Bảo Giám

Chương 47: Dạo phố (thượng)

Chương 47: Dạo phố (thượng)
Tục ngữ nói phượng hoàng không có lông thì cũng không bằng gà, nhìn thấy ông chủ Tạ gặp vận xui, không ít người giậu đổ bìm leo, những người trước giờ cùng làm ăn, giờ đã không còn ai nữa.
Vay mượn khắp nơi, bán cả hai biệt thự ở Thạch Thị, Tạ Chí mới có thể nộp đủ số tiền phạt. Xảy ra chuyện lần này cũng đã khiến cho ông ta nhìn rõ sự thay đổi của lòng người.
Nhưng lạc đà gầy vẫn hơn ngựa khỏe, Tạ Chí ngoài việc công ty phá sản thì vẫn còn một ít bất động sản, cũng không đến nỗi không có cơm ăn.
Tạ Chí hiểu rõ nếu vẫn còn vị Cục trưởng kia, thì mình sẽ không thể tiếp tục ở lại Thạch Thị làm ăn được nữa. Nếu như có một ngày Cục trưởng đại nhân lại không vui, thì rất có thể sẽ táng gia bại sản.
Vì vậy, Tạ Chí quyết định chuyển nhà tới thành phố Tân Thiên, nơi đó không khác gì ở nơi chân trời, tin rằng vị Cục trưởng đó sẽ không bận tâm về mình nữa, cũng không không đuổi giết đến tận cùng.
Nhưng Tạ Chí không ngờ, con trai lại không muốn đi, nói là phải chờ Phong lão đại nào đó ra. Điều này khiến cho ông chủ Tạ suýt nữa thì tức hộc máu, sớm biết như vậy thì năm đó đã mặc kệ thằng nghịch tử này.
Trong cơn nóng giận, Tạ Chí mang theo vợ và cha già rời khỏi Thạch Thị, để lại cho Tạ Hiên chìa khóa của cái phòng trống không, không để lại một đồng nào.
- Chờ một chút
Nghe tới đó, Tần Phong ngắt lời Tạ Hiên, hỏi: - Tạ Hiên, công ty của cha cậu đóng cửa, người cũng bỏ đi rồi, cậu và Viễn Tử sống như thế nào?
- Anh Lý tới nhà ga bốc vác.
Tạ Hiên nhìn qua Lý Thiên Viễn, hơi ngượng ngùng nói: - Em em tới phố Văn Hoa mở quán, mỗi ngày cũng có thể kiếm chút ít.
- Mở quán gì? Bán cái gì thế? Tần Phong nghe vậy sửng sốt. Tần Phong nhớ rõ khi gặp tên mập này lần đầu, lúc nào cũng vênh váo, không ngờ có lúc có thể đi bán hàng vỉa hè.
- Hì hì, chỉ là làm thầy bói, xem bói cho người ta, lừa lấy ít tiền.
Tạ Hiên cười hì hì, cầm lên một chiếc hộp bát quái giống như một hộp nữ trang, mặt nghiêm nghị nói: - Vị đại ca này, nhìn mặt mũi hồng hào, tràn đầy tinh khí, có lẽ là gần đây việc thăng quan tiến chức thuận lợi đúng không?
Nhưng ấn đường của ngài lại có sát khí, trong vài ngày tới tất cả kiếp nạn, nếu không giải hạn sợ sẽ gặp xui xẻo ba năm!
Những lời nói của tên béo này cũng khá là đa dạng, khen trước dọa sau, khiến cho người ta dù nghe xong cũng không phản bác, nếu thực sự bị thuyết phục thì sẽ tiêu tiền để giải hạn.
- Tôi nói, cậu học cái này từ ai? Tần Phong trước tiên là sửng sốt, cuối cùng không nhịn được phá lên cười.
Tần Phong không thể nào ngờ được, Tạ Hiên có thể làm thầy tướng số, nhưng cũng phải nói có một số chuyện, nếu như không phải Tần Phong am hiểu bộ môn này thì sợ là cũng bị tên béo này lừa.
- Cha của em là một người phong kiến, trong nhà đều là những sách đó, em hứng thú với nó hơn sách giáo khoa, nên học một ít.
Tạ Hiên cười đắc ý. Mặc dù là dựa vào việc lừa người để kiếm sống như so với việc xin tiền cha mẹ trước kia thì Tạ Hiên đã kiên định hơn rất nhiều.
Ba tháng trước, mẹ lén tới thăm và nhét cho Tạ Hiên 5 nghìn tệ, tuy nhiên cậu ta đã gửi trả lại vào tài khoản ngân hàng của mẹ, bởi vì cậu ta cảm thấy hổ thẹn với cha mẹ và muốn hoàn toàn tự dựa vào khả năng của mình để kiếm sống.
Nhưng trò lừa người này, thường thường là ba ngày cũng không mở được một lần, cuộc sống của họ chủ yếu vẫn là dựa vào công việc bốc vác ở nhà ga của Lý Thiên Viễn, mỗi ngày cũng có thể đủ ăn.
- Viễn, vất vả không?
Tần Phong quay mặt nhìn Lý Thiên Viễn vừa mới uống một chén rượu nóng quá nên cởi áo ra, ở trên vai có một vết màu đỏ nhìn rất rõ, đó là dấu vết để lại khi bị vật nặng đè lên.
- Vất vả thì cũng không sao, mẹ kiếp, nhưng ở đó lại có kẻ chèn ép em, rất bực mình, còn có người muốn làm lão đại, mỗi ngày đều thu của bọn em mười tệ.
Nghe Tần Phong hỏi mình, ánh mắt Lý Thiên Viễn đỏ lên, hung tợn nói: - Anh Phong, anh ra đúng lúc lắm, ngày mai chúng ta tới đó, dạy cho chúng một bài học, em không thể hiện thì nghĩ em là con mèo bệnh à?
Công ty của Tạ Chí đóng cửa, Lý Thiên Viễn đương nhiên cũng thất nghiệp. Thiên Viễn vốn lại đi tìm việc lái xe, nhưng không được may mắn, ngày đi làm đầu tiên đã đâm trúng người.
Kể từ đó, Lý Thiên Viễn không những mất việc mà số tiền kiếm được hơn một năm nay đều phải bồi thường tiền thuốc men, đã cháy túi. Mà quán tướng số của Tạ Hiên lại không có nhiều lời lãi, việc ăn uống của hai anh em thật sự cũng là một vấn đề.
Lý Thiên Viễn đã nghĩ tới việc quay về trấn tiền của học sinh tiểu học, nhưng nghĩ tới lời nói của Tần Phong, cuối cùng vẫn nhịn được, rơi vào đường cùng đành phải đi làm công nhân bốc vác.
- Viễn, biết vì sao tôi bảo cậu ra ngoài không được đánh nhau không?
Nhìn Lý Thiên Viễn hổn hển, Tần Phong khoát tay nói: - Không phải là không cho cậu đánh nhau mà muốn cho cậu thấy sau khi đánh nhau sẽ không có lợi. Cho dù cậu có thể trị được những tên đó, tiết kiệm được mười đồng thì chuyện làm ăn này cũng không có lãi.
- Đúng, anh Phong nói rất đúng, đánh đánh giết giết rất không tốt!
Nghe Tần Phong nói, Tạ Hiên hưng phấn nhảy dựng lên, nói lớn: - Để em nói, anh Phong và Lý lão đại đều đến phố Văn Hoa đi, chúng ta đuổi hết những lão già ở đó đi, thầy tướng số cũng nên được trẻ hóa đi chứ!
- Cậu làm cái đó cũng không tốt.
Tần Phong dội lên đầu Tạ Hiên một gáo nước lạnh: - Vận khí của cậu kém, không gặp được tiếp tục, nếu không sẽ bị đánh cho sưng mồm, tới lúc đó, cậu lấy cái gì để lừa người ta nữa?
Nghề làm thầy tướng số này, trừ ăn trộm ra là nghề dễ bị ăn đòn nhất. Họa từ miệng mà ra, thử tưởng tượng mà xem, nếu như lôi kéo một cô gái nói với cô ta là đã sinh mấy đứa con thì nhất định sẽ bị cha của cô gái đó đánh cho răng rơi đầy đất.
- Anh Phong, cái này cũng không được, cái kia cũng không được, vậy chúng ta phải làm gì?
Uống một chút rượu, Lý Thiên Viễn hơi mất kiên nhẫn, nói lớn: - Hay là chúng ta đi tìm tên Nhiếp Nguyên Long kia đi? Nghe nói hắn buôn đồ cổ giàu rồi, cả ngày lái xe đi trong thành phố, chúng ta bắt hắn trói lại, thế nào?
- Bắt cóc? Cậu ở trong trại còn chưa đủ à?
Tần Phong lắc đầu. Cậu hiểu Lý Thiên Viễn cũng có chút bực bội, vì tuy đã dặn Lý Thiên Viễn sau khi ra ngoài không được làm điều xằng bậy nhưng hiện giờ cũng không muốn mang cậu ta theo, huống hồ còn có cả Tạ Hiên nữa.
Theo suy nghĩ của Tần Phong, chuyện quan trọng nhất sau khi ra tù chính là phải tìm được em gái và cha mẹ. Nhưng nếu như bây giờ Tần Phong bỏ đi thì sợ là sớm muộn gì hai anh em này cũng sẽ đi vào con đường xấu.
- Nhà Nhiếp Nguyên Long đang buôn bán đồ cổ?
Tần Phong xoa xoa cằm, dường như đang suy nghĩ, nói: - Béo, quán của cậu không cần mở nữa, Viễn, ngày mai cậu cũng không cần đi tới, mai cùng tôi đi giao du Thạch Thị.
- Đi dạo phố?
Tên béo không biết Tần Phong có chủ ý gì, vẻ mặt đau khổ chỉ vào số thức ăn và rượu, nói: - Anh Phong, tiền hôm trước em kiếm được đều biến thành số thức ăn này rồi, ngày mai không đi thì sẽ không có cơm ăn đâu.
- Không lo cái đó, tôi vẫn còn ít tiền.
Tần Phong đem hơn một nghìn ở trong người ra, nghĩ nghĩ một lát rồi lấy lại 5 tờ, nói: - Tin lời của tôi, đừng hỏi gì cả, chỉ cần mai đi cùng tôi thì sẽ thành!
- Anh Phong, em tin anh!
Tần Phong chưa nói xong, Lý Thiên Viễn ở cạnh đã vỗ ngực. Nhớ năm đó, lúc mới 13,14 tuổi, Tần Phong đã to gan như vậy, bây giờ đã mấy năm rồi, không biết còn trở thành người như thế nào nữa.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất