Bảo Giám

Chương 42: Di nguyện.

Chương 42: Di nguyện.
Đêm 30, hầu như các đơn vị đều nghỉ tết, nhà hỏa táng cũng đã sớm đóng cửa. Hồ Bảo Quốc gọi điện tới cả khẩn cầu lẫn dọa dẫm, lại thông qua mối quan hệ tốt với các thủ trưởng ở trong tỉnh cuối cùng cũng khiến cho nhà hỏa táng đồng ý mở cửa.
Đợi đến khi hỏa táng xong trở về tới nhà họ Hồ, tiếng chuông báo hiệu năm mới đã rung lên. Ôm hũ tro cốt của sư phụ, Tần Phong ngây người ngồi ở trong căn phòng Hồ Bảo Quốc sắp xếp cho. Buổi sáng vẫn còn là một người ngay trước mắt, bây giờ đã biến thành một bình tro cốt, đây là lần thứ hai Tần Phong cảm thấy rõ ràng ý nghĩa của sinh ly tử biệt.
- Tiểu Phong, đưa lão gia lên thờ đi, chờ sau bảy ngày, tôi sẽ an táng người ở phần mộ của tổ tiên họ Hồ, nhất định sẽ không để lão gia phải chịu thiệt thòi.
Hồ Bảo Quốc bưng bát bánh chẻo mở cửa, bận rộn cả ngày, đừng nói đến cậu thiếu niên mười lăm mười sáu như Tần Phong, ngay cả Hồ Bảo Quốc cũng sắp không chống đỡ nổi rồi. Nhưng mọi chuyện cuối cùng cũng được xử lý xong, Hồ Bảo Quốc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
- Anh Hồ, tôi lại muốn xin anh một chuyện!
Ánh mắt của Tần Phong từ bình tro cốt chuyển sang người Hồ Bảo Quốc, nói:
- Tuy rằng sư phụ rất ít khi nói cho người khác biết thân phận của mình nhưng tôi biết người muốn được an táng ở lăng mộ nhà Thanh. Tôi muốn hoàn thành tâm nguyện này của sư phụ.
Ở cùng với Tái Thị hơn ba năm, Tần Phong đã từng nghe sư phụ nói mình cùng thế hệ với hoàng đế Quang Tự, cũng chính là Ái Tân Giác La Tái Điềm, từng có phần mộ tại phía tây Thanh lăng và nghĩa địa hoàng gia Hoa Long.
Năm đó, Quang Tự từng hạ chỉ, phần mộ này chính là dành cho các bối lặc gia, như là các vương gia, các thân vương đều được chôn cất ở đó.
Tuy rằng Tái Thị không nói ra, nhưng Tần Phong có thể nhận ra sư phụ vẫn muốn trở về với tổ tiên. Chỉ là Tái Thị đã bỏ dòng họ Ái Tân Giác La đi đã lâu, tự biết rằng tâm nguyện này rất khó hoàn thành nên khi hấp hối cũng không nói ra.
- Chôn cất ở trong lăng mộ nhà Thanh? Tần Phong, cậu nói đùa với tôi à?
Nghe Tần Phong nói xong, suýt nữa thì Hồ Bảo Quốc đánh rơi đĩa bánh chẻo xuống đất:
- Bây giờ là thời đại nào rồi? Nhà Thanh đã sớm diệt vong rồi, ngoài vị hoàng đế Mạt Đại đã bị truất ngôi kia thì còn ai có thể được chôn cất ở đó? Lão Hồ tôi cũng không có bản lĩnh đó!
Sau khi nhà Thanh diệt vong, dù là chính phủ Bắc Dương hay là chính phủ quốc dân hiện tại đều cố gắng giảm thiểu tối đa những ảnh hưởng của thời đại phong kiến đối với xã hội. Cho dù là vị hoàng đế cuối cùng đó khi mới qua đời cũng không được chôn cất ở trong lăng hoàng đế mà được chôn cất ở Bảo Sơn.
Bởi vì lăng mộ của vị hoàng đế đó đã sớm được xây dựng xong, cho nên sau khi thủ tướng can thiệp đã đưa vào chôn cất ở trong đó, đó cũng là vị hoàng đế cuối cùng của nhà Thanh được mai táng, sau đó không còn nghe nói có ai được chôn cất ở trong lăng.
Mà Hồ gia cũng chỉ là một hộ bình thường ở Thạch Thị, quan chức lớn nhất ở trong nhà cũng chỉ là đồn trưởng trại giáo dưỡng Hồ Bảo Quốc, ở thể chế hiện tại, ở vị trí như ông ta thì có thể có bao nhiêu khả năng?
- Anh Hồ, tôi không phải nói là muốn đưa sư phụ vào an táng trong lăng hoàng đế, mà là ở khu mộ tổ nhà Thanh gần lăng Hoàng đế.
Thấy Hồ Bảo Quốc hiểu lầm ý của mình, Tần Phong vội vàng giải thích. Tần Phong chỉ nghĩ là muốn giúp cho sư phụ hoàn thành nguyện vọng về với tổ tiên.
Hồ Bảo Quốc lắc đầu liên tục, nói:
- Chuyện này… Tiểu Phong, dù là loại lăng mộ này thì cũng không thể nào tùy tiện vào được. Lão gia đã rời khỏi dòng họ Ái Tân Giác La được 70 năm rồi, còn không biết là trong gia phả còn có tên của người hay không, chỉ là nói suông thì ai tin?
Muốn làm thành viên của hoàng triều, là người của dòng họ Ái Tân Giác La hoàng thất, quốc gia đều rất chú ý tới, người chết đều được ủy ban lo việc ma chay. Đừng nói là Tái Thị hiện giờ đã biến thành tro cốt, cho dù ông ta còn sống, nếu muốn làm rõ thân phận của mình cũng phải trải qua rất nhiều thủ tục.
- Anh Hồ, sư phụ có một quyển ghi chép có thể chứng minh thân phận của người. Chuyện này để tôi lo liệu, nhưng tạm thời tro cốt của người phải gửi lại trong nhà của anh, anh xem như vậy được không?
Truyền thừa của Ngoại Bát Môn là truyền miệng, lão gia cũng không dám phá lệ, nhưng vài năm cuối cùng của cuộc đời mình đã viết không ít những hồi ức năm xưa, trong đó có những chuyện của dòng họ Ái Tân Giác La mà người ngoài không biết có thể có tác dụng chứng minh thân phận của Tái Thị.
- Tiểu tử, cậu để lão gia được mai táng yên ổn không được sao? Không nên làm khổ mình nhiều như vậy.
Hồ Bảo Quốc tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong, chuyện mình còn không thể làm được mà tiểu tử đang chịu phạt ở trong trại giáo dưỡng này còn dám cuồng ngôn.
- Anh Hồ, sư phụ chỉ có chút di nguyện như vậy, tôi nhất định phải giúp người hoàn thành!
Tần Phong bướng bỉnh nhìn Hồ Bảo Quốc, không chịu nhân nhượng. Tần Phong biết, sư phụ muốn được chôn cất trong khu lăng mộ nhà Thanh cũng không phải là vì muốn chứng minh thân phận hoàng thất của mình mà thuần là tâm tư muốn ở gần tổ tiên. Tần Phong cảm thấy mình có trách nhiệm phải hoàn thành chuyện này.
- Được rồi, cậu là đệ tử của lão gia, việc này cậu có thể làm!
Nhìn ánh mắt kiên định của Tần Phong, Hồ Bảo Quốc thở dài đồng ý, đặt đĩa bánh chẻo xuống, đỡ lấy hũ tro cốt của Tái Thị, cung kính đặt lên trên bàn, nói:
- Cậu ăn một chút đi, ngày mai theo tôi trở về, tôi nghĩ cách giúp cậu giảm hai tháng phạt cuối cùng này.
- Anh Hồ, không cần, chỉ là hai tháng, tôi chờ được!
Tần Phong lắc lắc đầu. Với bản lĩnh hiện giờ của mình, sự giam cầm của trại giáo dưỡng sao có thể cản trở được cậu, sở dĩ ở lại nơi đó là vì có sư phụ, thứ hai là Tần Phong muốn ở lại luyện tâm tính. Theo lời sư phụ nói, con người cần tịch mịch mới có thể làm nên chuyện.
Còn có một điểm là, ở trong trại giáo dưỡng, Tần Phong có thể học được từ khác rất nhiều việc. Đừng thấy trong trại chỉ là các thiếu niên phạm tội, trong đó có tên móc túi 12 tuổi, ăn trộm từ Đông Bắc tới Tô Nam, không hề thất bại, kinh nghiệm này đúng là khiếm khuyết của Tần Phong.
Tái Thị luôn nói với Tần Phong, nếu hắn có thể được đưa tới nhà giam của người trưởng thành, có thể học được gì thì học càng nhiều càng tốt, nơi đó mới chính là nơi “tinh anh hội tụ”, từ quan lớn, học giả tới người buôn bán lớn nhỏ đều ở đó.
Hiện giờ Tần Phong cũng đã thấy, cho dù là Đạo thuật hay là Thiên thuật thật ra cũng không phân biệt tốt xấu, chỉ do cách dùng mà thôi. Giống như là một con dao thì ở trong nhà bếp là công cụ chính ở trong tay đầu bếp, nhưng nếu ở trong tay tội phạm thì sẽ là hung khí, mấu chốt là do sự lựa chọn của cá nhân.
Tiễn Hồ Bảo Quốc đi ra, Tần Phong cầm đĩa bánh chẻo ăn. Nhìn hũ tro cốt sư phụ ở trên bàn, Tần Phong không thể nào ngủ được. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, đầu cậu từ đầu đến cuối bị bao vây ở trong tình trạng vô cùng kích động.
- Ồ, đây là cái gì?
Tần Phong thu ánh mắt lại, đột nhiên phát hiện ra, trong đầu mình đột nhiên xuất hiện ra điều gì đó không thuộc về trí nhớ của mình, khiến cho sự chú ý của Tần Phong di chuyển từ hũ tro cốt tới trong suy nghĩ của mình, một luồng thông tin phức tạp trong nháy mắt truyền vào trong đầu Tần Phong.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất