Bảo Giám

Chương 55: Làm cũ (Phần cuối)

Chương 55: Làm cũ (Phần cuối)
Tuy rằng dùng axit mạnh để gia công khối đá này nhưng có những chỗ vẫn lưu lại vết chấm loang.
Khi Tần Phong hạ đao, chỉ chọn những chỗ có màu đậm để gia công, còn những chỗ màu không đẹp thì bị loại bỏ.
Hơn hai giờ qua đi, khối “phỉ thúy” to bằng nắm đấm đã đươc phân thành ba khối nhỏ, trong đó có hai khối chỉ to bằng ngón tay cái, khối còn lại to bằng bàn tay trẻ con, đó cũng chính là bộ phận “tinh túy” trong cả khối nguyên liệu này.
Lúc này cũng đã là giữa trưa, Tần Phong viết vào giấy một số nguyên liệu, cử Lý Thiên Viễn khi đi mua đồ ăn tiện thể mua luôn, lúc này mới tập trung toàn bộ vào ba khối nguyên liệu kia.
Sau khi chính thức bắt đầu tạo hình, động tác của Tần Phong chậm rãi hơn rất nhiều, mỗi một nhát đao đều hết sức đều đặn, trình tự làm đối với hoa tai thì đơn giản hơn, nửa giờ đã hoàn thành rồi.
Nhưng tượng Phật cần phải chạm trổ, từ bộ mặt lần quần áo của tượng Phật, thậm chí ngay cả những nếp may đều phải thể hiện được, điều này là một sự khảo nghiệm rất lớn đối với tay nghề.
Tần Phong tạo hình suốt hai giờ, một tượng Phật Di Lặc há miệng cười to đã hiện ra trong bàn tay Tần Phong.
- Sư phụ nói không sai, trời cho mình miếng cơm ăn từ nghề này.
Cầm tượng Phật phỉ thúy trong tay, trong lòng Tần Phong tràn ngập sự tự hào, trước kia cậu đã từng luyện qua nhưng ba vật trước mắt lúc này chính là tác phẩm thành công nhất của cậu.
- Mập, Viễn Tử đâu? Sao còn chưa về thế?
Vừa rồi Tần Phong tập trung cao độ vào công việc, giờ này khi được lơi lỏng một chút, nhất thời cảm thấy bụng mình đang biểu tình, chỉ là việc thủ công nhẹ nhàng thế thôi nhưng cũng đã tiêu hao rất nhiều khí lực của Tần Phong.
- Anh Phong, ai biết được anh Viễn Tử đi đâu? Đi mấy tiếng đồng hồ rồi mà.
Lúc Tần Phong trạm khắc, Tạ Hiên thậm chí không dám ho lớn một hơi, giờ thấy hoàn thành rồi, giọng nói của cậu cũng lớn hơn vài phần.
- Anh Phong, em về rồi đây.
Khi giọng Tạ Hiên còn chưa dứt thì Lý Thiên Viễn đã về đến nhà, từ ngoài đi vào Lý Thiên Viễn trán đẫm mồ hôi, ngay cả quần áo cũng ướt đẫm giống như mới từ dưới ao lên vậy.
- Viễn Tử, đi đâu đấy? Không phải bảo cậu đi mua chút đồ hay sao?
Nhìn thấy bộ dạng của Lý Thiên Viễn, Tần Phong và Tạ Hiên đều rất kinh ngạc, không phải anh bạn này đã bị rơi xuống sông lên đấy chứ?
Những thứ mà Tần Phong cần tuy rằng hiếm gặp nhưng cậu đã chỉ rõ ràng chỗ bán rồi, theo lý thuyết thì Lý Thiên Viễn không thể đến mức như vậy được.
- Anh Phong, Phong đại ca, anh nói nhẹ thôi, mấy thứ kia em phải đi khắp nơi mới mua được đấy…
Nghe thấy Tần Phong nói vậy, Lý Thiên Viễn tỏ ra ủy khuất nói.
Nếu chỉ đi một vài nơi thì không có gì, điều xui xẻo chính là, lúc Lý Thiên Viễn mua thứ cuối cùng lại phát hiện trên người không mang đủ tiền.
Nói gãy lưỡi ông chủ mới bán cho với giá rẻ, nhưng càng bi kịch chính là, sau khi mua thứ này xong, trên người Lý Thiên Viễn không còn một xu nào.
Từ phía Đông thành phố đến đây cách nhau đến chục km, Lý Thiên Viễn là người có tính sĩ diện cao, ngại bước lên xe bus về, quãng đường này cậu ta đành phải chạy bộ về.
- Ôi trời…cậu cũng chỉ đi lừa học sinh tiểu học thôi.
Đi xe bus về cũng chỉ hết 1 tệ, vậy mà anh bạn này phải chạy bộ về, nếu nói trước đây cậu ta phải đi trại giáo dưỡng thì có lẽ chẳng có ai tin.
- Được rồi, đi vào ăn đi…
Nhìn thấy Lý Thiên Viễn mệt như vậy, Tần Phong cũng không đành lòng nói cậu ta.
- Anh Phong…em, em chẳng còn một xu nào cả, bữa chiều nay tính thế nào đây.
- Anh còn 10 tệ thôi, chiều nay đi mua bánh nướng ăn tạm vậy.
Tần Phong nghe vậy liền sửng sốt, lục cả người cũng chỉ tìm được 10 tệ. Bởi đã đưa cho Lý Thiên Viễn đi mua nguyên liệu cả rồi.
- Vậy, vậy còn ngày mai thì ao?
Ánh mắt Tạ Hiên nhìn về Tần Phong với vẻ mong đợi, nói tiếp:
- Anh Phong, nếu không ngày mai em đi xin nhé, làm tạm mấy ngày nếu may mắn cũng kiếm được tiền ăn.
Tần Phong mỉm cười, chỉ vào ba vật phẩm “phỉ thúy” nói:
- Thế thứ này làm ra để ngắm à, ngày mai ra tay xong chúng ta sẽ rời khỏi Thạch Thị luôn, các cậu cần mang theo đồ gì thì chuẩn bị sớm đi nhé.
- Ngày mai đi rồi à? Chúng ta…chúng ta đi đâu?
Lời nói của Tần Phong khiến Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn sửng sốt, nhất là Lý Thiên Viễn, cậu ta lớn như vậy rồi nhưng chưa từng ra khỏi Thạch Thị nửa bước, đột nhiên nghe nói phải rời đi, trong lòng cũng có chút không yên.
- Đi Tân Thiên, thời gian trước không phải đã nói với các cậu rồi sao?
Tần Phong cầm lấy ổ bánh mỳ cắn một miếng, vừa nha vừa nói:
- Mấy thứ này đều có thể đổi được chút tiền vốn, về sau chúng ta sẽ làm buôn bán nhỏ, tóm lại là có thể nuôi sống được mình.
Sở dĩ lựa chọn đi đến thành phố Tân Thiên là vì thành phố này gần thủ đô, người chơi đồ cổ nhiều, Tần Phong chuẩn bị phát triển căn cơ ở đó.
Ngoài ra còn một nguyên nhân quan trọng khác, đó là chuyến tàu chở theo Tần Gia năm xưa có dừng lại ở Tân Thiên lâu nhất, Tần Phong có lý do để nghi ngờ em gái mình bị thất lạc ở đó.
Cha mẹ của Tạ Hiên ngay ở Tân Thiên, cậu không phản đối sự sắp xếp của Tần Phong, nhưng với Lý Thiên Viễn thì lại có chút rối rắm, phải rời khỏi nơi này, thật sự cậu ta cảm thấy rất luyến tiếc.
Tần Phong lúc này cũng không có tâm tư để làm công tác tư tưởng cho cậu ta, ăn cơm xong liền xách túi đồ Lý Thiên Viễn đã mua về vào phòng, đương nhiên Tạ Hiên cũng đi theo.
Lấy ba đồ trang sức “phỉ thúy” bày ra trước mặt, Tần Phong nhìn Tạ Hiên nói:
- Mập, tay nghề này không phải ngày một ngày hai mà học được, nếu cậu thật sự cảm thấy hứng thú thì sau này có thể bái một sư phụ để học, ở Tân Thiên không ít lão nghệ nhân đâu.
Tần Phong có được tay nghề này, là do được Tái Thị truyền dạy cho, năng lực khống chế của đôi tay cậu rất mạnh cho nên việc trạm trổ đối với cậu đơn giản hơn một chút.
Tuy nhiên với Tạ Hiên thì khác, đôi bàn tay kia không rèn luyện thật nhiều thì không thể làm ra thành tích được.
Sau khi nói xong với hai người việc chuyển đi, Tần Phong lại dồn sự chú ý của mình vào trong phòng, lần này Tạ Hiên cũng không được vào.
Tục ngữ nói, thầy dạy trò giỏi xong thì chết đói, Tần Phong không thể không để lại một chút bí quyết cho mình mới được. Bởi khâu đánh bóng phỉ thúy này là khâu quan trọng nhất.
Mở gói to mà Lý Thiên Viễn mang về ra, Tần Phong lôi ra túi đựng dich thể màu xanh biếc ra, thứ này gọi là Crom Oxit, dùng nó để đánh bóng vật thể, khiến cho vật thể có cảm giác niên đại.
Crom oxit khô rất nhanh, sau khi bôi đều Crom oxit trên ba vật thể, 10 phút sau Tần Phong lấy giấy ráp, nhẹ nhàng mài ở mặt ngoài “phỉ thúy”.
Quá trình này Tần Phong phải làm tổng công ba lần, sau khi mặt ngoài vật phẩm được mài thì trở nên hơi nhạt màu.
Hoàn thành trình tự này xong, Tần Phong lại lấy một gói bột phấn nhỏ trong túi ra.
Thứ này tên là bột Kim cương, đương nhiên nó không phải được chế từ kim cương thật.
Đem bột kim cương chà lên phỉ thúy, Tần Phong bắt đầu dùng bàn chải cứng để đánh bóng, đôi bông tai thì dễ làm, nhưng còn tượng Phật Di Lặc thì lại cần phải làm rất tỉ mỉ, Tần Phong phải dùng tăm để đánh từng chút một. Cuối cùng Tần Phong tìm một miếng da trâu từ dưới đế giày Lý Thiên Viễn tiếp tục mài, cả quá trình này mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Sau khi đánh bóng xong, cả mấy thứ trên đều trở nên rất đẹp, Tần Phong đều cảm thấy si mê, cậu tin tưởng với trình độ xem xét của thị trường đá phỉ thúy ở Thạch Thị thì nhất định không tìm thấy sơ hở nào.
- Bố khỉ, thiếu chút nữa thì quên mất khoan lỗ, trong lỗ cũng cần phải đánh bóng lại một lần nữa.
Tần Phong xem mê mẩn bỗng nhiên vỗ vỗ vào đầu, nếu như ngày mai mà cứ cầm như thế này đi, không chừng sẽ trở thành một trò cười lớn trong giới đồ cổ.
Mất mấy tiếng đồng hồ nữa, Tần Phong mới làm xong tất cả các khâu, lấy từ trong người ra ba sợi dây dù, vật này cũng là “tiện thể” lấy từ cửa hàng của Cát lão gia.
Dây dù đỏ cũng có chủ ý, sau khi bện thủ công xong, phải ngâm trong nước thuốc đặc biệt, đeo trên người 10 năm cũng không đứt được, nếu bỏ tiền ra mua thì một đoạn ngắn cũng có giá trăm tệ.
Dùng thủ pháp cực kỳ lạ, Tần Phong xuyên dây dù đỏ qua tượng phật Di Lặc, khi cầm lên, vẻ đẹp của nó khiến cho Tần Phong không còn nhận ra thật giả thế nào.
Còn về đôi hoa tai kia, Tần Phong lại xử lý để màu của nó nhạt đi một chút, khiến người ta tưởng rằng nó đã rất nhiều tuổi rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất