Chương 43: Giang hồ bảo giám
Lượng thông tin truyền đến ở trong đầu thật sự là quá lớn, trong nháy mắt đã lấp đầy chỗ trống ở trong suy nghĩ của Tần Phong, chỉ có một đoạn ký tự giống như chữ Nhật không ngừng hiện lên trong đầu.
Cũng thật kỳ lạ, Tần Phong tuy là bị động tiếp nhận nhưng những thông tin này lại được khắc ghi một cách bình thường, được khắc ghi thật sâu trong đầu óc của Tần Phong.
Khoảng mười phút, hai mắt Tần Phong dường như hoàn toàn mất đi tiêu cự chậm rãi hồi phục thần thái, đồng thời cũng lộ ra vẻ không thể tin được.
- Chuyện này… Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào đây chính là truyền thừa những gì đã mất của sư phụ?
Một đoạn văn tự lại hiện ra trong đầu, giống như là trí nhớ của Tần Phong, một chút trúc trắc cũng không có nhưng những thông tin mà văn tự này thể hiện cũng khiến cho Tần Phong cực kỳ chấn động.
“Giang hồ bảo giám” ! Xuất hiện đầu tiên chính là bốn chữ này!
Sau bốn chữ này, theo những thông tin của văn tự thì có một số thứ Tần Phong đã được học qua, nhưng có một số thứ cậu chưa từng được nghe tới cũng chưa từng được thấy qua.
Những kỹ thuật nghe tiếng động, giấu bài, đổi bài, đánh cuộc, ngay cả sư phụ Tái Thị cũng không nắm được nhưng ở trong đầu Tần Phong đã có đầy đủ phương pháp huấn luyện. Với hiểu biết hiện giờ của Tần Phong đối với Ngoại Bát Môn, phương pháp này tuyệt đối có tác dụng.
Ngoài ra còn có phương pháp nuôi và dùng cổ trùng, đây là truyền thừa thần bí nhất của Ngoại Bát Môn. Cho dù ở Miêu Cương Vân Nam, phương pháp này cũng không còn trọn vẹn nữa, nhưng ở trong đầu Tần Phong lại có miêu tả cực kỳ tường tận.
Trong những thông tin khổng lồ và phức tạp này còn có những bí thuật phòng the, nói tỷ mỉ về những kỹ thuật hoan ái nam nữa khiến cho Tần Phong đỏ mặt tía tai, tim đập thình thịch. Nhưng những nội dung này giống như tự nó đi vào trí nhớ, chỉ có thể tiếp nhận chứ không thể loại bỏ.
Điều này khiến cho một cậu thiếu niên như Tần Phong cũng có chút xao động, sau khi hít một hơi thật sâu để ép mình chuyển sự chú ý vào chỗ khác.
- Những thứ này là từ đâu tới?
Hai mắt Tần Phong hơi nhắm lại, bỏ qua những nội dung vừa rồi, trong đầu lại tràn đầy nghi hoặc.
Theo như lời Tái Thị nói, bí thuật trong giang hồ đều là do truyền miệng, chưa từng có ghi chép lại. Nhưng cái gọi là “giang hồ bảo giám” này lại xuất hiện ở trong đầu mình một cách rõ ràng như vậy khiến cho Tần Phong có một loại cảm giác rất khó hiểu.
- Không lẽ là do miếng ngọc bội đó bị vỡ gây ra…
Bỗng nhiên Tần Phong nhớ tới những lời sư phụ nói lúc lâm chung, ánh mắt không tự chủ được luôn nhìn về phía bàn tay phải của mình.
Tần Phong nhớ mang máng, ngay khi miếng ngọc bội bị vỡ, trong đầu dường như có thứ gì đó, nhưng lúc đó mọi sự chú ý đều dành cho sư phụ nên cũng không để ý.
Bây giờ nghĩ lại, những thông tin trong đầu chắc chắn là do miếng ngọc bội đó truyền tới, hơn nữa sư phụ cũng có thể cảm nhận được. Nếu không trước khi lâm chung, sư phụ cũng không thể hiện bộ dạng giống như vừa ngộ ra điều gì đó như vậy.
Tần Phong đã hiểu rồi. Cái gọi là tín vật truyền thừa của sư phụ này thật ra chính là bí thuật công pháp mà sư tổ truyền lại cho các chủ môn của Ngoại Bát Môn. Nhưng không biết vì lý do gì mà hậu thế đều không biết đến tác dụng này, chỉ coi nó là một vật có ý nghĩa kỷ niệm, cất giữ kỹ càng, cũng không có ai có thể có được sự truyền thừa chân chính.
Những thông tin mà miếng ngọc bội mang khiến cho sự bi thương vì mất sư phụ của Tần Phong giảm đi không ít. Những bí thuật đủ các loại này khiến cho Tần Phong nhìn hoa cả mắt.
Ở những truyền thừa cuối cùng còn có một bản thổ nạp công pháp mấy trăm chữ, gần giống với Tái Thị đã dạy, nhưng vẫn khác ở một số chi tiết nhỏ.
Nửa năm nay, Tần Phong đều ngủ trong tư thế ngồi. Hôm nay bận rộn cả một ngày, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi không chịu nổi, hít thở theo phương pháp thổ nạp, cả người rất nhanh đã đi vào trạng thái nhập định.
Thời gian trôi qua, hơi thở của Tần Phong chậm dần, mỗi hơi thở cách nhau khoảng năm phút, trong lúc đó, suy nghĩ của Tần Phong dường như trở nên trống rỗng, khí lực trong đan điền cũng trở nên vô cùng sống động, chạy quanh trong kinh mạch.
Tần Phong lúc này giống như nước nóng đang bốc hơi lên, một cảm giác vô cùng dễ chịu khiến cho cậu thoải mái rên rỉ, sự mệt mỏi trong cả một ngày dường như đã biến mất. Tuy rằng công pháp trong “giang hồ bảo giám” chỉ có thay đổi rất nhỏ nhưng khiến cho Tần Phong cảm thấy hoàn toàn khác.
“Ầm!”
Đột nhiên, trong đầu Tần Phong truyền đến một tiếng nổ vang. Một lát sau, trong khoảng trống ở trong đầu, suy nghĩ dường như trở nên bay bổng, cả người giống như được thoát khỏi sự trói buộc của thân thể, hoàn toàn không có một chút sức nặng nào.
- A? Sao lại có ống pháo cũ ở dưới giường thế này?
Tuy rằng đang nhắm mắt, nhưng tất cả mọi thứ ở xung quanh Tần Phong đều hiện ra trong đầu. Tần Phong có thể “nhìn” thấy cả ở bên dưới mình có một ống pháo cũ dài khoảng gần 2m, rỉ sét loang lổ.
- Âm thanh gì vậy?
Ngay khi Tần Phong định nhìn cho kỹ thì một trận pháo nổ khiến cho cậu thoát khỏi trạng thái nhập định. Vừa mở mắt ra thì nhìn thấy ở ngoài trời đã sáng, nhưng trong cảm giác của Tần Phong thì chỉ giống như chỉ trong một hơi thở ngắn ngủi.
Một ngụm nước miếng lớn từ trong lưỡi Tần Phong trào ra, cả miệng đều tràn ngập một hương vị. Sau khi nuốt nước bọt xuống cổ họng liền cảm thấy cả ngườ khoan khoái, suy nghĩ rõ ràng, hoàn toàn tỉnh táo trở lại.
“Rắc rắc…”
Cơ thể hơi thoải mái một chút thì một loạt những âm thanh “rắc rắc” giống như các đốt ngón tay nổ từ cở thể Tần Phong vang lên, khí lực ở trong đan điền truyền vào tứ chi. Tần Phong chỉ cảm thấy cả người tràn đầy khí lực.
Nhìn về phía hũ tro cốt ở trên bàn, trong lòng Tần Phong mặc niệm: “Sư phụ, truyền thừa của Ngoại Bát Môn, đệ tử nhất định sẽ tiếp tục truyền lại, người yên tâm đi!”
Tới lúc này, Tần Phong sớm đã hiểu được nơi đến của những thông tin trong miếng ngọc bội.
Đã có được những bí thuật này, Tần Phong tin rằng, việc chỉnh đốn Ngoại Bát Môn cũng không phải là chuyện khó nhưng Tái Thị cũng không dặn phải làm như vậy, mà Tần Phong cũng không có hoài bão thống nhất giang hồ.
- Tần Phong, đã dậy rồi à?
Cùng với giọng nói của Hồ Bảo Quốc, cánh cửa bị đẩy ra, đánh giá vẻ mặt của Tần Phong, Hồ Bảo Quốc vỗ vỗ vai của Tần Phong nói:
- Tinh thần cũng không tệ, đừng nghĩ nhiều nữa, đi ăn sủi cảo đi. Tối nay tôi trực, cậu mau cùng tôi trở về trại.
- Cảm ơn Hồ đại ca!
Tần Phong gật đầu, nói:
- Hồ đại ca, tro cốt của sư phụ, kính nhờ anh giữ gìn.
- Nói những lời khách khí đó làm gì? Yên tâm đi, lão gia ở đây, bảo đảm mỗi ngày đều được hương khói đầy đủ.
Hồ Bảo Quốc đấm lên ngực Tần Phong, xoay người ra khỏi phòng, năm mới cũng có không ít chuyện phải làm.
Vì là hỉ tang cho nên việc Tái Thị qua đời cũng không làm giảm đi không khí tết ở trong thôn nhỏ này.
Mà nhà họ Hồ ở trong thôn nhỏ này cũng coi như là gia đình giàu có, người đến chúc tết nối dài không hết.
Buổi sáng đầu tiên của tết tràn ngập trong những câu chúc năm mới cát tường. Vì chuyện của Tái Thị mà nhà họ Hồ cũng không ai coi Tần Phong là người ngoài, khiến cho Tần Phong trải qua một cái tết rất ấm áp.
Sau khi ăn xong cơm tối, Hồ Bảo Quốc lái xe đưa Tần Phong về trại giáo dưỡng. Mặc dù chỉ rời khỏi trại hai ngày nhưng nhìn thấy nơi quen thuộc mà sư phụ vẫn ở, Tần Phong cảm giác giống như đã lâu lắm rồi.