Chương 44: Ra trại (thượng)
- Tần Phong, ra đây!
Một buổi sáng sớm hai tháng sau, cánh cửa sắt dày của nhà giam được mở ra, Lý Phàm đứng ở cửa, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Tần Phong đang cáo biệt những người bạn cùng phòng giam.
Tuy rằng trong lòng bất mãn với sự an bài này của đồn trưởng với Tần Phong, nhưng Lý Phàm không thể không thừa nhận, ba năm Tần Phong ở trong trại giáo dưỡng, đã biểu hiện rất tốt.
Trong ba năm này, Tần Phong không những biết đánh đàn piano, trong những cuộc thi mà trại ra dựa theo những bài thi vào cao đẳng, Tần Phong luôn được điểm cao. Nếu là ở ngoài đó cũng là những thành tích rất tốt.
Nếu không phải là do Hồ Bảo Quốc gây áp lực thì với biểu hiện của Tần Phong đủ để lấy làm tấm gương cải tạo điển hình của tội phạm thiếu niên, tiến hành tuyên truyền ở các trại trên cả nước.
Nhưng dù là như vậy, Tần Phong cũng đã được khen ngợi vài lần ở hệ thống trại giam trong tỉnh, khiến cho Lý Phàm cũng được thăng lên chức đội trưởng.
- Chào đội trưởng!
Tần Phong mỉm cười đứng ở trước mặt Lý Phàm.
Đã không còn hình ảnh một thiếu niên non nớt như ba năm trước đây nữa. Tần Phong lúc này tuy mới có 17 tuổi nhưng vóc dáng cao lớn, đôi mắt hiện lên vẻ trầm tĩnh khiến cho Tần Phong nhìn già dặn hơn tuổi thật vài tuổi.
Nhìn thiếu niên trước mặt, Lý Phàm luôn không thể coi cậu ta là một thiếu niên. Bởi vì có khi, ánh mắt của Tần Phong thoáng hiện lên vẻ như một ông già, hiện ra một vẻ sâu sắc không nói nên lời.
Đối với Tần Phong, Lý Phàm cũng chỉ có một đánh giá là thiên tài. Nếu Tần Phong được lớn lên ở trong một gia đình bình thường thì chắc chắn bây giờ sẽ là niềm kiêu hãnh trong mắt mọi người.
- Đi theo tôi, thu dọn đồ của cậu vào!
Lý Phàm vỗ vỗ vai Tần Phong, xoay người dẫn Tần Phong ra khỏi nhà giam. Khi mỗi phạm nhân mãn hạn tù, còn có một số thủ tục cần phải bàn giao, bao gồm một số vật phẩm của phạm nhân trước khi vào trại.
- Nhìn xem còn thiếu gì không?
Ở trên bàn trong phòng làm việc có đặt một cái túi nilon, bên trong có hơn một nghìn và vài bộ quần áo cũ. Đây là tài sản của Tần Phong trước khi bị bắt giam.
- Không thiếu gì cả, cảm ơn đội trưởng!
Tần Phong đưa mắt nhìn qua chiếc túi, lắc lắc đầu, lễ phép nói với Lý Phàm.
Tuy rằng Tần Phong cũng không biết vì sao Lý Phàm lại có thái độ thù địch với mình khi vào trại như vậy, nhưng Lý Phàm là một người vô cùng giỏi trong việc học tập điểm mạnh của người khác.
Trong thời gian vài năm, qua việc kết giao với Lý Phàm, Tần Phong cũng hiểu biết khá nhiều về tâm lý học. Toàn bộ sách trên bàn này của Lý Phàm, Tần Phong đều đã đọc qua.
Thật ra những gì mà sư phụ dạy cho Tần Phong có liên quan chặt chẽ với tâm lý học. Những mánh khóe lừa người của Ngoại Bát Môn chính là lợi dụng tâm lý tham lam của mọi người.
Nhưng những gì Tái Thị dạy là thực tiến, còn những gì mà Tần Phong học được ở Lý Phàm là lý thuyết. Về trình độ nghiến cứu về tâm lý học thì đương nhiên là Tần Phong kém Lý Phàm rất nhiều.
- Vậy thì tốt, thu dọn xong thì chuẩn bị đi thôi.
Lý Phàm gật gật đầu nói:
- Tần Phong, bản tính của cậu không xấu, nhưng sau này làm việc không bao giờ được quá kích động. Nghĩ lại năm đó vì một cơn kích động mà đổi lấy ba năm lao ngục tai ương, có đáng không?
Tuy rằng ba năm này, Lý Phàm vẫn không nhìn thấu được Tần Phong, nhưng có thể cảm nhận được, Tần Phong cũng không phải là người trời sinh tính tình ngang bướng không thể sửa được, ngược lại bụng dạ lại vô cùng cởi mở.
Là một quản giáo, Lý Phàm không có thành kiến đối với những người bị giáo dục cải tạo giống như ngoài xã hội. Lý Phàm tin rằng nếu Tần Phong không mắc phải sai lầm gì nữa thì sau này nhất định sẽ làm nên chuyện.
Đương nhiên, nếu như Tần Phong có tâm địa độc ác thì tội ác sẽ càng dã man. Có thể nhận thấy điều đó từ việc khi cậu ta 13 tuổi đã có thể tự tay đâm chết 5 người trưởng thành.
- Vâng, đội trưởng. Sau này nhất định tôi sẽ không làm chuyện phạm pháp nữa.
Tần Phong cầm chiếc túi nilon, sau khi thay quần áo trên người, chợt nhớ tới một chuyện, ngập ngừng một lát rồi nói:
- Đội trưởng, tôi muốn hỏi, năm đó khi tôi tự vệ đã dùng một cây thương, không biết có thể trả lại cho tôi không?
Cây thương này là do Lưu Tử Mặc tặng. Tần Phong biết sự quý giá của nó, bởi vậy cũng rất áy náy với Lưu Tử Mặc. Nếu có thể thì khi ra ngoài, cậu vẫn muốn trả lại cho nhà họ Lưu.
- Đó là hung khí, sớm đã bị cảnh sát tịch thu rồi. Sao cậu còn muốn lấy nó nữa?
Lý Phàm trừng mắt, tức giận gõ lên đầu Tần Phong. Làm quản giáo vài năm, tính tình của bị bác sĩ Lý này cũng không được tốt như trước kia nữa.
- Khụ khụ, đội trưởng, không phải là tôi hỏi là được không à?
Tần Phong ho khan, thật ra cũng rất biết là không nên hỏi vấn đề này nhưng trong lòng lại nghĩ tới, hay là khi quay về Thương Châu sẽ lấy trộm cây thương đó ra.
Nói thật, trước khi bị bắt giam Tần Phong còn nhỏ tuổi, còn chưa hiểu biết nhiều về xã hội, trong lòng cũng không sợ pháp luật như người trưởng thành.
Bây giờ Tần Phong tuy đã xong ba năm cải tạo, nhưng theo học Tái Thị cũng là học làm thế nào để lách luật của nhà nước, lại hiểu rõ về pháp luật như lòng bàn tay, Tần Phong biết rõ cái gì có thể làm, cái gì là không được làm.
- Đi ra ngoài rồi thì không được vào nữa.
Đưa Tần Phong đi qua sân thể dục, những lời này của Lý Phàm vừa mới ra khỏi miệng thì liền cười khổ. Với tuổi của Tần Phong bây giờ, nếu như lại phạm tội thì sẽ không phải vào trại giáo dưỡng nữa mà là nhà tù.
- Anh Phong, đi mạnh khỏe!
- Tần Phong, đi ra ngoài đừng quên anh em nhé!
- Anh Phong, chờ em ra ngoài rồi nhất định sẽ đi theo anh!
Các thiếu niên đang xếp hàng trên sân thể dục, sau khi nhìn thấy Tần Phong, không khỏi xôn xao, nhao nhao gọi dặn dò. Nếu không phải là có quản giáo ở bên cạnh thì sợ là bọn họ đã sớm chạy ra khỏi hàng để tiễn Tần Phong.
Trong trại giáo dưỡng này, Tần Phong được coi như là một nhân vật tiếng tăm.
Thứ nhất là do thời gian Tần Phong ở đây là lâu nhất, thứ hai là tuy Tần Phong không nói nhiều, cũng không thích gây chuyện, nhưng từng có vài cậu thiếu niên sau khi khiêu khích với Tần Phong thì không hiểu sao lại bị đánh, hơn nữa sau khi bị đánh cũng không dám nói gì.
Hơn nữa, Tần Phong có quan hệ rất tốt với các quản giáo. Dần dần, Tần Phong rất có tiếng tăm ở trong trại, cho dù là những đứa trẻ ngang bướng nhất ở trước mặt cậu ta cũng phải ngoan ngoãn.
- Nhân duyên của cậu đúng là rất tốt!
Lý Phàm nhìn Tần Phong, đưa cậu đi qua sân thể dục, ra cửa sắt sau lớp canh gác, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Đưa chứng minh phóng thích cho người canh gác, Lý Phàm vỗ vỗ vai Tần Phong, nói:
- Đi đi, sau này là chuyện gì cũng không được quá kích động. Nếu có rảnh thì qua thăm tôi.
Đối với cuộc sống của Tần Phong sau khi ra tù, Lý Phàm cũng không quá lo lắng. Bởi vì khi vào qua trạm gác, Lý Phàm cũng đã thấy Hồ Bảo Quốc đang chờ ở bên ngoài.
Vị đồn trưởng này chưa từng giấu cấp dưới sự chiếu cố đặc biệt của mình với Tần Phong. Lý Phàm tin rằng, Hồ Bảo Quốc sớm đã sắp xếp con đường phải đi của Tần Phong sau này.