Chương 48: Dạo phố (hạ)
Thạch Thị là thủ phủ của tỉnh, là trung tâm chính trị, kinh tế, văn hóa, giao thông, khoa học kỹ thuật, tài chính và thông tin của toàn tỉnh, là nơi nền văn minh của nhân loại phát triển khá sớm, tình hình văn hóa rất vững mạnh.
Văn hóa Bạch Phật Khẩu, văn hóa Trung Sơn Trung Quốc, văn hóa Tây Thương đều bắt nguồn từ Thạch Thị, là nơi tập trung văn minh của thế giới, do giao thông thuận lợi, tài nguyên thiên nhiên phong phú nên nhanh chóng trở thành một viên minh châu của vùng đồng bằng Trung Quốc.
Những thành phố cổ có nền văn hóa lịch sử lâu đời, nói một cách tương đối, việc kinh doanh ở đó luôn rất tốt, đặc biệt là trong những năm gần đây, các tác phẩm nghệ thuật Trung Quốc rất có giá trị trên thị trường quốc tế nên theo đó là thị trường đồ cổ ở trong nước cũng trở nên thịnh vượng.
Ở phố Bạch Phật, phố Hồng Kỳ của Thạch Thị, lần lượt mở ra mấy khu buôn bán đồ cổ, mỗi lần đến cuối tuần luôn có thể nhìn thấy những người cầm kính lúp và đèn pin đến đây đào bới.
- Anh Phong, nơi này là nơi chỉ có các ông già đến, chúng ta tới đây làm gì?
Đi ở trong chợ đồ cổ ở phố Bạch Phật, Lý Thiên Viễn có chút bực mình, vừa rồi cậu ta nhìn thấy có một con tỳ hưu chạm ngọc rất đẹp, muốn cầm lên xem, lại bị chủ quán nhìn chằm chằm như kẻ trộm khiến cho Lý Thiên Viễn cả người không được tự nhiên.
Nhưng Lý Thiên Viễn cũng không nói sai, lúc này còn chưa có chương trình Giám bảo của đài truyền hình, chưa hình thành phong trào toàn dân đào đổ cổ, lúc này thị trường đồ cổ phát triển chỉ là ở một số phạm vi.
Và những người muốn đi thu gom cổ vật, cũng phần lớn là một số người trung niên có cơ sở kinh tế hoặc là những người đã về hưu. Ba thanh niên mới lớn như Tần Phong đi đi lại lại ở trong này thật sự có chút gây chú ý.
- Lý lão đại, cái này anh không hiểu rồi. Việc này cần có mắt nhìn, nếu như anh có thể lấy được đồ tốt thì nói không chừng chỉ cần một lần anh đã có thể kiếm được ngót nghét chục ngàn đó.
Người có tiền sẽ muốn theo đuổi phẩm vị. Khi cha của Tạ Hiên còn chưa phá sản cũng thích chơi những thứ nghệ thuật tao nhã, cũng tiêu không ít tiền cho đồ cổ, tuy rằng phần lớn là đồ giả nhưng Tạ Hiên cũng hiểu một chút.
- Cậu lại nói phét rồi, vậy khi đó ông chủ cũng mua không ít đồ cổ, tại sao sau giám định lại ra toàn đồ giả?
Lý Thiên Viễn nghe vậy đáp trả. Tạ Hiên nhắc tới điều này liền nhớ tới, có một lần cậu ta được cha bảo đi đón một vị chuyên gia giám định đồ cổ về nhà, chiêu đãi một phen.
Nhưng khi vị chuyên gia đó đi, mặt của Tạ Chí đen cả lại, tất cả những đồ đã mua trong phòng không có thứ gì là thật. Tạ Chí tức giận tới nỗi đập nát hết đồ trong phòng.
- Viễn, Béo nói không sai, tìm hiểu thứ này đúng là cần phải có mắt nhìn
Nhìn Lý Thiên Viễn cao lớn, cường tráng đứng ở cạnh mình, thật là có chút gai mắt, Tần Phong nói: - Nếu cậu không thích đi dạo cùng chúng tôi thì ra ngoài cổng đợi đi!
- Được, anh Phong, em ra ngoài cổng đợi anh!
Nghe Tần Phong nói xong, Lý Thiên Viễn vui vẻ xoay người, chạy đến cổng chợ, châm một điếu thuốc ngồi xổm hút, ở đây ngắm gái đẹp trên đường còn dễ chịu hơn đi dạo phố với Tần Phong.
Sau khi Lý Thiên Viễn đi, Tần Phong đi dạo kỹ càng hơn, hầu như ở mỗi hàng vỉa hè đều dừng lại, từ đồ bằng ngọc đến tiền đồng đều trao đổi với các ông chủ ở đó rất lâu.
Tuy rằng nhìn qua tuổi tác không lớn, nhưng mỗi đồ vật Tần Phong cầm lên đều có thể nói được rõ ràng, những tên buôn đồ cổ giảo hoạt cũng bị Tần Phong nói đến nỗi không nói nên lời. Không mất nhiều thời gian, trên tay trên cổ Tần Phong đã đeo đầy các loại đồ cổ.
- Anh Phong, anh cũng thích những thứ này sao? Nhưng những thứ này đều là giả đấy!
Nhìn vật giống chiếc ngà voi ở trên cổ Tần Phong và chiếc vòng tay nhỏ ở cổ tay, vẻ mặt Tạ Hiên trở nên rất khó hiểu. Không hiểu vì sao Tần Phong nói những thứ này đều là đồ giả mà còn dùng tiền mua chúng?
Tuy rằng những thứ này cũng không đắt, cũng chỉ khoảng 30 tệ, nhưng Tạ Hiên cũng biết sau khi đưa cho bọn họ 500 tệ thì tổng cộng Tần Phong chỉ còn lại khoảng sáu bảy trăm tệ.
- Thật giả cũng không sao, nhưng chế tác rất tốt, không cầm ở trong tay nhìn kỹ thì không thể nhận ra được.
Tần Phong nghe vậy cười cười, thuận miệng nói: - Béo, nhà họ Nhiếp đó chủ yếu là buôn bán cái gì? Là thư họa, ngọc thạch hay là gốm sứ, đồng đen?
- Nghe nói là ngọc thạch. Em có nghe Lý lão đại nói tới một lần, họ dường như mua mỏ ngọc gì đó ở Tân Cương.
Khi Tạ Hiên vào trại giáo dưỡng, Nhiếp Nguyên Long đã sắp ra, cậu ta cũng chỉ nghe chuyện về nhà họ Nhiếp qua Lý Thiên Viễn, cũng không hiểu rõ lắm.
- Buôn ngọc thạch?
Tần Phong gật gật đầu, ngoài miệng không nói gì thêm nhưng sau đó khi đi dạo đến các sạp hàng, sự chú ý rõ ràng chỉ tập trung vào các đồ bằng ngọc.
Những hàng bán đồ cổ ở ngoài đường bình thường đều chia làm hai loại, một là bày hàng bán ở vỉa hè, lấy một tờ báo trải ra cũng coi như là một quán bán hàng rồi. Loại này phí tổn rất thấp, chỉ cần mỗi ngày nộp cho quản lý thị trường 5 tệ là xong.
Những hàng như vậy, hàng bày bán thường thường chỉ là một ít tiền cổ hoặc là đồ trang sức bằng ngọc thạch, bên trên hầu hết là còn có dính một ít bùn đất.
Còn loại thứ hai thì chi phí nhiều hơn rất nhiều. Bởi vì họ bán ở trong cửa hàng, mỗi tháng đều phải nộp tiền cho thị trường và trả tiền thuê nhà, tiền điện, nước.
Những cửa hàng đó chỉ chuyên bán về một loại đồ cổ, có cửa hàng chuyên bán thư họa, có nơi chuyên bán ngọc thạch, những đồ bày bán ở bên trong đều được thắp đèn nên nhìn rất lung linh.
Đương nhiên, giá cả của những đồ ở trong cửa hàng cũng khiến cho người ta phải líu lưỡi, có khi gấp trăm gấp ngàn lần so với giá của hàng vỉa hè.
Sau khi đi một vòng vỉa hè, Tần Phong bắt đầu đi dạo quanh các cửa hàng đồ cổ. Nhưng thái độ của các chủ cửa hàng không giống như chủ các sạp hàng vỉa hè, ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy hai thanh niên sẽ không thèm phản ứng, tiếp tục làm việc của mình.
Sau khi khi đi từ một cửa hàng đồ cổ ra, Tạ Hiên có chút không vui nói: - Anh Phong, bọn họ buôn bán như vậy có thể kiếm được tiền sao?
Chú trọng của việc buôn bán chính là phải mở cửa, niềm nở với khách, nhưng những ông chủ ở đây hoàn toàn coi hai người họ như không khí. Tạ Hiên vẫn còn có chút tính tình thiếu gia ở trong người, nhất thời chịu không nổi.
- Béo, việc kinh doanh đồ cổ này, có thể là ba năm không bán được thứ gì, nhưng một khi đã bán được thì sẽ đủ ăn ba năm. Hơn nữa, những người mở cửa hàng đều đã có một số khách hàng cố định, nếu dựa vào bán lẻ thì căn bản là không thể kiếm được tiền.
Nhìn bộ dạng tức giận của Tạ Hiên, Tần Phong bật cười, nói: - Nếu không cậu đi tìm Viễn đi, tôi đi dạo một lát nữa rồi ra.
Điều khiến cho Tần Phong ngạc nhiên là, Tạ Hiên lại lắc đầu, nói: - Không, anh Phong, em đi với anh, đi theo anh để mở mang kiến thức.
- Cậu hợp với việc này hơn Lý Thiên Viễn đấy.
Nhìn thấy Tạ Hiên lại có thể bình tĩnh trở lại, Tần Phong không khỏi thầm gật đầu ở trong lòng: - "Nhìn nhiều, nói ít, nhớ kỹ" sáu chữ này, từ trước tới nay đều là những lời vàng ngọc trong việc chơi đồ cổ.
Trước khi giải phóng, việc kinh doanh đồ cổ cũng có thể xem như là Ngoại Bát Môn. Bởi vì dù là cửa hàng đồ cổ hay là tiệm cầm đồ, cuối cùng cũng không thoát được khỏi một chữ "thiên".
Những người làm đồ cổ luôn muốn đánh tráo đồ giả để bán đi, còn các cửa hàng thì đương nhiên không muốn mua phải đồ giả.
Trong quá trình này, có thể phát sinh ra các câu chuyện lạ lùng, đương nhiên cũng không thể thiếu chuyện những kẻ lừa đảo ở trong Thiên Môn làm mưa làm gió trong đó, thậm chí là có một số cửa hàng là do người trong Thiên Môn mở ra.
Không giống với kinh doanh truyền thống, mở cửa hàng đồ cổ, điều quan trọng nhất không phải là tiền vốn mà là nhãn lực, bởi vì mặc dù là mua hay bán, một khi nhìn nhầm, tổn thất có thể rất lớn.
Trước giải phóng, dù là cửa hàng quy mô lớn hay nhỏ, đều có một chưởng quầy, địa vị của người này chỉ cao hơn chứ không thấp hơn ông chủ, thậm chí có rất nhiều người còn chiếm một ít cổ phần danh nghĩa ở trong cửa hàng.
Có chưởng quầy thì đương nhiên có người học việc, nhưng những khi học thì chỉ được nhìn chứ không được hỏi, không phải là thu nhận đồ đệ, chưởng quầy chắc chắn sẽ không giao cho họ bất cứ đồ vật gì, muốn học thì bình thường chỉ có thể quan sát thật nhiều.
Tạ Hiên tuy rằng tính tình nhanh nhảu nhưng thị lực lại tốt hơn nhiều so với Lý Thiên Viễn, ít nhất là trong lần mặc cả vừa rồi, Tạ Hiên dùng tiếng Thạch Thị nói chuyện đã giúp cho Tần Phong tiết kiệm được một ít tiền.
Thấy biểu hiện của Tạ Hiên, Tần Phong đã có vài phần muốn mang cậu ta theo, bởi vì theo cách nói của sư phụ, chuyện làm này hôm nay sau này có thể sẽ có ý nghĩa!
Tần Phong bây giờ sớm đã không còn là Tần Phong thu mua phế phẩm mà cảm thấy thỏa mãn ngày đó nữa, như vậy cũng quá là có lỗi với những gì mình đã được học.
Tần Phong đọc Tam quốc, không thích nhất lại chính là Gia Cát Lương, bị kiệt sức mà chết. Bây giờ Tần Phong lại muốn phải xây dựng tổ chức của chính mình.
Có suy nghĩ này, lời nói của Tần Phong cũng nhiều hơn, đêm một số kiến thức về đồ cổ, nói cho Tạ Hiên biết.