Bảo Giám

Chương 50: Làm cũ (trung)

Chương 50: Làm cũ (trung)
- Anh Phong, Tần lão đại, hôm nay chúng ta còn phải đi dạo phố hả?
Sáng hôm sau, nghe thấy Tần Phong nói là phải đi dạo phố nữa, Lý Thiên Viễn tỏ vẻ khổ sở, so với việc bảo cậu ta đi lung tung trong chợ đồ cổ thì thà rằng cậu ta tình nguyện ở nhà ga bốc vác còn hơn.
- Cậu đấy, đúng là không thể sống cho cẩn thận được.
Tần Phong suy nghĩ một lát rồi nói: - Thôi được, cậu cũng đứng tấn hơn 2 năm rồi, tôi sẽ dạy cậu vài chiêu mở đầu, cậu tìm chỗ nào luyện đi!
Lăn lộn trên giang hồ, có người có kiến thức như Tạ Hiên thì dĩ nhiên là cần thiết nhưng cũng không thể thiếu một người có sức mạnh.
Giống như là Hỏa tướng ở trong Thiên Môn Bát chính là chuyên phụ trách việc đánh nhau, Lý Thiên Viễn không thể thay đổi được đầu óc của mình thì những cơ bắp này sau này cũng có thể được dùng tới.
- Chuyện đó thì đương nhiên là tốt, anh Phong, em đã chờ ngày này từ lâu rồi!
Sau khi nghe Tần Phong nói, Lý Thiên Viễn vui đến mức suýt nữa thì nhảy dựng lên, xoa xoa hai tay không nhịn được nhìn Tần Phong.
Hai năm, Lý Thiên Viễn có thể cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mình, hôm trước một mình đánh nhau với những người đàn ông hai ba mươi tuổi, Lý Thiên Viễn cũng chưa từng thấy mệt.
Đây chỉ là công hiệu của việc đứng tấm, nếu luyện võ nữa thì Lý Thiên Viễn tin rằng, mình có thể xử lý được đám người ở nhà ga.
- Cách xa tôi một chút, phun hết nước miếng lên mặt tôi rồi
Tần Phong đẩy Lý Thiên Viễn ra, hai chân bước sang hai bên, đưa tay phải ra, tay trái để trước ngực, sau khi làm vài tư thế, nói: - Nhìn kỹ, mấy tư thế này cậu cần tập trước, đã có nền móng trước rồi thì chỉ ba năm ngày là được rồi!
Ở Trung Quốc, mặc dù có võ lâm nhưng trước đó chưa từng có cách luyện võ này, cũng không có cái gọi là biểu diễn võ thuật. Theo người già truyền lại, một là trình độ, hai là kỹ năng, từ dân quốc vẫn còn truyền lại một cách, đó chính là võ thuật Trung Quốc.
Dù là trình độ hay là kỹ năng cũng hay là võ thuật Trung Quốc thì cả ba đều có chung mục đích là đánh kẻ địch hoặc để phòng thân.
Giống như Bát Cực Quyền mà Tần Phong đã học, ở trong tay Lý Thư Văn khiến cho kẻ thù vừa nghe thấy đã sợ mất mật. Nó không có sự đẹp mắt của các động tác biểu diễn võ thuật đương đại, quan trong nhất chính là căn cơ và sự khổ luyện lúc bình thường.
Một người phải thật sự đứng vững mới có thể đi đánh người khác. Lý Thiên Viễn đã đứng hai năm, kỳ thực là đã có căn cơ, giờ học thêm chiêu thức là có thể có uy lực rất lớn, cho nên Tần Phong mới nói là ba đến năm ngày.
- Anh Phong, anh yên tâm đi, luyện không tốt thì em đập đầu chết!
Việc suy nghĩ thì Lý Thiên Viễn không giỏi, nhưng việc luyện võ này thì cũng có vài phần thiên phú. Nhìn Tần Phong làm động tác, Lý Thiên Viễn cũng học được vài phần, nhưng múa may ở tại đây thì cảm giác hơi ngại, nên nói: - Anh Phong, hay là về nhà luyện đi, buổi tối em sẽ ở bên đó
Sau khi cha mẹ Lý Thiên Viễn ly hôn, không có ai quản lý, cậu ta vẫn ở cùng với ông nội nương tựa lẫn nhau. Mấy năn trước ông nội qua đời, để lại cho Lý Thiên Viễn một căn nhà.
Vỗn dĩ Lý Thiên Viễn vẫn ở đó tới khi công ty của Tạ Chí gặp chuyện không may. Tạ Hiên muốn ở lại Thạch Thị, cậu ta vì muốn ở cùng Tạ Hiên cho nên mới chuyển đến ở cùng nhau.
- Được, tối tôi và Tạ Hiên sẽ qua chỗ cậu xem
Tần Phong biết chuyện này, suy nghĩ một lát rồi nói: - Không được, hay là ở bên nhà cậu đi, ở bên này không có địa khí, ở không thoải mái.
Tần Phong mấy ngày nay phải làm không ít việc, mỗi ngày ra ra vào vào đó đều bị bảo vệ nhìn chằm chằm, cảm giác rất không thoải mái. Hơn nữa, theo lời cậu nói thì nơi này phải tiếp nhận địa khí thì mới tốt, nơi này mặc dù phong thủy tốt nhưng vẫn còn khuyết điểm.
Sau khi dặn dò Lý Thiên Viễn khi luyện công phải chú ý điều gì, ba người ra khỏi đó. Tần Phong và Tạ Hiên lên xe bus tới chợ đổ cổ. Còn Lý Thiên Viễn thì hưng phấn chạy về phía nhà cũ của mình.
- Nơi này đẳng cấp hơn phố Bạch Phật hả?
Hôm nay Tần Phong và Tạ Hiên tới một chợ đồ cổ khác, không phải là trên phố Bạch Phật nữa. Ở đây đa số là cửa hàng, chỉ có một ít đất trống ở gần cổng là có mấy người ở quầy hàng.
Tuy rằng, ở bên ngoài không khí vắng vẻ hơn so với ở Bạch Phật, nhưng Tần Phong phát hiện ra, khách ở trong cửa hàng lại không ít. Tần Phong đi vào mấy cửa hàng đều có thể nhìn thấy có vài người ở bên trong uống trà, nói chuyện.
- Anh Phong, đây là phố Hồng Kỳ, là do nhà nước xây dựng năm ngoái, những người có thực lực đều chạy tới đây. Khi cha chưa phá sản, Tạ Hiên cũng đã tới đây vài lần, cũng có chút hiểu biết với khu chợ đồ cổ này.
- Có thực lực mới tốt, Béo, đi thôi! Tần Phong nghe vậy, mặt vui vẻ, tiếp tục đi vào cửa hàng. Sau khi vào cậu cũng không nói gì, chỉ nhìn đồ vật và giá niêm yết của chúng ở trong cửa hàng.
- Đồng đen nhà nước không cho mua bán, thư họa thì rất nhiều đồ giả, thị trường này chủ yếu chỉ có đồ sứ và đồ bằng ngọc
Đi ra từ một cửa hàng, Tần Phong đứng ở dưới một gốc cây, trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ, miệng lẩm bẩm:
- Làm cũ ngọc bích thật thì phải cần thời gian, thật là phiền phức
- Anh Phong, anh nói gì vậy?
Tạ Hiên không nghe thấy lời Tần Phong nói, mở miệng hỏi.
- Không có gì, đi, chúng ta đi tiếp. Tần Phong lắc lắc đầu.chuyện mà cậu cần làm rất chuyên nghiệp, chuyện này nhất thời cũng không thể giải thích rõ ràng cho Tạ Hiên được.
Đúng lúc Tần Phong đang chuẩn bị bước vào cửa hàng tiếp theo thì bỗng nhiên Tạ Hiên kéo cậu lại, nấp ở sau gốc cây, khẽ nói: - Từ từ, anh Phong, đó tên đó là Nhiếp Nguyên Long!
Tạ Hiên ngày trước cũng không phải hạng ngoan ngoãn gì, cũng là thuốc loại những đứa trẻ càn quấy ở Thạch Thị. Vì thế tuy Tạ Hiên và Nhiếp Nguyên Long không chơi với nhau những cũng đều biết nhau.
Nhưng khi Tạ Hiên bị vào trại giáo dưỡng, Nhiếp Nguyên Long đã ra ngoài rồi. Đến khi Tạ Hiên ra ngoài chưa được bao lâu thì gia đình lại gặp biến cố, hai người lại càng không chạm mặt nhau.
- Vẫn đúng là tên tiểu tử này, xem ra khá giả lắm, lái cả xe rồi.
Tần Phong nhìn theo hướng Tạ Hiên chỉ, Nhiếp Nguyên Long đang đi từ một cửa hàng ra, vẻ mặt rất ngạo mạn nói với mấy người đi sau và câu, lấy ra một chiếc chìa khóa, mở cửa trước của một chiếc Toyota, ngồi vào trong.
Tần Phong hơi cúi người, Nhiếp Nguyên Long đang lái xe cũng không để ý tới hai người ở dưới gốc cây. Mới kiếm được hai vạn từ trong cửa hàng này ra, đang nghĩ buổi tối phải đi đâu chơi.
- Xí, tính toán cái gì hả? Chó má gì cũng không hiểu mà còn khoa tay múa chân! Đợi đến khi xe của Nhiếp Nguyên Long ra khỏi chợ đồ cổ, người trẻ tuổi tiễn cậu ra cửa liền nhổ một bãi nước bọt, chửi.
- Cửa hàng ngọc thạch kia chính là cửa hàng của nhà Nhiếp Nguyên Long? Tần Phong nghiêng đầu, nhìn về phía Tạ Hiên.
- Đúng vậy, cửa hàng ngọc thạch lớn nhất trên con phố này là của nhà hắn, nhưng cũng không phải nơi tốt đẹp gì Tạ Hiên oán hận mắng: - Cha em bỏ ra hơn 30 vạn để mua một thứ đồ cổ bằng ngọc ở cửa hàng này, sau đó kiểm tra thì đều là đồ giả.
- Đồ cổ bằng ngọc? Có thể mua được đồ thật mới là hiếm có đấy. Nghe Tạ Hiên nói xong, Tần Phong liền vui vẻ lên.
Ngọc tốt thì phần lớn đều được mai táng theo người chết. Nhưng những người có thể đeo ngọc đều là những người có thân phận quyền quý, tới bây giờ khu mộ nào cũng đã bị đào bới ít nhất là bảy tám lần, những thứ tốt nhất đều đã bị lấy đi từ mấy trăm năm trước không còn một mảnh rồi.
Cho nên những đồ cổ bằng ngọc còn lưu truyền lại có thể nói là vô cùng ít, cơ bản đều là lưu thông trong tay các nhà sưu tập đồ cổ. Muốn mua được đổ cổ ngọc thật từ chợ đồ cổ thì không khác gì là bỏ ra 2 tệ để mua một tấm vé số.
Vỗ vỗ vai Tạ Hiên, Tần Phong nói: - Béo, lần này chúng ta chỉ cần kiếm một ít tiền, sau này nếu cậu có đủ khả năng rồi thig có thể tới cửa hàng này lấy lại số tiền cha cậu đã bị lừa và cả tiền lãi nữa!
- Anh Phong, kiếm như thế nào? Tạ Hiên nghe Tần Phong nói có chút không hiểu. Cả ba bọn họ nghèo rớt mồng tơi, trên người cũng chưa có tới một nghìn, lấy cái gì để đi kiếm tiền?
- Đi theo xem là được rồi.
Tần Phong bước về phía cửa hàng, Tạ Hiên vội chạy theo. Hai ngày nay ù ù cạc cạc đi dạo phố, đến bây giờ Tạ Hiên vẫn không hiểu Tần Phong có chủ ý gì.
Đi vào trong Tần Phong phát hiện ra, bố trí của cửa hàng cũng không tồi, có những đồ dùng cổ điển điển hình của Trung Quốc. TRên ngăn tủ chạm rồng bày đủ các loại đại kiện ngọc khí, còn treo một ít trang sức, còn lại đều khóa ở trong tủ kính.
Hai người ngồi trong của hàng, một người trung niên gầy gò, khoảng hơn 50 tuổi, đang nằm ở rong nhắm mắt uống trà, nghe Đan Điền Phương bình sách. Còn người trẻ tuổi vừa rồi tiễn Nhiếp Nguyên Long đi ra ngoài thì đang nhàm chán ngồi ở trong quầy đọc tiểu thuyết.
- Không mua thì đừng sờ linh tinh, làm hỏng thì các người không đền nổi đâu!
Nghe tiếng động từ ngoài cửa, người trẻ tuổi ngẩng đầu lên nhìn qua, không cần nhìn mặt của hai người, chỉ cần nhìn quần áo trên người liền nói một câu rồi tiếp tục đọc quyển tiểu thuyết ở trong tay.
- Đừng nói gì!
Tần Phong liếc nhìn Tạ Hiên khẽ nói.
- Quả nhiên có phỉ thúy, giá cũng không thấp nhỉ
Đi trong cửa hàng một vòng, mắt Tần Phong hơi lóe sáng lên. Tục ngữ nói, có bột mới gột nên hồ, buôn bán cũng vậy, nếu đối phương không có phỉ thúy ở trong cửa hàng, thì lần này Tần Phong cũng không thể có chủ ý này..
- Anh Phong, chúng ta không đi dạo nữa à? Sau khi đi ra, Tần Phong lập tức rẽ về phía ngoài chợ đồ cổ, khiến cho Tạ Hiên ở phía sau không hiểu chuyện gì xảy ra.
- Không có gì để dạo rồi
Tần Phong quay đầu lại nhìn, trong đầu nhớ tới một câu hát sư phụ vẫn thường hát, nhìn không được, hát lên một đoạn kinh kịch: - Nhìn phía trước tối om, nhất định là sào huyệt kẻ trộm, mau đi về phía trước, giết sạch không còn ai!
- Cái gì tối om? Trong cửa hàng đó không phải là sáng choang sao?
Tạ Hiên nhìn theo ánh mắt của Tần Phong, đầu óc nhất thời trở nên không đủ dùng. Việc làm của đại ca quả thực khác với người thường, lời nói cũng khó hiểu.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất