Bảo Giám

Chương 54: Làm cũ (Phần 6)

Chương 54: Làm cũ (Phần 6)
- Thật buồn ngủ, gà nhà ai đã gáy rồi nhỉ? Mẹ kiếp, đi trộm đem về hầm bây giờ.
Trời đã tờ mờ sáng, Lý Thiên Viễn mắt nhắm mắt mở từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tần Phong và Tạ Hiên vẫn đang ngồi ở cửa bếp, không khỏi sửng sốt: - Anh Phong, hai người dậy sớm thế?
- Không phải dậy sớm, mà căn bản chưa hề ngủ.
Tạ Hiên đầu không thèm ngẩng lên trả lời, ánh mắt chằm chằm nhìn xuống mặt đất, giống như có vật gì quý giá lắm không bằng.
- Không ngủ thì hai người làm cái gì đấy?
Lý Thiên Viễn ngó đầu nhìn qua, chán nản nói: - Không phải chỉ là một khối đá thôi sao, thế mà cũng làm như bảo bối vậy. Lý Thiên Viễn từ đầu đến chân không hề cảm thấy hứng thú chút nào, khối đá kia tuy rằng trong suốt, trông rất đẹp nhưng cậu ta căn bản không để vào mắt, lui lại mấy bước, đi ra ngoài sân bắt đầu luyện công.
- Đầu óc ngu si tứ chi phát triển. Nhìn thấy hành động của Lý Thiên Viễn, Tạ Hiên nhỏ giọng nói thầm một câu, tuy nhiên sự chú ý lại lập tức dồn vào khối đá Phỉ thúy kia.
- Thật đẹp.
Nhìn khối đá Phỉ thúy gần như trong suốt, Tạ Hiên không nhịn được thốt lên, nếu không phải đã bị ngâm axit thì có lẽ cậu đã ôm nó người để thưởng thức rồi.
- Cách sư phụ dạy quả nhiên hữu dụng.
Tần Phong cũng lộ ra thần sắc hưng phấn, trước kia chỉ nghe lý thuyết, nhưng sau khi ứng dụng thực tiễn, Tần Phong có thể cảm thụ được sự thú vị mà sự thay đổi của khối đá mang lại.
- Anh Phong, chúng ta sẽ đem bán nó đi chứ?
Tạ Hiên nhìn về phía Tần Phong, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc sung bái, nếu không phải chứng kiến tận mắt thì cậu không bao giờ tin một khối đá lại phát sinh biến hóa như vậy.
- Cậu tưởng rằng làm giả dễ như thế à? Còn mấy công đoạn nữa chưa hoàn thành đấy. Tần Phong hít sâu một hơi, nói tiếp: - Mập, đi đốt lửa đi, lại đun nóng khối đá lên.
- Anh Phong, có phải lại 212 độ không? Em nhất định sẽ làm đúng. Tuy rằng một đêm không nhủ, nhưng Tạ Hiên vẫn rất tỉnh táo, lại tiếp tục đi nhóm bếp lò.
Tần Phong đem khối đá đã được xử lý tạp chất thả vào trong nước, sau đó cẩn thận đổ chậu axit vào trong cống thoát nước, sau khi rửa sạch sẽ lại vài lần nữa mới đem dung dịch muối crom hôm qua mua ra. Muối crom là một trong những sản phẩm chủ yếu của hóa chất vô cơ, ứng dụng của nó khá rộng rãi, chủ yếu dùng trong mạ điện, in nhuộm, y dược, đánh bóng kim loại
Ngoài những tác dụng này ra, muối crom còn có thể trở thành một loại thuốc màu, được người ta rót vào bên trong Phỉ thúy.
Đun đá Phỉ thúy trong nước sôi 212 độ khoảng ba mươi phút thì đặt vào muối crom, muối crom sẽ thẩm thấu vào bên trong đá khiến cho nó có màu xanh rất đẹp.
Khác với loại muối crom dân dụng khác, cách này này khiến cho vật thể bị muối ăn vào, hàm chứa một loại chất phóng xạ có hạ, nếu tiếp xúc trong thời gian dài thì sẽ gây ảnh hướng rất lớn đối với sức khỏe con người. Cho nên khi dạy cách này cho Tần Phong, Tái Thị đã nói rằng phương pháp này không được đạo đức cho lắm.
Tuy nhiên Tần Phong cũng không hoàn toàn làm theo chu trình mà Tái Thị đã dạy, khối đá Phỉ thúy này au khi được loại bỏ tạp chất và tẩm màu, thời gian bảo tồn sẽ rất ngắn ngủi, sẽ không gây tác hại lớn đối với người đeo nó.
- Anh Phong, được rồi. Nửa giờ sau, Tần Phong nghe thấy tiếng Tạ Hiên gọi.
- Thành hay bại là ở khâu này. Tần Phong cầm lấy muỗng cẩn thận vớt khối đá ra rồi bỏ nó vào trong dung dịch muối crom, khối đá nhất thời hiện ra một màu xanh nhạt sáng bóng.
- Anh Phong, sao giống như nhuộm vải thế nhỉ? Tạ Hiên đi tới, vẻ mặt khẩn trương nhìn khối đá trong chậu, hỏi: - Anh Phong, phải ngâm bao lâu?
- Khoảng hai giờ gì đó, cậu đi ngủ đi. Tần Phong nói.
- Không, em còn muốn xem. Tạ Hiên lắc đầu, việc này từ đầu đến cuối cậu đã tham dự, cho nên trong lòng cũng rất trông đợi và hy vọng không khác gì Tần Phong cả.
- Viễn Tử, lại đây.
Nhìn thấy Lý Thiên Viễn đang luyện công bên ngoài, Tần Phong liền gọi đến.
- Anh Phong, có chuyện gì vậy? Em luyện sai rồi à? Nghe thấy tiếng Tần Phong gọi, vẻ mặt Lý Thiên Viễn không khỏi khẩn trương lên.
- Trong đầu cậu ngoài luyện công ra không còn cái gì khác à? Tần Phong tỏ ra tức giận, sau đó nói tiếp: - Đừng luyện nữa, đi mua cái gì về ăn sáng đi, đừng có mua mỗi bánh nướng không, mua nhiều bánh bao nhân thịt một chút, tôi và thằng mập đói lắm rồi.
Thật ra Lý Thiên Viễn cũng đã đói bụng rồi, lúc này nghe thấy Tần Phong nói như vậy cũng liền vui vẻ đi ra ngoài mua đồ ăn sáng.
Hơn hai giờ đồng hồ sau, Tần Phong đổ dung dịch muối crom đi, nhất thời một vật thể xanh biếc trong suốt hiện ra trước mắt hai người.
- Thật là đẹp.
Dưới ánh nắng sớm, khối đá Phỉ thúy càng trở nên long lanh hơn, không còn là khối đá xấu xí ngày hôm qua.
- Đẹp thật đấy, nhưng chỉ là đồ giả thôi.
Tần Phong đem chiếc chậu đặt xuống vòi nước, rửa sạch khối đá một lần nữa.
- Thật là đẹp, dù là đồ giả cũng chấp nhận. Tạ Hiên nhìn Tần Phong, năn nỉ nói: - Anh Phong, để lại một miếng nhỏ nhé, để cho em đánh mặt nhẫn.
Tạ Hiên từng nhìn thấy một người bạn của cha đeo nhẫn mặt đá phỉ thúy màu xanh, nên cảm thấy rất thích thú.
- Không phải đã nói rồi sao, thứ này có hại, không đeo được còn gì.
Không phải Tần Phong đang hù dọa Tạ Hiên, Tái Thị khi dạy cho Tần Phong cách này đã kể cho cậu nghe một câu chuyện.
Chuyện này xảy ra ở những năm 30, có một ông chủ chuyên kinh doanh ngọc thạch, đã bỏ ra rất nhiều công sức để thỉnh giáo một chuyên gia hóa học trong nước, sau khi làm rất nhiều thực nghiệm thì cho ra phương pháp này.
Lúc đó đá phỉ thúy xuất hiện ở thị trường trong nước lúc đó cơ bản đều là từ đôi bàn tay của người này mà ra, cơ hồ hình thành lũng đoạn, trong kinh doạn ngọc rắn, không ai có thể vượt qua được ông ta.
Nhưng ở thời điểm ông ta kinh doanh thịnh vượng nhất, đột nhiên xuất hiện thông tin về cái chết của ông ta, có người đã phát hiện một mặt đế vương lục giới to bằng quả trứng chim trên cánh tay của ông ta.
Vật này đã khiến cho tam tiểu thư của Tống gia chú ý, nhưng điều khiến người ta bất ngờ đó là mặt giới này là giả, hơn nữa thông qua giám định, mặt giới này có chất phóng xạ gây hại cho con người.
Để không khiến những người đã mua phỉ thúy bị khủng hoảng tinh thần, tin tức này chỉ được lưu truyền trong một phạm vi nhỏ, nhưng phương thức chế đồ giả lại được truyền ra ngoài.
Tái Thị chính là người học lại được phương thức đó, nhưng về sau khi quân Nhật đến xâm chiếm, đá Phỉ thúy cũng dần bị người ta quên mất, cho tới bây giờ thì đã trở thành dĩ vãng rồi.
- Thế nào, còn muốn nữa hả? Kể câu chuyện cho Tạ Hiên nghe xong, Tần Phong cười tủm nhìn về phía cậu.
- Anh Phong, em vẫn còn chưa sống đủ mà.
Tạ Hiên theo bản năng lùi lại mấy bước, có chút tiếc nuối nói: - Vật đẹp như vậy mà không thể dùng được, đúng là đáng tiếc.
- Đúng là đế vương lục Phỉ thúy, hiện giờ ở trong nước cũng chưa coi trọng Phỉ thúy cho lắm, sau này chúng ta có thể quan tâm đến điều này một chút.
Tuy rằng được truyền thừa từ Ngoại Bát môn, nhưng Tần Phong cũng không muốn gia nhập giang hồ, đối với tương lai, trong lòng cậu mơ hồ đã có kế hoạch.
Đương nhiên, trước mắt điều quan trọng nhất chính là biến khối đá Phỉ thúy này thành vật phẩm trang sức, sau đó bán ra ngoài, qua mấy bước gia công, khuôn mẫu coi như đã có rồi, nhưng hai khâu cuối cùng mới là quan trọng nhất.
- Trạm bằng tay rất tốn công, hơn nữa đôi vòng tay trong truyền thuyết hình như còn có những nốt chấm, thôi cứ làm một đôi hoa tai và một tượng Phật đi, dù sao vị đó cũng được gọi là lão Phật gia.
Cầm khối đá Phỉ thúy trong tay, Tần Phong trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng đưa ra quyết định.
Mấy ngày nay phải tiêu tiền không ít, Tần Phong cũng biết không còn bao nhiêu nữa, lập tức trở lại trong phòng, mang bộ dao khắc hôm qua mua được ra.
- Tay phải vững, mắt phải nhanh, lúc hạ dao khắc thì không được do dự.
Nghĩ lại những điều sư phụ dạy, đôi tay khéo léo của Tần Phong bắt đầu khắc trên đá.
Lúc mới bắt đầu, hai tay Tần Phong còn cảm thấy có chút mới lạ, nhưng một lúc sau, động tác của cậu càng trở nên thành thạo hơn, chỗ dao khắc mảnh vụn không ngừng rơi xuống.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất