Bảo Giám

Chương 53: Làm cũ (Phần 5)

Chương 53: Làm cũ (Phần 5)
Nhà này không có cửa cũng chẳng đẹp, sau khi bổ củi xong, Tạ Hiên lại tiếp tục lôi cánh cửa rách trong phòng ra để chắn ở cửa.
- Mập, đem than nắm đập vụn vỡ ra đi, ném vào lò lớn này, bếp kia bé quá.
Các gia đình ở miền bắc đều có lò, thấy than trong bếp bé kia không đủ độ nóng như mình mong muốn, Tần Phong đặt nồi nước đã sôi lên lò, cùng với Tạ Hiên ném than nắm đã đập vỡ vào. Một lúc sau lò đã được đốt nóng lên.
Nhìn thấy nồi nước sôi ùng ục, Tần Phong cầm khối đá kia nhẹ nhàng đặt vào trong nồi, sau đó đậy vung lại.
- Anh Phong…anh làm gì thế…cái này…khối đá này đâu ăn được?
Tạ Hiên ngồi chồm hổm một bên nhất thời cảm thấy choáng váng, cho tới bây giờ cậu mới hiểu ra mục đích sử dụng của nồi nước sôi này, tuy nhiên trong lòng cũng trở nên hồ đồ hơn.
Nếu không phải Tần Phong vẫn tỏ ra bình tĩnh thì Tạ Hiên nhất định sẽ cho rằng thần kinh của Tần Phong có vấn đề.
- Thằng mập này, chỉ biết ăn thôi.
Tần Phong tức giận trừng mắt liếc nhìn Tạ Hiên một cái, lần này cậu có chút khẩn trương, dù sao tao tác lần này đều là do sư phụ truyền miệng lại, Tần Phong chưa từng thử bao giờ cho nên cũng không biết là có thành công hay không.
- Không được, lửa vẫn chưa đủ độ, mau đi lấy hòm quạt về đây.
Tần Phong đã bỏ tiền mua một chiếc nhiệt kế công nghiệp, thứ này được tiện thể mua khi cậu đi mua dung dịch muối crom, ở các khâu phía sau đều dùng đến nó.
Đem nhiệt kế đặt vào trong nồi nước, cầm lên nhìn, Tần Phong đưa nhiệt kế cho Tạ Hiên nói:
- Còn thiếu mấy chục độ nữa, cái này cho cậu, đợi đến lúc 212 độ thì không cần phải thêm nhiệt nữa.
Tạ Hiên cầm nhiệt kế không biết phải làm gì, nhìn sang Tần Phong đang ra khỏi phòng, nói:
- Ấy, anh Phong, em không biết dùng thứ này.
- Đặt kim chúc vào bên trong là được, không có gì khó cả.
Tần Phong cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu nhìn lên trời, miệng lẩm bẩm nói:
- Việc này nói thì dễ nhưng làm mới thấy khó.
Không phản ứng với những tiếng hô to gọi nhỏ của Tạ Hiên trong bếp, Tần Phong lập tức đi ra sân. Tháng tư trời miền Bắc vẫn còn khá lạnh, bây giờ cũng đá chí giờ rồi, đường sá trở nên vô cùng lạnh lẽo, thân hình Tần Phong rất nhanh đã biến mất vào trong đêm tối.
Nửa giờ sau, Tần Phong về tới nhà tuy nhiên giờ về hai tay xách theo một lọ thủy tinh, bên trong có chứa một chất lỏng.
- Haiz, mập, cậu mới đi châu Phi về hả?
Cầm lọ thủy tinh đi vào trong bếp, Tần Phong nhất thời vui vẻ, làn da trắng bóc của Tạ Hiên lúc này đã trở nên đen sì.
- Anh Phong, cuối cùng thì anh cũng đã trở về rồi.
Nhìn thấy Tần Phong, Tạ Hiên liền trở nên mừng rỡ, từ nhỏ cậu đã phải làm công việc thế này đâu? Vừa đốt củi vừa phải kéo quạt hòm, cuối cùng lại còn phải thử nhiệt độ nước, Tạ Hiên chỉ hận là mình không mọc thêm được hai cánh tay nữa.
- Hiên Tử, đừng kêu khổ, học xong tay nghề này, cả đời này chúng ta sẽ không phải lo đến chuyện ăn uống nữa.
Tần Phong cẩn thận đặt bình thủy tinh xuống, cầm lấy nhiệt kế đặt vào trong nước để thử, trên mặt cậu bỗng lộ ra vẻ vui mừng.
- Mập, cậu đúng là người ăn bát cơm lớn.
Tần Phong vỗ vỗ vai Tạ Hiên, nói tiếp:
- Nhớ kỹ lưu trình này nhé, cả nước sôi cũng phải nhứ kỹ.
- Anh Phong, em nhớ rồi, không phải là 212 độ sao?
Tạ Hiên tuy chưa rõ mục đích cuối cùng nhưng trong lòng cũng không hồ đồ, cậu biết Tần Phong làm như vậy tất nhiên là phải có nguyên nhân của nó.
- Được rồi, tạm thời không cần đốt nữa.
Tần Phong nhìn độ lửa tạm ổn rồi, liền kêu Tạ Hiên dừng lại.
Nhìn thấy Tần Phong bưng một cái chậu rửa mặt từ trong phòng, đổ bình chất lỏng vào chậu, Tạ Hiên không khỏi tò mò hỏi:
- Anh Phong, trog bình này là cái gì? Anh lấy từ đâu thế?
- Ấy, cậu đừng có vào gần, nếu dính vào da là khổ đấy.
Tần Phong mở miệng ngăn lại Tạ Hiên đang định dí sát vào chiếc chậu, sau đó nói tiếp:
- Hai cái này một là a-xít clo-hy- đríc đậm đặc, còn cái kia là a-xít ni-tric đậm đặc, cậu nhớ kỹ nhé, a-xít clo-hy- đríc đổ vào 40%, a-xit-ni-tric thì 60%, hỗn hợp của hai thứ này gọi là nước Vương.
Tạ Hiên gãi đầu, vẻ mặt đau khổ nói:
- Em nghe chẳng hiểu gì cả.
Tần Phong có chút bất đắc dĩ nhìn Tạ Hiên, nói:
- Về sau phải học hóa học cho anh, hai thứ này là axit mạnh, tính ăn mòn của nó rất lớn, còn lớn hơn cả a-xít sun-phu-rit.
- A-xít sun-phu-rit? Cái này em biết.
Nghe thấy Tần Phong nói xong, Tạ Hiên không kìm được lùi lại vài bước, mở to mắt nói:
- Anh Phong, anh học cái này từ đâu thế?
Ở thời điểm năm 80, trong nước từng chiếu một bộ phim nhựa của nước ngoài, nhân vật chính bị người ta dùng a-xít sun-phu-rit tạt vào mặt để phá hủy nhan sắc. Tạ Hiên không biết về các chất hóa học, nhưng cũng biết đến a-xít sun-phu-rit từ bộ phim này. Cậu không hiểu Tần Phong tự nhiên mang axit về nhà làm gì, không lẽ để đi cướp bóc hay sao?
Tần Phong thuận miệng đáp:
- Trong phòng thí nghiệm của nhà trường có, đây là axit trong công nghiệp, không đáng tiền.
Trên đường đi về, Tần Phong đã ngắm được trường đại học kỹ thuật cách nhà Lý Thiên Viễn không xa, lúc này đèn vẫn sáng, cậu không động thủ được.
Đương nhiên Tần Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng trộm hai bình thủy tinh axit này đi ra cũng mất không ít công sức, thiếu chút nữa thì bị đội tuần tra của nhà trường phát hiện.
Các dung dịch muối có thể mua được từ bên ngoài, nhưng axit là thứ nguy hiểm, không phải dễ dàng mua được, phải viết cam kết mục đích sử dụng mới được, nguy hiểm lần này Tần Phong cũng phải liều mình.
Miệng nói chuyện nhưng tay Tần Phong cũng không dừng lại, sau khi tạo hỗn hợp từ hai loại axit trên, một luồng khói màu vàng từ chiếc chậu bốc lên.
Đặt bình thủy tinh xuống, Tần Phong dùng muỗng vớt khối đá phỉ thúy bên trong nồi ra, trực tiếp thả vào trong chậu, khối đá bị đốt nóng bỏng gặp phải axit mạnh liền kêu tách tách, khói bốc lên càng lớn hơn, khiến Tạ Hiên đứng bên cạnh chảy cả nước mắt nước mũi.
- Được rồi, chúng ta đi ra ngoài thôi.
Tần Phong cũng có chút không chịu nổi, kéo Tạ Hiên đi ra ngoài, ước chừng khoảng nửa giờ sau khói mới tan hết nhưng thứ mùi khó chịu kia vẫn ngập tràn khắp nhà.
- Anh Phong, cái này có bí mật gì vậy?
Tạ Hiên không ngu ngốc, cậu đã nhìn thấu mọi môn đạo, dường như Tần Phong dùng phương thức này để thay đổi khối đá kia, nhưng bên trong có huyền cơ gì thì Tạ Hiên vẫn chưa nhìn thấu.
- Mập, dùng axit mạnh để ngâm Phỉ thúy nguyên thạch có thể hòa tan được tạp chất của Phỉ thúy, khi không còn tạp chất nữa, Phỉ thúy sẽ trở nên trong suốt, Phỉ thúy phân chó cũng có thể biến thành trong suốt như thủy tinh…
Tần Phong giải thích rất tường tận, cậu nói tiếp:
- Thật ra khâu ngâm này, tốt nhất là đun axit cho nóng, nhưng thời gian chúng ta không đủ, không thể chờ lâu được như vậy.
- Điều này có thể sao?
Tạ Hiên càng nghe miệng càng há lớn, vẻ mặt không tin nói:
- Anh Phong, có kỹ thuật này rồi, chúng ta sẽ phát tài đúng không?
- Cậu nghĩ cái gì thế? Đây là làm cũ, nói làm cũ cho dễ nghe thôi, thực chất là đang làm giả, cái giả thì không thật được, còn cái thật thì không giả được, có hiểu không?
Tần Phong làm giấc mộng phát tài của Tạ Hiên tan vỡ, tức giận nói:
- Phỉ thúy sau khi bị ngâm axit, kết cấu bên trong sẽ bị phá hư, khiến Phỉ thúy trở nên không kiên cố nữa, mà màu sắc tươi mới cũng dần biến mất. Nếu như công nghệ được làm cẩn thận một chút thì thời gian phai màu đại khái là trong khoảng ba đến năm năm.
Tần Phong nhìn thoáng vào phòng bếp, trong lòng cân nhắc một chút, nói:
- Đây là việc nặng, cứ làm đến đâu thì làm thôi, anh đoán khoảng hai ba mươi ngày bên trong đá Phỉ thúy kết cấu bị phá hư sẽ hoàn toàn hiển hiện ra, nếu không đập nó thì e rằng sẽ không vỡ được.
Nói tới đây, sắc mặt Tần Phong trở nên nghiêm túc:
- Điều quan trọng nhất, đó là đá Phỉ thúy sau khi bị ngâm axit sẽ chất phóng xạ, đeo trên người sẽ có hại, Tạ Hiên, phương pháp này chỉ để đối phó với gian thương, không được vận dụng tùy tiện.
Đá phỉ thúy ở thập niên 20,30 cũng từng rộ lên trong một thời gian ngắn, người làm giả cũng rất nhiều. Tuy nhiên, theo cách nói của Tái Thị, loại công nghệ này cho dù là ở thập niên 20,30 cũng không có nhiều người biết, ông cũng rất tình cờ biết được từ một đệ tử của Thiên Môn.
Cho nên Tần Phong có lý do để tin tưởng rằng, lần thứ ba đá Phỉ thúy trở nên được ưa chuộng trong nước bây giờ mới bắt đầu, nhóm chuyên tiêu thụ hàng giả tuyệt đối chưa nghiên cứu ra cách này, đó cũng chính là lý do khiến cậu rất tin tưởng về bố cục phía sau.
- Anh Phong, em biết rồi, tuy nhiên em cảm thấy chúng ta giống như gian thương vậy?
Tạ Hiên tuy rằng chưa nghe hiểu lắm, nhưng vẫn ghi tạc những lời của Tần Phong vào trong lòng, ai cũng không nghĩ đến, kẻ gian thương về ngọc thạch lớn nhất cả nước say này lại khởi đầu từ một căn nhà rách nát thế này.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất