Bảo Giám

Chương 52: Làm cũ (phần 4)

Chương 52: Làm cũ (phần 4)
- Anh Phong, em nói anh lấy mấy cục đá này làm gì? Không phải ông Cát đã nói nó không đáng tiền hay sao?
Buổi chiều khoảng 4 giờ, Tần Phong và Tạ Hiên đi ra phố Bạch Phật, tuy nhiên trong chiếc túi vải mà Tạ Hiên đang cầm là một khối Phỉ thúy nguyên thạch hơn 10kg.
Đi được nửa cây số, Tạ Hiên bắt đầu oán giận nói.
Hai ngày nay đi theo Tần Phong, Tạ Hiên cũng đã hiểu một chút về ngọc thạch, nhưng nghĩ mãi cũng không biết Tần Phong lại cần một khối đá bỏ đi như vậy để làm gì, không phải Cát lão gia nói thứ này không đáng tiền hay sao?
- Mập, vì nó không đáng giá tiền mới có thể tạo ta lợi ích lớn.
Tần Phong nghe vậy liền cười cười. Sau đó nói tiếp:
- Chúng ta hiện tại không có tiền, có thể tiết kiệm đường chừng nào thì tiết kiệm, không thể đi ăn mày mà còn đòi xôi gấc được.
Nghe những lời này của Tần Phong, Tạ Hiên không nói gì, cậu ta cũng muốn biết Tần Phong bận rộn hai ngày cuối cùng là để làm gì.
Giở tay đem túi vải ra sau lưng, Tạ Hiên dẫn Tần Phong đến nhà Lý Thiên Viễn.
Ông nội của Lý Thiên Viễn trước đây là công nhân của nhà máy cơ giới Thạch Thị, nhà ở cách phố Bạch Phật không xa lắm, đi bộ nhiều nhất cũng chỉ mất chừng 20 phút.
- Mập này, chờ tôi một chút, tôi đi mua chút đồ.
Khi đi đến chỗ tiệm thuốc hóa học của một bệnh viện, Tần Phong bảo Tạ Hiên đứng lại còn mình đi vào trong tiệm, một lúc sau tay cầm một gói to đi ra.
- Anh Phong, anh mua cái gì thế? Sao lại hết túi này đến túi kia như vậy?
Nhìn thấy Tần Phong cầm túi nhựa trong suốt, Tạ Hiên tò mò hỏi.
- Cái này gọi là dung dịch muối crom, tí nữa về sẽ cho cậu xem.
Tần Phong có chút đau lòng nói:
- Chỉ nhiêu đó thôi mà mất những hơn 200 tệ đấy.
Tạ Hiên chưa học xong cấp một đã bị đưa vào trại giáo dưỡng, những nguyên tố hóa học đương nhiên cậu không biết, lập tức ngậm miệng lại, cậu biết lúc Tần Phong không muốn nói thì mình hỏi cũng vô ích.
Trên đường trở về, Tần Phong lại bỏ ra tiếp 10 tệ mua một bàn hương và mấy chiếc dao khắc, lần này Tạ Hiên không hỏi nữa, đi theo Tần Phong hai ngày, cậu đã học xong bốn chữ “nhìn nhiều hỏi ít”.
- Anh Phong, Hiên Tử, hai người đến rồi à.
Lúc Tần Phong và Tạ Hiên đi đến sân của nhà Lý Thiên Viễn, Lý Thiên Viễn đang tập võ vội chạy ra đón, nhìn qua có chút ngượng ngùng nói:
- Anh phong, ở đây mấy tháng rồi chưa dọn dẹp, anh đợi chút nhé, em mang ghế ra.
Sau khi đi làm ở công ty của Tạ Đại Chí, Lý Thiên Viễn bình thường đều ở ký túc xá của công ty, viện này cả mấy tháng nay không có người ở rồi, góc tường cỏ đã mọc cao.
- Anh Phong, mấy chiêu anh dạy em hay thật, bây giờ em cảm giác toàn thân đầy khí lực.
Lau sạch chiếc ghế đưa cho Tần Phong, Lý Thiên Viễn vẻ mặt tràn đầy phấn khích, sợ Tần Phong không tin còn định diễn thử.
- Ừm, Viễn Tử, cậu đúng là có thiên phú học võ đấy.
Tần Phong hai mắt sáng ngời, gật đầu nói:
- Được, lúc nào tôi sẽ dạy tiếp cho cậu mấy chiêu nữa.
Mặc dù ở trường giáo dưỡng những môn chính trị Lý Thiên Viễn đều ngủ gà ngủ gật, nhưng với việc luyện võ thì khác, cậu rất chăm chỉ, chỉ động tác trung bình tấn thôi mà cậu ta cũng kiên trì học hai năm.
- Ha ha, thế thì tốt quá.
Lý Thiên Viễn xoa tay cười, bỗng nhiên vỗ đầu nói:
- Anh Phong, người cổ đại bái sư phải dập đầu, em có phải mua một chai rượu dập đầu bái sư không?
- Chỉ dạy cho cậu mấy kỹ năng thôi, sao tính là bái sư được?
Tần Phong cười khoát tay, sau đó lấy tờ phiếu 100 nói:
- Viễn Tử, dập đầu thì không cần, nhưng rượu thì mua một chút, còn lại thì mua chút thịt heo nhé, chúng ta đang tuổi lớn, không thể để mình chịu thiệt được.
Rượu có tác dụng hoạt lạc huyết mạch, Lý Thiên Viễn một ngày luyện công, Tần Phong và Tạ Hiên cũng đi cả ngày đường, uống một chút rượu cũng có lợi cho cơ thể.
- Được, anh Phong, anh và Hiên mập cứ đợi ở đây nhé, em sẽ về ngay.
Lý Thiên Viễn cũng không khách khí, cầm lấy tiền rồi chạy ra khỏi nhà, một ngày cậu chỉ có luyện tập, đến cả cơm trưa cũng quên ăn, nghe Tần Phong vừa nói như thế bụng nhất thời reo lên.
Chờ Lý Thiên Viễn ra khỏi cổng rồi, Tạ Hiên mới rút ra chút tiền, cười khổ nói:
- Anh Phong, chúng ta sắp hết tiền rồi, thật ra…có thể ăn tiết kiệm một chút…
Quả nhiên đứa trẻ nghèo khó sớm trưởng thành, Tạ Hiên trước kia tiêu tiền như nước đã quen nhưng sau khi ra khỏi nhà rồi mới hiểu chỉ có tiêu mà không kiếm khó khăn như thế nào, với cách tiêu pha như của Tần Phong thì chẳng mấy mà sẽ cháy túi.
- Mập, tiền này không phải tiết kiệm, đửng lo, mấy ngày nữa chúng ta sẽ dư dả thôi.
Nghe thấy Tạ Hiên nói vậy trong lòng Tần Phong cũng không khỏi có chút cảm khái, năm đó vì lo tiền học phí cho em gái, cả năm cậu không dám mua thịt ăn một lần. Bây giờ vẫn chẳng có tiền, nhưng từ Tái Thị học được chút bản lĩnh và được truyền thừa tư tưởng cho nên Tần Phong đã khác hẳn trước kia.
- Đúng rồi, chỗ này của Viễn Tử cũng rất tốt, hai người việc gì phải ở trong tiểu khu kia?
Tần Phong đem đồ trong tay đặt vào chậu rửa tay trong viện, đẩy cửa ra nhìn một chút, đây là một căn nhà trệt có ba phòng, tuy có chút đơn sơ nhưng giường chiếu và đồ đạc gia đình đều đầy đủ, so với căn phòng của Tạ Hiên còn tốt hơn nhiều.
- Anh Viễn ở đây vài ngày, đều có bạn bè trước kia của anh ấy kéo đi ánh nhau, anh ấy suy nghĩ những lời anh nói liền chuyển đến công ty, ở chỗ của em cũng chẳng được bao lâu, haiz, chỗ này sao có thể ở được chứ?
Tạ Hiên đi theo Tạ Hiên, mới đi vào phòng được vài bước là phải đi ra, trong phòng bụi bặm rất nhiều.
- Quét tước sạch sẽ đi, mấy ngày này chúng ta sẽ ở đây.
Tần Phong tìm được một chậu nước đến, gọi Tạ Hiên đến làm, những việc này rất quen thuộc ở trường giáo dưỡng rồi, đợi Lý Thiên Viễn mua thức ăn về, trong phòng đã được lau chùi sạch sẽ.
- Mập, có mệt không?
Tần Phong nhìn Tạ Hiên, mở miệng hỏi.
- Không mệt, anh Phong, đi theo anh lúc nào cũng cảm thấy khỏe mạnh.
Tạ Hiên cười ngây ngô, nói ra cũng lạ, cha cậu tuy rằng đã phá sản rồi, nhưng đi theo mẹ chuyện ăn uống tuyệt đối không phải lo, nhưng Tạ Hiên thích sống cuộc sống tự do như thế này.
Tần Phong gật đầu nói:
- Được, vậy cậu xin một ít than của nhà hàng xóm đi, bỏ vào lò đốt lên.
Lúc quét phòng Tần Phong nhìn thấy ở trong bếp còn có hơn chục nắm than nữa, nhưng bếp lò đã tắt rồi, cậu đoán chừng Tạ Hiên cũng không biết cách đốt than nắm nên mới bảo đi sang nhà hàng xóm xin ít than đã đốt đỏ.
Tạ Hiên có khuôn mặt bầu bĩnh, miệng cười tủm tỉm rất đáng yêu, hơn nữa lại khá dẻo miệng cho nên chỉ một loáng là cậu đã xin được than về, bếp lò lại được đốt lên.
Tần Phong đem rửa sạch chiếc nồi sắt đã hoen gỉ, đổ đầy nước vào rồi đặt lên bếp lò.
- Anh Phong, không phải chúng ta vừa ăn no xong sao?
Nhìn thấy hành động của Tần Phong, Tạ Hiên có chút không hiểu, tiếp tục hỏi:
- Anh Phong, anh đun nước uống à? Anh Viễn Tử không phải đi mua bia rồi sao?
- Cái thằng mập này, chỉ biết ăn với uống thôi. Chúng ta nên làm chính sự rồi.
Tần Phong cười mắng một câu, trở lại phòng mang cây búa ra, tìm một tấm vải đặt trên mặt đất, đem khối Phỉ thúy ở trong túi vải ra.
“Ping” một tiếng, là Tần Phong nện búa xuống lớp thạch bì, một mảng lớn màu đen từ tảng đá rơi xuống.
- Cái này, cái này để làm gì?
Tạ Hiên đứng một bên xem đến hoa cả mắt, cậu biết Tần Phong đã đổ nhiều công sức vào khối đá kia nhưng không biết vì sao lúc này lại không quý trọng nó như vậy? Theo Tần Phong hai ngày, Tạ Hiên cảm giác chỉ số thông minh của mình càng ngày càng giảm xuống, không thể bắt kịp được lối suy nghĩ của Tần Phong.
Tuy nhiên một lúc sau, Tạ Hiên từ từ nhìn ra được môn đạo, Tần Phong xuống tay với lực khá lớn, nhưng khi cây búa đi xuống thường chỉ là lớp bên ngoài bóc ra, khối đá hơn chục cân dần dần lộ ra rồi.
Mặc dù nguyên liệu là đá phân chó nhưng cũng được đứng về phía Phỉ thúy, sau khi lớp thạch bì hoàn toàn bị tách ra, đá đen xanh giao nhau, vẫn lộ ra sự khác biệt với đá bình thường.
Trọng lượng của đá Phỉ túy tương đối nặng, sau khi tách được lớp thạch bì ra vẫn còn nặng gần chục kg, nhưng giờ chỉ to vằng nắm tay, cầm lên tay, Tần Phong đột nhiên nói:
- Nước đã đun sôi chưa?
- À, để em đi xem.
Tạ Hiên vội vàng đứng dậy, đi vào bếp thấy nước sôi ùng ục bèn hô lên:
- Anh phong, nước sôi rồi, có phải tắt bếp đi không?
- Không cần…
Tần Phong cầm khối đá vào bếp, nhì thấy lửa trên lò không khói nhíu mày lại, nói:
- Mập, đi, hủy cánh cửa bên sân kia đi, chặt thành củi, lửa này nhỏ quá, không đủ nhiệt độ.
- Phá cánh cửa đi sao? Được, em đi làm ngay.
Tạ Hiên nghe vậy liền sửng sốt một chút, nhìn Tần Phong xem là nói thật hay nói đùa, sau đó cầm búa từ trong bếp đi ra.
Nói là cánh cửa sân nhưng thật ra cũng là mấy tấm gỗ ghép lại, người vóc dáng cao một chút là có thể nhảy qua, đặt ở cửa cũng chỉ cho có mà thôi.
Tạ Hiên lấy búa bổ mấy cái, nhất thời cánh cửa kia liền biến thành một đống củi đun.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất