Bảo Giám

Chương 45: Ra trại (hạ)

Chương 45: Ra trại (hạ)
- Hồ đại ca!
Tần Phong đi tới trước mặt Hồ Bảo Quốc, quay lại nhìn lại nơi mình đã sống ba năm qua, trong lòng không nén được xúc động.
- Đừng quay đầu lại, lên xe đi!
Hồ Bảo Quốc kéo Tần Phong lại. Hôm nay Hồ Bảo Quốc không đến đón Tần Phong với thân phận là đồn trưởng, cho nên giống như các bậc phụ huynh, trong lòng đều có chút kiêng kỵ, quay đầu lại nhìn là có ý quay lại đường cũ.
- Hồ đại ca, anh cũng cổ hủ như vậy à?
Tần Phong cười cười, nhưng cũng theo Hồ Bảo Quốc, không lên chiếc xe có biển số của Thạch Thị.
Ánh mắt vô ý nhìn về phía xa, Tần Phong nói:
- Hồ đại ca, anh đưa tôi đi đâu vậy?
- Đi đâu? Đương nhiên là về nhà rồi.
Hồ Bảo Quốc tức giận nói:
- Tiểu tử cậu ngoan ngoãn về nhà cho tôi một thời gian, tôi sẽ tìm cho cậu một trường học. Bốn năm tháng nữa cậu đi học lại chương trình lớp 12, sau đó thi vào một trường đại học. Tôi cũng coi như là làm theo ý của lão gia.
Tuy rằng chỉ học được công phu quyền thuật phòng thân từ Tái Thị, nhưng Hồ Bảo Quốc hiểu rõ, vị lão gia đó cũng không phải là người bình thường, không nói tới giỏi võ công, am hiểu nhất cũng là các môn tạp thuật kỳ quái.
Nếu là trước giải phóng thì dựa vào đó có thể sống thoải mái nhưng bây giờ đã giải phóng được gần 50 năm, trong Ngoại Bát Môn đó, ngoài một môn xiếc ảo thuật thì sợ là đã bị quốc gia dẹp bỏ hết rồi. Hồ Bảo Quốc chính là sợ Tần Phong đi theo con được của lão gia Tái Thị.
- Lên đại học? tôi sẽ suy nghĩ…
Sau khi nghe Hồ Bảo Quốc nói, Tần Phong nghiêm túc suy nghĩ một lát, lắc đầu nói:
- Hồ đại ca, con đường của tôi với anh khác nhau, chỉ sợ là không thể đi theo sự sắp xếp của anh!
Nếu như trước khi gặp chuyện không may phải vào trại giáo dưỡng, có người muốn nuôi nấng anh em Tần Phong thì nhất định Tần Phong sẽ đồng ý.
Nhưng hiện giờ, Tần Phong đã biết là cha mẹ mình vẫn chưa qua đời, còn em gái lại mất tích, trong lòng cậu còn có rất nhiều bí ẩn không thể cởi bỏ, làm sao có thể theo Hồ Bảo Quốc về nhà làm một đứa trẻ ngoan ngoãn được.
- Con đường cái quái gì, tôi thấy cậu đi nhầm đường rồi!
Hồ Bảo Quốc trừng mắt, tay phải giữ Tần Phong, hùng hổ nói:
- Nếu không phải là nể mặt lão gia thì sao tôi phải lo đến sự sống chết của cậu. Mẹ kiếp, có lòng tốt làm chứng minh thư, lớp ôn tốt nghiệp, cậu lại dám không đi?
Hồ Bảo Quốc vốn tính tình nóng nảy, trước kia có Tái Thị nên còn khách khí với Tần Phong, bây giờ lão gia dã qua đời, Hồ Bảo Quốc cảm thấy bản thân mình chính là người giám hộ của Tần Phong, lời nói cũng không còn khách khí như trước.
- Hồ đại ca, ý tốt của anh tôi xin nhận, nơi của anh chính là nhà của tôi, sau này tôi sẽ tới.
Tần Phong hơi nghiêng người, ngón trỏ bàn tay phải búng vào giữa lòng bàn tay Hồ Bảo Quốc, thu tay của mình về.
- Cậu… cậu còn dám động thủ với tôi?
Hồ Bảo Quốc trợn mắt lên, nhưng lại không nắm lại được Tần Phong, bởi vì tay phải của ông bây giờ, từ bàn tay tới khuỷu tay đều không có chút sức lực, không sử dụng được.
- Hồ đại ca, anh yên tâm đi, nơi như thế này, sau này tôi tuyệt đối sẽ không quay lại đâu!
Tần Phong kéo cánh tay của Hồ Bảo Quốc, ấn một cái vào chỗ hõm vai ông ta, cảm giác không còn sức của Hồ Bảo Quốc liền biến mất, cười khổ nói:
- Lão gia thật là bất công, thủ pháp bế mạch tiệt huyết này mà cũng dạy cho cậu!
Hồ Bảo Quốc biết lão gia có một loại điểm huyệt rất độc đáo. Hồ Bảo Quốc trước đây đã từng được tận mắt chứng kiến, một người gầy yếu như Tái Thị phẩy tay một cái có thể khiến cho một người đàn ông khỏe mạnh không thể cử động được.
Khi đó Hồ Bảo Quốc rất muốn học
Nhưng Tái Thị nhất quyết không dạy, bây giờ nhìn thấy chiêu này của Tần Phong, trong lòng có chút ghen tị.
- Hồ đại ca, anh yên tâm. Tôi ra ngoài rồi sẽ không có chuyện gì đâu.
Tần Phong nở nụ cười, thuận tay giúp Hồ Bảo Quốc chỉnh lại quần áo.
- Tôi càng không yên tâm. Tiểu tử cậu không có chuyện gì nhưng người xui xẻo lại là người khác!
Vẻ mặt Hồ Bảo Quốc lộ vẻ hậm hực, lại có chút không biết phải làm sao. Tần Phong đã mãn hạn được thả, cậu ta muốn đi đâu, mình cũng không có quyền quyết định.
Hơn nữa, đã biết Tần Phong hơn ba năm, Hồ Bảo Quốc biết tiểu tử này bình thường không biết nói chuyện nhưng thật ra lại quyết đoán hơn bất cứ ai. Lần ra đi không nói năng gì của ba năm trước đây chính là chứng minh rõ ràng nhất.
Tần Phong biết Hồ Bảo Quốc thật lòng quan tâm tới mình, cũng không để tâm, cười nói:
- Hồ đại ca, anh đừng khuyên nữa. Anh trở về chào ông và bác gái giúp tôi, sau này tôi sẽ tới chúc tết họ.
- Cậu… cậu, không thể đi theo lão Hồ này sống yên ổn được sao?
Hồ Bảo Quốc dừng một chút, nếu không biết là bản thân không đánh lại Tần Phong thì có lẽ đã bắt hắn trói vào xe rồi.
- Những ngày tháng như vậy không thích hợp với tôi, trời cao biển rộng mới là đường đi của Tần Phong!
Tần Phong lắc lắc đầu, nói:
- Hồ đại ca, bây giờ công nghệ thông tin phát triển như vậy, nghe nói điện thoại di động cũng có rồi, muốn tìm anh không phải là rất dễ sao?
Dừng một chút, Tần Phong nói tiếp:
- Bài thuốc sư phụ kê cho anh, anh nhất định phải uống đúng giờ, sau nửa năm thì vết thương sẽ không có vấn đề gì nữa, anh nhất định phải nhớ kỹ!
Hồ Bảo Quốc từng tham gia quân ngũ, trên người có một vết chém và hai vết đạn, mỗi khi trái gió trở trời vết thương sẽ tái phát.
Tái Thị từng kê thuốc cho hắn, nhưng Hồ Bảo Quốc chưa từng chú trọng. Tần Phong cũng không muốn vị đại ca hào sảng này gặp chuyện không may, nên bây giờ mới nhắc nhở.
- Vết thương nhỏ này thì có chuyện quái gì.
Hồ Bảo Quốc còn muốn khuyên nữa nhưng nhìn gương mặt kiên định của Tần Phong, đành phải bất đắc dĩ thở dài.
Tần Phong chắp tay, cũng không muốn nói tiếp nữa.xoay người đi về phía ngã tư ở ngoài trại giáo dưỡng, trong miệng nói:
- Hồ đại ca, tương lai còn dài, anh bảo trọng!
Nhìn thấy Tần Phong muốn đi, Hồ Bảo Quốc nhất thời vội vàng gọi:
- Này, tiểu tử, ngay cả chứng minh thư cậu cũng không cần sao? Còn nữa, sau này làm sao mà tôi tìm được cậu?
Phải nói là vì chuyện của Tần Phong, Hồ Bảo Quốc cũng đã hao tổn nhiều tâm huyết.
Tuy rằng, quy chế quản giáo hộ tịch ngày nay cũng không phải là quá nghiêm ngặt nhưng Tần Phong đã có ghi chép bị phạt tù rõ ràng, lại sắp xếp hộ khẩu cho cậu ta cũng là một việc vô cùng mạo hiểm.
Nếu Tần Phong dùng thân phận này để phạm tội lần nữa, nếu như bị điều tra ra, không những Hồ Bảo Quốc bị mất chức mà có khi còn bị truy cứu trách nhiệm khác nữa.
- Hồ đại ca, nếu không có gì ngoài ý muốn thì hàng năm tôi sẽ đến chỗ anh để ăn tết.
Không nói tới chuyện khác, chỉ vì tro cốt sư phụ ở nhà họ Hồ, Tần Phong cũng không thể không về đó. Tình cảm của Tần Phong với sư phụ, thậm chí đã có chút vượt qua tình cảm với ký ức về cha mẹ mờ hồ ở trong đầu.
Khoát tay về phía sau, Tần Phong vẫn không dừng bước, nói từ xa vọng lại:
- Về chuyện chứng minh thư, cảm ơn Hồ đại ca, nhất định sau này tôi sẽ an phận làm một người dân lương thiện!
- Mẹ kiếp, cậu như vậy còn muốn làm người dân lương thiện?
Nhìn Tần Phong giơ cao chứng minh thư ở trong tay, Hồ Bảo Quốc không khỏi dở khóc dở cười, thậm chí còn không biết là Tần Phong đã lấy nó ở trên người mình từ lúc nào.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất