Chương 46: Nghèo túng
Nhìn Hồ Bảo Quốc không còn muốn ngăn mình đi nữa, Tần Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, ở trại giáo dưỡng hơn ba năm, nói là không hề sợ đồn trưởng thì cũng không đúng lắm.
Sau khi rẽ vào con phố ở đối diện trại giáo dưỡng, ánh mắt Tần Phong nhìn về phía một con ngõ nhỏ, dừng bước, nói:
- Ra đây đi, lén lút trốn ở đây để làm gì?
- Anh Phong, Đây… đây không phải là Hồ diêm vương đó sao? Hai bọn em đều hơi sợ ông ta!
Giọng nói yếu ớt vang ra từ trong ngõ, ngay sau đó có hai người từ trong đi ra.
So với hai năm trước Lý Thiên Viễn đã cao hơn không ít, khoảng trên dưới 1m50, những cơ bắp trên cơ thể dường như bất cứ lúc nào cũng có thể làm quần áo bục ra, lộ ra làn da nâu khỏe mạnh.
Còn về tên mập Tạ Hiên hồi đó, bây giờ lại càng béo hơn, nhìn thấy Tần Phong liền cười lớn, không nhìn thấy mắt đâu nữa.
- Cởi cảnh phục thì sẽ không phải là lính nữa, không mặc áo tù thì các cậu cũng không phải là tội phạm nữa, có gì phải sợ?
Tần Phong hơi bĩu môi, nhưng nhìn thấy hai người bạn cùng tuổi duy nhất ở trong nhà giam, trong lòng liền thấy vui vẻ, tiến lên vài bước, đấm vào ngực Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên.
- Thói quen, thói quen ấy mà!
Lý Thiên Viễn cười ngượng, tay cầm túi nilon mà Tần Phong mang theo, nói:
- Anh Phong, chúng ta đi uống rượu trước đi, sau đó tìm chỗ để tắm rửa, giải xui, tối anh sẽ ngủ ở chỗ em!
- Đúng!
Tạ Hiên ở cạnh bổ sung:
- Anh Phong, anh có muốn có gái để giải xui không?
- Béo, từ khi nào cậu có kiểu nói chuyện này thế?
Tần Phong có chút kinh ngạc nhìn Tạ Hiên, nói:
- Gái thì thôi, ăn gì đó, tắm rửa một cái, tôi cũng chỉ ở Thạch Thị vài ngày thôi.
- Cái gì?
Nghe Tần Phong nói xong, Lý Thiên Viễn sửng sốt, lo lắng nói:
- Anh Phong, anh nói là chờ anh ra sẽ cho em đi theo, em đã chờ anh hơn một năm rồi!
- Viễn Tử, có chuyện thì để sau hãy nói, ồn ào ở đây làm gì.
Tần Phong tức giận trừng mắt nhìn Lý Thiên Viễn, tên này cao lớn hơn, tính tình cũng đã bình tĩnh hơn. Nhưng sau khi nhìn quần áo trên người Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên ánh mắt Tần Phong có chút khác thường.
Giữa tháng tư, thời tiết Thạch Thị không nóng cũng không lạnh, mùa này mặc hai áo là thích hợp nhất. Vậy mà Lý Thiên Viễn lại mặc một chiếc áo khoác bông, trông khá quê mùa.
Còn Tạ Hiên mặc cũng chẳng ra sao. Chiếc áo bông cũ mặc ở trên người chật căng không vừa chút nào, có lẽ là lôi quần áo từ mấy năm trước ra mặc.
Tần Phong biết gia cảnh của Tạ Hiên, tiểu tử này trong nhà dù tài sản không có tới trăm triệu nhưng mấy chục triệu thì không có vấn đề gì, hai năm nay ở trong trại đã không ít lần Tạ Hiên tặng đồ cho mình.
Cho nên nhìn bộ dạng nghèo túng của hai người bây giờ, Tần Phong cũng hơi ngẩn người ra. Bởi vì nửa năm trước khi tới thăm mình cậu ta còn khoác loác là phải lái chiếc xe xịn nhất tới đón mình.
- Đi thôi, đi ăn cơm trước.
Tuy rằng trong lòng hiếu kỳ nhưng Tần Phong cũng không nói gì, nơi này quá gần với trại giáo dưỡng, Tần Phong cũng sợ Hồ lão đại lại đuổi theo mình.
Tiền thân của trại này là nhà tù cũ được xây dựng ở ngoại ô thành phố, chỉ có một tuyến xe đi vào nội thành, hơn hai tiếng sau, mấy người Tần Phong đã tới cổng của một tiểu khu được bảo vệ.
Vào năm 1997, chỉ có ở các thành phố phát triển ở phía nam mới có khái niệm tài sản, từ đồng phục trên người những bảo vệ này có thể nhận thấy đây là một khu dân cư giàu có hơn so với những nơi khác của thành phố Thạch Thị.
Nhân viên gác cổng nhận ra Tạ Hiên, khoát tay cho vào, ba người đi thang máy lên tầng 12 của một tòa nhà cao tầng.
- Anh Phong, đây là tòa nhà cao nhất của Thạch Thị, là tòa nhà đầu tiên ở Thạch Thị có thang máy.
Khi lấy chìa khóa mở cửa, Tạ Hiên giới thiệu với Tần Phong vẫn không nói tiếng nào, nhưng nhìn sắc mặt thì cũng có thể biết là Tần Phong không mấy hứng thú với những nơi cao cấp như thế này.
- Đây là nhà cao cấp nhất Thạch Thị?
Sau khi mở cửa phòng, Tần Phong coi như đã hiểu.
Phòng cũng không nhỏ, bốn phòng ngủ, hai phòng khách, khoảng 200m vuông, đứng trên ban công, có thể thấy được núi bao quanh, theo phong thủy thì đây là vùng đất phú quý.
Nhưng điều khiến cho người ta dở khóc dở cười đó là, phòng này chỉ là phòng bỏ không. Tuy rằng điện nước đầy đủ nhưng đập vào mắt đã nhìn thấy sàn xi măng và vách tường, nhìn thế nào cũng không giống nơi dành cho người ở.
Đồ dùng trong nhà, ngoài cái bàn ở trong phòng khách ra thì chỉ có hai cái đệm, thậm chí ghế cũng không có, nhìn thấy trên đệm có trải báo có thể thấy hai tên này cũng ngồi ở trên đệm ăn cơm.
- Anh Phong, thật sự xin lỗi đã khiến cho anh phải thiệt thòi, chúng ta chịu khó ăn một chút đi, chờ mai em lấy được tiền nhất định sẽ mời anh ăn một bữa ngon!
Lý Thiên Viễn lấy ra một cái túi nilon từ góc đệm. Sau khi mở ra, mang ra một con gà quay và mấy món ăn. Còn Tạ Hiên thì lấy ra một bình rượu, là loại rượu kém chất lượng mà nhà bếp ở trong trại vẫn dùng để nấu ăn.
- Hai anh em các cậu, sao lại ra nông nỗi này?
Thành thật mà nói, tuy rằng Tần Phong đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng nhìn thấy tình hình lúc này vẫn vô cùng kinh ngạc. Tần Phong có thể nhận ra, những đồ ăn và rượu mà hai tên này vừa đem ra hẳn là cũng đã phải mất rất nhiều công sức.
- Anh Phong, việc này, nói đến việc này đều là do em.
Nghe Tần Phong nói xong, Tạ Hiên cúi đầu xuống, mở những đồ ăn ở trên mặt đất ra, nói:
- Chúng ta vừa ăn vừa nói đi. Em ở lại cũng là vì muốn gặp anh Phong.
- Cho tôi chai rượu đi.
Thấy Lý Thiên Viễn cầm chai rượu đưa vào miệng, Tần Phong giơ tay giật lấy, ngón cái và ngón trỏ của tay phải khẽ động, nắp chai rơi vào trong lòng bàn tay không một tiếng động.
- Thấy chưa, anh Lý, em nói chờ anh Phong ra đi!
Nhìn cảnh này, mắt Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên đều sáng lên. Vẻ mặt của Tạ Hiên rất hưng phấn.
Tần Phong rót đầy rượu vào ba cái bát ở trên mặt đất, nói:
- Được rồi, đừng úp mở nữa, mau nói rõ sự tình đi.
- Là như vậy, anh Phong…
Tạ Hiên cầm bát rượu uống một ngụm. Hơn hai năm không gặp, vẻ công tử ở trên người tên mập này đã không có nữa thay vào đó lại có chút giang hồ.
Theo lời Tạ Hiên nói, Tần Phong mới biết chuyện đã xảy ra với hai người họ.
Hóa ra, sau khi Lý Thiên Viễn ra tù, hoàn toàn nghe theo lời Tần Phong, cầm mẩu giấy mà Tạ Hiên viết cho tìm tới công ty của Tạ Chí - cha Tạ Hiên.
Mà Tạ Chí cũng rất rể mặt, bỏ tiền để cho bạn tù của con trai mình đi học lái xe, rồi sắp xếp cho làm lái xe ở trong công ty, tiền lương đãi ngộ đều rất tốt. Kiếm sống bằng khả năng của mình như vậy, Lý Thiên Viễn sống vô cùng thoải mái.
Nửa năm sau, Tạ Hiên cũng ra tù. Tuy rằng trải qua sự giáo dục trong trại giáo dưỡng khiến cho Tạ Hiên chững chạc hơn rất nhiều nhưng dù nói thế nào hắn cũng không chịu đi học lại, chỉ tới giúp việc công ty.
Nhìn thấy con đã hiểu chuyện Tạ Chí rất vui. Không học thì không học, bản thân ông ta cũng chỉ tốt nghiệp tiểu học, cũng không quá quan trọng bằng cấp. Con trai đồng ý tiếp quản cơ nghiệp rồi, ông ta còn mong gì hơn nữa.
Vì thế, Tạ Chí liền mang con đi theo buôn bán, hơn nữa còn cố ý đưa Tạ Hiên tới một số nơi để cho cậu ta mở mang kiến thức, tích lũy kinh nghiệm.
Không may, trong một lần buôn bán, Tạ Hiên lại gặp lại nữ sinh đã bị mình làm nhục năm xưa. Thật ra, Tạ Hiên muốn giải thích, hơn một năm ở trong trại giáo dưỡng, Tạ Hiên cũng đã hiểu ra rất nhiều chuyện.
Nhưng không đợi Tạ Hiên mở miệng, cô bé kia cũng nhớ tới chuyện đã xảy ra năm đó, khóc lớn, quay mặt bỏ chạy như nhìn thấy quỷ.
Nhưng Tạ Hiên thế nào cũng không nghĩ ra, cô gái đó chạy đi lại mang đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Cha của cô gái đó hiện giờ đã làm Bí thư Ủy ban Chính trị và pháp luật thành phố Thạch Thị kiêm Cục trưởng cục Công an, lúc đó ông ta cũng ở hiện trường. Sau khi làm rõ nguyên nhân con gái khóc bỏ đi, sắc mặt của Cục trưởng cũng trở nên khó coi.
Tuy rằng ngoài miệng trấn an con gái nói là Tạ Hiên đã bị trừng phạt rồi, nhưng làm cha, sự giận dữ bị đè nén ở trong lòng nhiều năm lại bùng phát, lúc đó liền đưa con gái rời khỏi nơi đó.
Trên đời này không thiếu người thích đoán tâm trạng của lãnh đạo, nhất là người trong quan trường. Sau khi Cục trưởng rời đi, đương nhiên có người sẽ đi thăm dò xem có chuyện gì xảy ra.
Thạch Thị cũng không rộng lắm, sau một hồi hỏi thăm mọi người cũng hiểu, hóa ra con trai của Tạ Chí từng giở trò lưu manh với con gái Cục trưởng.
Nghĩ tới vẻ mặt giận dữ của Cục trưởng, có một số người liền giật mình.
Lãnh đạo vì Tạ Chí mà không vui, nếu như Tạ Chí gặp xui xẻo thì tâm trạng của Cục trưởng sẽ tốt hơn, tâm trạng của lãnh đạo tốt lên thì việc thăng quan tiến chức cũng không phải có hy vọng rồi sao.
Cho nên sau lần đó, ông chủ Tạ dường như gặp vận xui, rất nhiều chuyện đều không thuận lợi.
Đầu tiên là việc kiểm tra sổ sách của thuế vụ công thương, việc buôn bán này, có mấy khoản mục là rõ ràng?
Dưới sự điều tra, công ty của Tạ Chí đương nhiên có khoản nợ hàng triệu tệ. Nếu không phải ông chủ Tạ sớm hiểu tình hình, tiêu tốn hết 7 triệu mua quà biếu thì sợ là sớm đã bị triệu tập đến viện kiểm sát rồi.
Chuyện kiểm tra sổ sách này vẫn chưa xong, cục cảnh sát lại tìm tới cửa, nói là muốn điều tra chuyện nghi ngờ Tạ Chí buôn lậu xuất nhập khẩu mấy năm trước, nguyên nhân là do công ty của Tạ Chí không có quyền xuất nhập khẩu.
Trời đất chứng giám, năm 92, trước khi Liên Xô sụp đổ, Tạ Chí cũng chỉ là đi cùng quân Bắc Thượng tới Nga để buôn bán, trong những người tới Nga đó, không nghe nói là ai có quyền xuất nhập khẩu.
Người sáng lập đất nước đã từng nói, tất cả mọi chuyện đều phải nghiêm túc, nhất là chính phủ càng phải nghiêm túc, đó tuyệt đối không phải là sức người có thể chống lại được.
Ông chủ Tạ coi như cũng là một nhân vật kinh doanh có tiếng, nhưng trên quan trường thì không là gì cả. Bất cứ một trưởng ban nào cũng có thể gây khó dễ được.
Sau một tháng đóng cửa, chuyện của Tạ Chí cũng được điều tra rõ ràng, chuyện buôn lậu thì không đáng nói nhưng trốn thuế thì đã rõ.
Tuy Cục trưởng sợ bị lời ra tiếng vào nên miễn cho Tạ Chí phải ngồi tù nhưng phải nộp phạt. Qua đó, số tiền mấy năm nay vất vả kiếm được đều đã vào ngân khố.