Bảo Giám

Chương 49: Làm cũ (thượng)

Chương 49: Làm cũ (thượng)
Phải nói rằng Tạ Hiên đúng là hợp với nghề này, sau khi nghe Tần Phong giải thích, suy nghĩ cũng linh hoạt hẳn lên.
Tuy rằng khi Tạ Hiên đi theo Tần Phong cũng không nói nhiều nhưng khi Tần Phong mặc cả với các chủ cửa hàng, Tạ Hiên thỉnh thoảng nói một câu, nhưng lại nói được vào điểm chính.
- Anh Phong, thật không ngờ anh rất hiểu biết về nghề này.
Tục ngữ có câu "Người trong ngành xem tay nghề, còn người ngoài ngành thì xem náo nhiệt", có Tần Phong hướng dẫn, Tạ Hiên cũng tự rút ra những điểm cần chú ý, không có cảm giác đi dạo cửa hàng bán đồ cổ là một việc cực khổ nữa.
- Kiến thức cũng rất sâu sắc.
Tần Phong nghe vậy bật cười. Thật ra, ngày hôm nay đi dạo, Tần Phong sao lại có thể không biến những lý thuyết ở trong đầu thành thực tiễn? Khi học những thứ này, Tần Phong cũng không có điều kiện như bây giờ.
- Đúng rồi, anh Phong, rốt cuộc là anh muốn mua cái gì?
Thấy tâm trạng của Tần Phong có vẻ rất tốt, Tạ Hiên lấy can đảm hỏi một câu. Đã đi nửa ngày rồi, Tần Phong chỉ tiêu mấy chục tệ nhưng đã tốn không ít công phu khua môi múa mép.
- Đi dạo trước, quen rồi mới tiến hành!
Tần Phong cười cười, nói: - Thạch Thị tuy rằng rất tốt nhưng lại không có nền tảng thì rất khó phát triển. Chúng ta kiếm một chút vốn rồi sẽ rời khỏi đây!
- Được, anh Phong, em nghe anh!
Tạ Hiên gật gật đầu. Nếu cha mẹ Tạ Hiên nghe thấy có lẽ sẽ tức chết. Cha mẹ nói gãy lưỡi thì không đi, Tần Phong vừa nói đã gật đầu đồng ý.
Cả ngày Tần Phong đều lăn lộn ở trên phố Bạch Phật. Nhưng ngoài mua mấy đồ trang sức thì không mua thứ gì cả.
Đến buổi tối cả ba ăn mì ở ven đường, Tần Phong mua một ít mỡ lợn ở quầy thịt lợn khi đi qua chợ thức ăn, cả ba lại trở về căn phòng "chỉ có bốn bức tường" của Tạ Hiên.
- Anh Phong, anh đang làm gì vậy?
Nhìn thấy Tần Phong lấy mỡ lợn xoa lên chiếc vòng tay "tiểu diệp đàn", Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên đều trợn trừng mắt. Cả hai đã nghe nói đến lấy dầu để lau giày da nhưng chưa ai từng thấy lấy mỡ để lau hạt gỗ.
- Cho nó ít bột giấy. Tần Phong miệng nói chuyện, tay thì chà xuống đất, sau khi lòng bàn tay dính đầy bụi đất, đặt sợi dây ở giữa hai bàn tay dùng sức vuốt.
Khoảng năm phút sau, Tần Phong dừng tay lại, lấy một miếng giẻ quấn quanh chiếc vòng, dùng sức chà xát, quá trình này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ.
- Chiếc vòng này có lẽ đã biến dạng rồi đấy!
Lý Thiên Viễn đã sớm không kiên nhẫn được nữa, kéo chăn lên ngủ, còn Tạ Hiên ở bên cạnh, sau khi bỏ chiếc giẻ ra, ánh mắt chợt sáng lên.
Chiếc vòng tay vốn dĩ có màu hơi đen, bây giờ lại trở nên sáng bóng, ánh đèn chiếc xuống khiến cho hoa văn trên chiếc vòng dường như sống lại, vô cùng đẹp mắt.
Hơn nữa, bên ngoài chiếc vòng tay dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng rất đẹp nhưng lại mờ ảo, khiến nó lại càng hấp dẫn.
- Béo, cậu phải nhớ kỹ, cái này gọi là bao tương!
Tần Phong nhìn Tạ Hiên, nói:
- Bây giờ không có vật liệu ở trong tay, tôi tùy tiện làm thôi, vẻ sáng bóng này nhiều lắm chỉ có thể duy trì trong vòng ba đến năm ngày, ngày mai còn phải lên phố mua ít đàn hương để xử lý tiếp!
- Anh Phong, đây là anh đang làm cũ sao? Vẻ mặt Tạ Hiên hơi kích động, hỏi: - Cái này nếu làm cũ đi, nhất định sẽ được giá?
Thứ vũ khí đồng đen năm đó Tạ Chí mua, sau khi chuyên gia kiểm tra thì toàn bộ đều là giả cao làm cũ. Tạ Hiên không ít lần nghe cha nhắc tới nên không xa lạ gì với từ này.
- Cái này? Làm cũ?
Tần Phong nghe xong cười phá lên, tiện tay cầm chiếc vòng ném lên trên đệm, cười nói: - Béo, cậu biết cái gì gọi là làm cũ không? Cái thứ này sao có thể gọi là làm cũ, cũng không đáng để tôi làm cũ
Cái gọi là làm cũ là chỉ một phương pháp đặc biệt, biến đồ vật trở nên cũ đi, khiến cho bên ngoài nhìn rất giống với đồ cổ.
Khác với việc phục hồi, phương pháp làm cũ phần nhiều là dùng để lừa gạt, nói trắng ra chính là làm giả.
Nhưng làm giả cũng phải có phương pháp, phải dùng giả cao làm giả vật y như thật, chi phí rất cao, có khi còn cao hơn giá trị thật.
Giống như là ba triều đại Khang Hy, Ung Chính, Càn Long của nhà Thanh, vì ba vị hoàng đế này vô cùng yêu thích đồ sứ, trong cung đã tái tạo lại đồ gốm sứ của hai triều Tống, Minh, kỹ thuật và hình dạng hoàn toàn giống với tiền triều, chế tạo ra những đồ sứ vô cùng lộng lẫy.
Thật ra như vậy cũng là làm giả nhưng giá trị của vật được tạo ra so với đồ thật cũng không thấp hơn, thậm chí còn cao hơn.
Làm giả như vậy, cũng chỉ có hoàng thất là làm được, cũng không thông dụng, không có tính đại diện.
Đồ cổ thông dụng nhất trên thị trường là dùng các phương pháp tẩm hóa chất, dùng lửa đốt, đun trong nước, chôn sâu dưới đất sau đó đem những đồ được làm giả đó đánh tráo với đồ thật.
Tần Phong xoa mỡ heo lên chiếc vòng, lại dùng vải thô lau tiếp, cũng chính là một phần của làm cũ, nhưng cách này của Tần Phong là bí truyền của Tái Thị, trong ba ngày, dù là chuyên gia giám định cũng rất khó phân biệt được thật giả.
- Anh Phong, ý của anh là chúng ta lấy cái này đi bán? Tạ Hiên ngập ngừng nói: - Thứ này chỉ là hạt gỗ xâu lại, trên đường có đầy, cho dù là thật cũng không đáng bao nhiêu đâu?
- Cậu nói đúng, cho dù là thật thì cũng không đáng giá.
Tần Phong gật gật đầu, nói: - Nhưng thứ đồ cổ này chỉ quý ở một chữ "cổ", chỉ cần là đồ cũ, hơn nữa lại tạo ra cái gọi là "truyền thừa", vậy thì sẽ không còn có cái giá vốn có của nó nữa
Kinh doanh đồ cổ, tốt xấu chỉ cần mở miệng.
Trong ngành buôn bán đồ cổ từng lưu truyền một truyện cười, nói là có một cửa hàng đồ cổ tuyển người làm. Cùng lúc có hai người cũng tới, chưởng quầy bèn ném que tăm xỉa răng xuống đất, hỏi hai người họ, đây là cái gì?
Rõ ràng chỉ là một que tăm, một người vội trả lời là que tăm. Nhưng điều khiến cho người đó thất vọng đó là, chưởng quầy liền xua tay đuổi anh ta đi luôn.
Mới vừa ra tới cổng, người đó nghe thấy người còn lại trả lời: - Đây là cây tăm ngày xưa vua Càn Long đã dùng để xỉa răng, được tổ tiên của chưởng quần gìn giữ, nó là vô giá!
Kết quả đương nhiên không cần phải nói nữa, người trả lời sau được chọn ngay.
Nhưng vị chưởng quầy đó lại quên, trong cung ngoài thái giám phụ trách cuộc sống hàng ngày của Hoàng đế ra thì e là không giữ lại được cây tăm đó cả. Chuyện này sau đó đã trở thành câu chuyện cười.
- Em hiểu rồi. Tràng hạt này của chúng ta, có thể nói là thứ mà phật tổ đã từng đeo. Tạ Hiên cũng không đến nỗi ngốc, Tần Phong chưa nói xong thì cậu ta đã nói xen vào.
- Béo, trong việc buôn bán đồ cổ thì không thể ngu ngốc được. Thứ này chỉ là đạo cụ thôi, dùng nó cũng không lừa được bao nhiêu tiền.
Tần Phong lắc đầu cười. Tạ Hiên mặc dù có chút thông minh nhưng vẫn chưa đủ. Những người buôn bán đồ cổ có kinh nghiệm đều là những người rất thông minh, sẽ không dễ bị mắc mưu như vậy.
Thấy Tạ Hiên vẫn còn muốn hỏi, Tần Phong khoát tay nói: - Được rồi, bây giờ cậu đừng hỏi gì nữa, nhìn nhiều một chút, dùng đầu óc phân tích nhiều một chút, ít dùng miệng đi!
Tục ngữ nói muốn sư phụ dẫn vào cửa tu hành còn phải dựa vào bản thân. Tần Phong đã nói rất nhiều rồi, chờ sau khi làm xong Tạ Hiên có thể chính thức nhập môn được hay không thì còn phải xem cậu ta có khả năng đó không.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất