dày đặc, cố gắng căng đôi mắt lên, Tái Thị muốn nhìn cảnh sắc tươi đẹp của thế gian này.
- Sư phụ? !
Tần Phong quỳ gối trước mặt Tái Thị, gọi một tiếng bi thương, toàn thân run rẩy.
Tay trái nắm thật chặt bàn tay phải của Tái Thị đang buông thõng trên mặt đất cứng như đá, lạnh như băng, chỉ có như vậy Tần Phong mới có thể khiến lòng mình bớt đau xót.
“Rắc!”
Cùng với tiếng động khẽ vang lên, Tần Phong đột nhiên cảm giác được sự đau đớn từ trong lòng bàn tay. Điều này khiến cho đầu óc cậu tỉnh táo lại. Sau khi mở bàn tay phải ra mới phát hiện ra, miếng ngọc bội của chủ môn do sư phụ truyền lại đã bị mình bóp nát.
- Cái này… cái này…
Sư phụ đang hấp hối, Tần Phong cũng không khỏi ngây người ra, vừa mới đồng ý với sư phụ là sẽ giữ gìn cẩn thận, bây giờ lại làm hỏng. Nhìn bàn tay đầy máu tươi, Tần Phong không biết phải làm sao.
- Hả? Có chuyện gì vậy?
Đúng lúc Tần Phong đang định ném miếng ngọc bội đi, bỗng nhiên một luồng khí mát lạnh xuất hiện trên lòng bàn tay, hơn nữa nhanh chóng lan ra toàn thân.
- Đây là… đây là công pháp của sư tổ sao?
Không đợi đến lúc Tần Phong quan sát kỹ càng, Tái Thị đang nửa nằm ở trên ghế bỗng nhiên ngồi ngay ngắn, mắt lộ vẻ không dám tin.
- Sư phụ, người… người thế nào rồi?
Tái Thị đột nhiên trở nên khỏe lại, khiến cho Tần Phong giật mình. Tần Phong có thể cảm nhận được sự sống của sư phụ đang trôi đi, nhưng biểu hiện của Tái Thị giờ khắc này lại không giống với người đang gần đất xa trời.
- Ta hiểu rồi. Ha ha ha. Ta hiểu rồi!
Ánh mắt Tái Thị nhìn chằm chằm vào miếng ngọc bội ở trong lòng bàn tay Tần Phong, cười chói tai:
- Ta hiểu rồi. Hóa ra cái gọi là truyền thừa chính là ở trên miếng ngọc này, mang theo kho báu trên người mà không biết, buồn cười, buồn cười quá…
- Sư phụ, người đừng dọa con!
Nhìn dáng vẻ như phát điên của Tái Thị, Tần Phong thật sự bị dọa, quỳ ở đó không biết làm gì cho phải. Nhưng lúc này, giọng nói của Tái Thị bỗng nhỏ dần:
- Chết không đáng tiếc, đã đủ rồi, đủ rồi…
- Sư phụ, người nói gì?
Giọng nói của Tái Thị càng nhỏ, Tần Phong liền đưa tai sát lại, nhưng miệng của lão đã không phát ra tiếng nữa.
- Tiểu Tần, ông cụ… đã đi rồi…
Tần Phong vẫn cố gắng nghe từng lời của sư phụ thì bên tai bỗng truyền đến giọng nói của một cụ già. Quay đầu nhìn lại, thì ra là mấy người già trong sân nghe thấy động tĩnh đi tới.
- Không… không thể! sư phụ vừa mới còn khỏe, sức khỏe của người con rất tốt!
Tần Phong lắc đầu liên tục, nhưng khi Tần Phong quay đầu nhìn về phía sư phụ, cả người giống như bị điện giật, run rẩy. Sư phụ vừa rồi còn cười tới chảy cả nước mắt, giờ khuôn mặt đã đóng thành băng!
- Sư… sư phụ!
Tần Phong sợ máu ở tay phải sẽ làm bẩn sư phụ, đưa tay trái sờ lên mặt sư phụ, cảm giác từ trên khuôn mặt kia cũng giống như trong lòng của Tần Phong, đều lạnh như băng.
“Tiểu tử, trời lạnh như vậy, lại nửa đêm gà gáy, ngươi muốn đi đâu?”
“Ma, ma…”
“Ngươi nói đúng, ta chính là quỷ. Trước đây không lâu ngươi mới giết ta, bây giờ ta trở lại báo thù…”
Trong đầu Tần Phong bỗng xuất hiện cuộc đối thoại với sư phụ ba năm trước giống như đang hiện ngay trước mắt. Tần Phong không thể tin được, bây giờ sư phụ đã vĩnh viễn rời xa mình.
Nước mắt theo khuôn mặt chảy xuống, Tần Phong muốn khóc lên thành tiếng nhưng lại không thể khóc được.
Tần Phong quỳ ở đó như thể đã bị mất hồn. Đây là lần mà Tần Phong thật sự cảm nhận được sự đau đớn của mất mát, cha mẹ sinh ra, sư phụ dạy dỗ.
Không biết tại sao, lúc này Tần Phong chỉ cảm thấy trời đất mờ mịt, bản thân lại là kẻ cô độc. Cậu không còn cảm nhận được sự ấm áp từ cơ thể của sư phụ.
- Đúng là đứa trẻ có tình có nghĩa, lão gia đã không nhìn lầm người!
Phía sau truyền đến tiếng thở dài, một bàn tay vỗ lên lưng Tần Phong:
- Tiểu tử, muốn khóc thì khóc đi, đừng cố gắng giấu sẽ có hại cho cơ thể!
Tần Phong quay đầu nhìn cụ già đó, đứng lên nói:
- Hồ gia gia, tục ngữ nói nhân tử vi, nhập thổ vi an, phải làm phiền người rồi!
Nói xong, Tần Phong quỳ xuống lạy ông ta. Tần Phong là đệ tử truyền thừa của Tái Thị, đưa sư phụ đến nơi an táng cũng là bổn phận.
- Không được, không thể được!
Hành động của Tần Phong làm Hồ gia gia cuống cuồng, không ngừng đỡ Tần Phong đứng dậy, nói:
- Tần Phong, nếu nói về vai vế, ta còn phải gọi cậu là tiểu gia gia ấy chứ…
Vai vế của Tái Thị cao, thậm chí còn có họ hàng với hoàng đế nên người nhà Hồ gia căn bản là không có tư cách nói về vai vế với Tái Thị. Cái quỳ gối này của Tần Phong nhất thời khiến cho mấy vị lão nhân hoảng loạn cả lên.
- Sao vậy? Tần Phong, tay cậu sao lại có máu?
Đúng lúc này, Hồ Bảo Quốc mang theo một con dê đã lột da đi tới, nhìn thấy bàn tay đầy máu của Tần Phong.
- Anh Hồ, sư… sư phụ đi rồi!
Tần Phong vừa mới được đỡ dậy lại quỵ xuống, cũng không phải do đầu gối Tần Phong không trụ được, mà là theo quy củ giang hồ, khi đưa ma người thân, vào cửa gặp người sẽ phải quỳ lạy.
- Tôi… tôi mới đi còn chưa tới hai tiếng đồng hồ… tại… tại sao…
Hồ Bảo Quốc nghe xong liền ném con dê xuống, chạy tới trước mặt Tái Thị.
Nhìn khuôn mặt của Tái Thị, Hồ Bảo Quốc không kìm được nước mắt giàn giụa. Tuy rằng lúc còn nhỏ không ít lần bị đánh nhưng tình cảm của Hồ Bảo Quốc với Tái Thị vô cùng thân thiết, nếu không thì cũng không thể phóng túng như vậy đối với Tần Phong.
- Anh Hồ, việc hậu sư của sư phụ quan trọng hơn!
Tần Phong lúc này cũng đã bình tĩnh hơn rất nhiều, sau khi vuốt mắt sư phụ, cẩn thận đỡ sư phụ nằm xuống, đứng dậy nói:
- Các vị, cháu bất tài, hậu sự của sư phụ, kính nhờ gia đình ta!
- Lão gia là trưởng bối của nhà họ Hồ, việc này không cần cậu nói.
Hồ Bảo Quốc nhìn thân thể Tái Thị nằm ở ghế, không khỏi thở dài, nói:
- Lão gia, đám tang của người là hỉ tang, còn sợ liên lụy gì tới nhà chúng ta!
Mặc dù là đêm 30 nhưng Tái Thị qua đời cũng đã làm giảm đi vài phần vui mừng đón tết, nhà họ Hồ có không ít thanh niên trai tráng, hơn nữa lại đang chuẩn bị tết nên đồ đạc đầy đủ cả, hơn một giờ sau, linh bằng đã được gắn ở cửa.
Ở nông thôn, vào mùa đông, chuyện các người già qua đời có rất nhiều. Nghe tới lão gia qua đời đã hơn 90 tuổi, người trong thôn đều không để tâm lắm, trên cơ bản mỗi nhà đều đã đến thăm hỏi một lượt.
- Tần Phong, tôi túc trực bên linh cữu lão gia là được rồi, cậu vào nhà ăn miếng sủi cảo đi!
Công việc bận rộn thoáng cái đã tới chiều, Hồ Bảo Quốc nhìn cậu thiếu niên đang quỳ gối ở trước linh cữu, đau lòng lắc lắc đầu. Mấy năm ở chung, Hồ Bảo Quốc luôn nghĩ Tần Phong là người tình cảm khá hời hợt, cho tới hôm nay mới cảm nhận được nội tâm của cậu ta.
- Anh Hồ, tôi không đói, tôi muốn cùng anh bàn chuyện!
Tần Phong lắc đầu, sắc mặt hơi nhợt nhạt, dù là ai quỳ gối cả buổi sáng ở nơi nhiệt độ dưới 0 độ, gió lạnh gào thét này sợ là cũng không chịu nổi rồi.
- Chuyện gì? Cậu nói đi!
Hồ Bảo Quốc vỗ vai Tần Phong, nói:
- Hậu sự của lão gia thì cậu không cần lo lắng, tôi sẽ xử lý thỏa đáng, nếu cậu không muốn quay lại trại giáo dưỡng thì tôi cũng giúp cậu lo liệu!
Tần Phong còn gần hai tháng nữa mới được ra trại, nhưng trong tay Hồ Bảo Quốc còn có danh sách giảm án của quốc gia, cùng lắm là cãi nhau với các quản giáo một trận, để đưa Tần Phong vào danh sách này.
- Không phải là chuyện này, anh Hồ, đến tết rồi, khắp nơi đều là tiếng pháo nổ, tôi sợ làm kinh động tới sư phụ!
Tần Phong nhìn sư phụ lạnh lẽo nằm ở trên giường, vẻ mặt kiên định nói:
- Tôi muốn nhanh chóng hỏa táng cho sư phụ, không để linh hồn sư phụ bị quấy nhiễu.
Dựa theo truyền thuyết ở trong dân gian, linh hồn người chết sợ nhất tiếng pháo. Tuy rằng đây chỉ là những lời nói vô căn cứ nhưng Tần Phong cũng không muốn để linh hồn của sư phụ bị hồn bay phách tán.
Hồ Bảo Quốc suy nghĩ một lát, cắn răng nói:
- Chuyện này… được rồi. Lão gia cũng không có thân bằng cố cựu gì, tôi gọi vài cuộc điện thoại rồi chúng ta sẽ đưa đến nơi hỏa táng.