Bảo Giám

Chương 51: Làm cũ (hạ)

Chương 51: Làm cũ (hạ)
- Anh Phong, tại sao chúng ta lại quay lại đây?
Ở phố Hồng Hỳ nửa ngày sau, Tạ Hiên phát hiện Tần Phong lại đưa cậu trở về phố Bạch Phật ngày hôm qua đã tới, điều này khiến cậu ta cảm thấy khó hiểu.
- Đi theo tôi nên hỏi ít thôi, quan sát là chủ yếu.
Tần Phong khoát tay, tuy nhiên lần này không giống với lần trước, sau khi vào phố Đồ cổ liền đi thẳng vào cửa hàng đồ cổ ngay đầu phố.
Nhà này tên là là Tiệm Đồ Cổ, mặt trước cũng không nhỏ, phía sau còn có một cái sân nhỏ, tuy nhiên là nơi để tiếp bạn bè uống trà nói chuyện, còn khách hàng đến thì không thể vào được.
Cửa hàng này ngoài việc kinh doanh ngọc thạch ra còn có các loại kỳ thạch với những tạo hình khác nhau, từ trọng lượng mấy kg đến mấy trăm kg, xếp đầy tiệm.
- Anh bạn nhỏ, hai cháu lại đến nữa à?
Nhìn thấy Tần Phong đi vào, một người đàn ông ngoài 60 tuổi đứng lên, cười nói:
- Nào, nào, cháu nhìn xem khối này của ông như thế nào? Ngọc Hòa Điền chính tông đấy, khối như thế này rất hiếm gặp…
Ông già này là chủ ở đây, họ Cát, tên là Tuấn, chẳng qua là đôi mắt chuột của ông ta khiến cho người khác cảm thấy cái tên kia không hợp với diện mạo cho lắm, cho dù trẻ lại 30 tuổi nữa thì cũng chẳng thấy “anh tuấn” ở chỗ nào cả.
Tuy rằng tướng mạo hơi xấu nhưng Cát Tuấn cũng có thanh danh không nhỏ trong giới ngọc cổ ở thành phố này, so với Cát Tuấn, Nhiếp gia chỉ là nhân tài xuất hiện sau mà thôi.
Được Cát Tuấn đón tiếp đi qua, Tần Phong cũng không khách khí, cầm khối ngọc thạch mà ông ta đặt trên mặt quầy lên xem, một lúc sau mới nói:
- Lão gia, khối ngọc này trắng noãn trong suốt, sáng loáng, điều hiếm nhất là có tay nắm nhỏ, rất hiếm gặp.
Hôm qua đến dạo phố Bạch Phật, Tần Phong ở trong tiệm này đến hai giờ đồng hồ, nói chuyện rất lâu với vị Cát lão gia này, Cát Tuấn nhân lão thành tinh, không vì Tần Phong trẻ tuổi mà khinh thường cậu.
- Cháu học những điều này từ ai vậy?
Cát Tuấn lấy lại khối ngọc từ tay Tần Phong, cẩn thận đặt lại vào trong quầy, quay trở lại nói:
- Tiểu Tần, cháu vẫn còn đi học đúng không? Nhà cháu có chơi đá à?
- Lão gia, nhà cháu ở tận Dương Châu, từ nhỏ cháu đã học điêu khắc theo các trưởng bối, cho nên cũng hiểu đôi chút về các loại đá.
Tần Phong cười chỉ Tạ Hiên nói:
- Cháu có một người cô ở Thạch Thị, cháu đến đây để thăm cô, vì thích thứ này cho nên cháu mới bảo em họ dẫn cháu đi dạo.
Lúc Tần Phong nói chuyện tỏ ra rất tự nhiên, hơn nữa cũng mang theo chút khẩu âm vùng Giang Nam, làm kinh doanh về ngọc thạch, cơ bản đều có liên quan đến nhà xưởng của Dương Châu, Cát Tuấn đã sớm nghe ra rồi.
- Thiên hạ khắc công xuất Dương Châu, thì ra là cháu học được từ gia đình…
Nghe thấy Tần Phong giải thích như vậy, Cát Tuấn nhất thời bình thường trở lại, hôm qua ông còn nói thầm trong lòng, không biết Tần Phong mọc ra ở đâu mà lại tinh thông về công nghệ và phẩm chất của ngọc thạch đến vậy?
Ngọc phân chia thành công nghệ phía Nam và công nghệ phía Bắc, mỗi loại điêu khắc đều có những đặc điểm riêng, như Bắc phái, Hải phái, Tô phái…
Trên thị trường hiện nay, công nghệ phía nam chiếm 0% của thị trường, còn công nghệ phía Bắc chiếm dưới 20%, còn bản doanh công nghệ phía Nam nằm ở Dương Châu, gần như nhà nào cũng có làm.
Cát Tuấn tuy rằng giao tế cả đời với ngọc thạch nhưng cũng chưa chắc đã biết hết những nhà mài ngọc thành danh ở Dương Châu, nghĩ cả nửa ngày mà không nghĩ ra vị nào họ Tần, cho nên mới không hỏi cụ thể về Tần Phong.
- Tiểu Tần, hôm nay đến đây không phải lại muốn nói chuyện với ông già này nữa chứ?
Cát Tuấn lôi ra một bộ ấm trà, cười nói:
- Bên chỗ cháu rất chú ý về uống trà, hôm nay ông pha cho các cháu thưởng thức chè Long Tỉnh mới nhé.
- Lão gia, không cần đâu ạ, cháu phải đi ngay rồi.
Tần Phong thấy thế liền ngăn Cát Tuấn lại, chần chờ một chút, nói:
- Ông Cát, ông biết cháu học điêu khắc ngọc thạch từ nhỏ, nhưng lần này đi vội quá, không mang theo công cụ thật sự cảm thấy rất ngứa tay…
- À, cháu đã có thể điêu khắc ngọc rồi?
Nghe thấy những lời này của Tần Phong, Cát Tuấn nhất thời cảm thấy rất kinh ngạc.
Bởi vì mài ngọc phải vô cùng chú ý, không phải càng sớm càng tốt, khi còn nhỏ tay không ổn rất dễ bị thương.
Những học đồ trước đây ít nhất phải học ba năm hội họa trước, có bản lĩnh tạo hình mỹ thuật rồi mới lấy củ cải hoặc những vật mềm khác để luyện tập.
Thông thường mà nói, học đồ phải chờ đến 19 tuổi khi mà tay chân vững chắc thì mới chính thức vào mài ngọc, tới lúc có thành tích thì thông thường cũng đã ba bốn mươi tuổi rồi.
Một cậu bé nhìn qua chỉ mới 16,17 tuổi như Tần Phong không nhờ đã có thể luyện tập với ngọc rồi, Cát Tuấn thật sự chưa gặp ai cả, vởi vì ngọc dù có rẻ đến mấy thì cũng là tiền.
- Vâng, Ông Cát, cháu không dùng nhiều tiền lắm, ông xem có thể để lại cho cháu khối đá được không?
Tần Phong móc trong túi ra mấy tờ tiền 2 tệ, ngượng ngùng nói:
- Ông Cát, cháu chỉ có 20 tệ, ông để lại cho cháu khối nguyên liệu này nhé?
- 20 tệ mà cháu cũng đòi mua nguyên liệu ư?
Cát Tuấn cười khổ:
- Tiểu Tần, không phải ông keo kiệt, chỗ ông có nguyên thạch, nhưng khối ít nhất cũng đã đến cả ngàn tệ rồi, cháu nói…ông có thể bán cho cháu được không?
Kinh doanh được như Cát Tuấn, nếu đơn thuần chỉ nhập hàng từ các xưởng điêu khắc thì không đủ đáp ứng cho thị trường, ông đều phải mua nguyên thạch từ Tân Cương, sau đó đưa đến các xưởng ngọc thạch để gia công.
Cho nên trong tiệm của Cát Tuấn không thiếu nguyên thạch, nhưng dù là khối thạch phẩm chất kém nhất cũng đã gần ngàn tệ rồi, 20 tệ này của Tần Phong đúng là không đáng nhìn.
- Ông Cát, khối đá này đắt như vậy sao?
Ánh mắt Tần Phong lại chuyển, tay chỉ vào tảng đá xếp ở cửa tiệm, nói:
- Khối ngọc thạch này sao cháu chưa nhìn thấy bao giờ nhỉ, ? Có phải cũng rất đắt tiền không ạ?
Chỗ Tần Phong chỉ có khoảng 7 khối đá xếp cạnh nhau, những khối đá này có loại 1,5kg, 2,5kg và 5kg, còn loại nhỏ thì chỉ bằng nắm tay.
Tuy nhiên không giống với các loại ngọc khác, biểu bì của những khối đá này không nhìn thấy thịt ngọc, đen tuyền trông rất xấu, sờ tay lên cũng cảm thây rất thô ráp.
- À, cháu không nói thì ông cũng quên mất.
Cát Tuấn gật đầu, từ trong quầy đi ra, cười nói:
- Tiểu Tần, xem ra nhà cháu chỉ làm nê- phrít, loại nguyên thạch Phỉ thúy này thuộc loại ngọc rắn, trước kia khá khó bán nhưng mấy năm nay lại rất được ưa chuộng…
Điểm khác nhau giữa nê- phrít và ngọc rắn là ở độ cứng của nó, nê- phrít có độ cứng thường là từ 6 đến 6.5, như Bạch ngọc (dương chi ngọc), Thanh bạch ngọc, Ngọc bích…đều thuộc loại nê- phrít.
Còn ngọc rắn là từ 7 trở lên, đại diện cho ngọc rắn là Phỉ thúy, sản phẩm này màu sắc phong phú, đó là lục, tím nhạt, trắng, phấn hồng, hồng, lam, đen, cam và vàng.
Ở trong nước, lịch sử tạo hình nê- phrít có từ hàng ngàn năm trước, nhưng từ cổ đến tim nó đều là vật trang sức được vua quan yêu thích.
Còn Phỉ thúy vì được sản sinh ở Myanmar, cổ đại chỉ có ở Triều bái Thiên triều, thỉnh thoảng ngẫu nhiên cống nạp cho triều đình, dân gian rất ít khi gặp, cho nên cũng không được lưu hành lắm.
Đến những năm cuối của triều Thanh, Từ Hy thái hậu cũng rất chú ý đến Phỉ thúy, lúc sống còn thu thập các loại Phỉ thúy cực phẩm trong thiên hạ, vì vậy cũng nổi lên làn sóng bám trận Phỉ thúy, đó là lần thứ hai thế nhân biết đến Phỉ thúy.
Sau khi triều Thanh diệt vong, ba chị em nhà họ Tống kia cũng yêu thích phỉ thúy, khiến cho giá cả của nó bị đẩy lên ngang bằng với Hòa Điền ngọc.
Nhưng tới sau giải phóng, vì khai thác vận chuyển không tiện, cho nên Phỉ thúy ở trong quốc nội liền bị mai danh ẩn tích, cho đến chục năm sau mới dần xuất hiện trên thị trường, nhưng độ nổi tiếng và giá trị thì không thể so sánh được với Hòa Điền ngọc.
Tuy nhiên vì đá Phỉ thúy sặc sỡ, bước vào thập niên 90 cũng bắt đầu được người tiêu dùng chấp nhận, cho nên Cát Tuấn cũng chạy theo xu thế đó, đi đến phía Nam tìm mua chút nguyên thạch.
Không giống với nê- phrít, việc mua nguyên thạch Phỉ thúy cũng như việc đánh bạc.
Bởi vì nguyên thạch Phỉ thúy trước khi cắt ra cho dù là bên mua hay bên bán đều không thể xác định được bên trong có phỉ thúy hay không, bởi vì còn có tầng thạch bì bên ngoài.
Cho nên Phỉ thúy nguyên thạch tren thị trường liền xuất hiện phương thức mua bán cực kỳ đặc biệt, người mua có thể căn cứ vào phân tích của mình để phán đoán bên trong có phỉ thúy hay không để từ đó đưa ra giá mua.
Nếu đã là đánh bạc thì có người thắng lớn nhưng cũng có người thất bại. Đương nhiên cũng không phải mọi người đều mua như vậy, cũng có những thương nhân chuyên mua ngọc thịt, giống như Cát Tuấn chẳng hạn.
Cát Tuấn không quá quen với việc đánh bạc này, vì vậy lần này đến phía Nam thu mua chút nguyên liệu Phỉ thúy là xuất phát từ tò mò, mua mấy khối về để cắt, tổng cộng cũng mất mấy trăm tệ.
Nhưng vận khí của ông chủ Cát thật không tốt lắm, mua đực bảy khối đá phỉ thúy nhưng chưa cắt được ra cái gì nên hồn cả, khối màu lục, đen tốt nhất kia kết cấu lại thô ráp, độ thấu quang kém, chẳng khác gì đá phân chó mà người ta vẫn nói.
Nguyên liệu như vậy thì sản phẩm làm ra cũng chỉ như những hòn đá bình thường mà thôi, Cát Tuấn cũng lười đem đến xưởng gia công, xếp ở cửa chuẩn bị vứt đi.
- Ông Cát, độ cứng của ngọc rắn, luyện tập đao công càng tốt hơn.
Tần Phong kiên trì nghe Cát Tuấn giới thiệu lịch sử của Phỉ thúy, chờ lão gia tử tận hứng xong, liền cười nói:
- Ông xem, để lại cho cháu mấy khối kia đi? 20 tệ này cháu đưa cho ông hết, ông thấy có đủ không?
- Định đánh vào mặt ông à, những nguyên liệu này ông còn nhận tiền của cháu?
Cát Tuấn thấy bộ dáng của Tần Phong, liền cảm thấy buồn cười nói:
- Những nguyên liệu này đều không đáng tiền, nếu cháu thích thì cứ lấy đi, ông càng đỡ phải tìm người đem vứt đi.
- Cảm ơn ông ạ, vậy cháu không khách khí nữa.
Tần Phong nghe vậy liền mừng rỡ, vội đi đến chỗ mấy khối đá để chọn, tuy nhiên Cát Tuấn không nhìn thấy, lúc Tần Phong xoay người lại, trên mặt lộ ra nụ cười đầy giảo hoạt.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất