Bảo Giám

Chương 56: Bố cục (thượng)

Chương 56: Bố cục (thượng)
Sau khi hoàn thành các công đoạn rườm rà thì trời cũng đã khuya rồi, Tần Phong có thể chất hơn người, nhưng hai ngày không ngủ như vậy cũng có chút không chịu nổi, lúc này cậu đặt đồ trên bàn rồi ngủ lúc nào không hay.
Sáng hôm sau, Tần Phong lấy sợi dây “Tiểu Diệp đàn” trong lư hương ra, Tần Phong để sợi dây chuyền vào bên trong, mặc cho hương tro bám đầy trên mặt dây.
Qua gia công lại, sợi dây chuyền vốn đã tối màu lại được sáng lại như cũ, hơn nữa trên mặt sợi dây chuyền còn mơ hồ tản mát ra một mùi thơm của cây tử đàn.
- Anh Phong, sao hôm nay anh ăn mặc thế này?
Tần Phong vừa bước ra khỏi nhà, Lý Thiên Viễn đang luyện công ngoài sân cũng không khỏi sửng sốt.
Trong mắt Lý Thiên Viễn, Tần Phong hôm nay Tần Phong ăn mặc có chút “cổ quái”, cậu mặc một bộ quần áo chất liệu tơ lụa hơi rộng, nhìn qua giốn như một thiếu gia nhà giàu vậy.
- Hôm nay phải làm việc rồi, nếu không thì lấy đâu ra tiền mà rời khỏi đây?
Tần Phong phủi quần áo, nói:
- Tạ Hiên đâu rồi, hôm nay hai cậu phải cùng diễn một vở kịch, chút nữa tôi sẽ nói chi tiết, đừng có làm hỏng kịch của tôi đấy.
Bộ quần áo này là do Tái Thị đặt may cho Tần Phong từ năm ngoái, đương nhiên ở trong trại giáo dưỡng thì không thể mặc được, đây cũng là lần đầu tiên cậu mặc nó, cho nên cũng có chút không quen.
- Anh Phong, có em đây, diễn kịch gì thế?
Tạ Hiên đi từ một gian phòng khác ra, mấy ngày nay thật sự là rất mệt mỏi, tuy nhiên người trẻ tuổi hồi lại cũng rất nhanh, ngủ một đêm hôm sau lại cảm thấy tinh thần tỉnh táo như thường rồi.
- Ăn trộm đồ.
Tần Phong mở miệng nói.
- Ăn trộm đồ? Trộm đồ gì?
Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn đều ngây người, Lý Thiên Viễn bất mãn nói:
- Anh Phong, người trong giang hồ chúng ta nếu không có tiền thì đi cướp, đi ăn trộm thế này, nếu bị truyền ra ngoài thì mặt mũi em biết giấu vào đâu đây.
Mấy người đều từng vào trại giáo dưỡng, mà trong trại giáo dưỡng, ngoài đám phạm phải cường – gian ra thì khiến người ta thấy ghét nhất là đám ăn trộm, trong phòng giam của Lý Thiên Viễn, những người vì phạm tội trộm cướp mà phải vào đây thì đều được nhận “đãi ngộ” là nằm gần nhà vệ sinh, giặt đồ lót cho mọi người.
- Cướp cái đầu cậu ấy, không phải đã nói là đi diễn kịch rồi sao?
Tần Phong tức giận trừng mắt nhìn Lý Thiên Viễn nói:
- Chút nữa chúng ta đến Thạch Ngọc Trai của Nhiếp gia, các cậu cứ nhìn theo ánh mắt của anh là làm, à mà còn thiếu một cái ví nữa…
- Anh Phong, có ví đây.
Tạ Hiên tuy rằng không biết Tần Phong có chủ ý gì nhưng cũng móc ví trong túi ra, đương nhiên, bên trong không còn một xu tiền nào.
- Ăn trộm thật à?
Lý Thiên Viễn nhìn thấy choáng váng, lắc đầu nói:
- Anh Phong, kỹ thuật này em làm không nổi đâu, nếu không đổi thành cướp đi.
- Thật ra cướp không phải không được.
Tần Phong trầm ngâm một chút, nói tiếp:
- Như vậy đi, Tạ Hiên ra tay cướp, anh sẽ hô bắt trộm, sau đó cậu xông lên cho anh một quyền, phải đánh đau một chút, đánh vào mặt đi…
- Đánh anh?
Lý Thiên Viễn nhìn Tần Phong, đầu óc trống rỗng:
- Anh Phong, em đâu dám, về anh lại xử lý em thì sao.
- Bớt nói lung tung đi, nếu không tôi sẽ xử lý cậu ngay bây giờ đấy.
Lời nói của Tần Phong khiến Lý Thiên Viễn lập tức ngậm miệng, vẻ mặt cay đắng chấp nhận nghe theo sự sắp xếp của Tần Phong.
…..
- Ông chủ, ông đến rồi à?
Một chiếc xe đứng trước cổng phố Hồng Kỳ một người trung niên xuống xe đi vào trong tiệm, người thanh niên đang ngồi trong quầy vội đi lên tiếp đón, ngay cả chưởng quầy ngồi đó cũng đứng dậy.
Sau khi vào trong tiệm, người trung niên với cái mũi nhọn, hai mắt hẹp dài, khi nhìn người khác đều với vẻ dò xét, theo tướng số học mà nói, loại người này thuộc dạng gian trá, không đáng tin.
- Chưởng quầy Triệu, tên Nguyên Long kia lại đến tiệm lấy tiền rồi à?
Người trung niên sau khi ngồi xuống, có chút bất mãn nhìn vị chưởng quầy chừng 50 tuổi kia:
- Không phải tôi đã nói rất nhiều lần rồi sao? Không được phải đưa tiền cho nó, tôi mở tiệm đồ cổ chứ không phải mở ngân hàng.
Người trung niên chính là ông chủ của cửa hàng này, đồng thời cũng là cha của Nhiếp Nguyên Long – Nhiếp Thiên Bảo.
Phải nói rằng Nhiếp Thiên Bảo ở Thạch Thị, cũng được coi là một nhân vật truyền kỳ, ông ta vốn chỉ là một công nhân bình thường ở nhà máy phân bón hóa học, vì đầu óc nhanh nhẹn cho nên đã được chuyển sang bộ phận bán hàng.
Làm mấy năm, Nhiếp Thiên Bảo từ bỏ công việc ở trong nhà máy, dựa vào mạng lưới quan hệ của mình trong mấy năm, liền bắt đầu kinh doanh phân hóa học, lúc đó khiến bao nhiêu người sắp rớt tròng mắt.
Nhưng điều bất ngờ chính là, việc kinh doanh của Nhiếp Thiên Bảo vô cùng thuận lợi, gần như đã đến được với từng vùng nông thôn trong tỉnh, được mọi người phong là Ông vua phân hóa học, là một trong số những người làm kinh doanh lớn nhất của Thạch Thị.
Thạch Thị nằm gần thủ đô, có tiền rồi tự nhiên cũng muốn thưởng thức cuộc sống, sau khi tiếp xúc với những người làm nghề đồ cổ ở thủ đô, Nhiếp Thiên Bảo bắt đầu dồn tài chính để kinh doanh ngọc thạch.
Thật ra ở những năm 80, người kinh doanh không ít nhưng những người còn trụ lại được thì thường là những người có tầm nhìn vô cùng độc đáo, Nhiếp Thiên Bảo làm kinh doanh ngọc thạch, mới làm đã bỏ tiền đầu tư một mỏ ngọc thạch.
Qua bảy tám năm phát triển, cửa hiệu của Nhiếp Thiên Bảo đã trở thành một thương hiệu lớn của Thạch Thị, là điểm cung ứng nguyên liệu cho rất nhiều tiệm nhỏ khác.
Tuy nhiên mấy năm gần đây việc cạnh tranh vật phẩm nê- phrít rất kịch liệt, vì vậy Nhiếp Thiên Bảo chuyển hướng đầu tư sang Myanmar, cũng giống như Cát lão gia, Nhiếp Thiên Bảo cũng bắt đầu thử làm Phỉ thúy, tiền cảnh trước mắt cũng coi như không tồi.
Việc kinh doanh thì thuận lợi, nhưng điều khiến Nhiếp Thiên Bảo đau đầu nhất chính là thằng con trai hư hỏng của ông ta, không chỉ lười học, còn suốt ngày lập bang kết phái đánh nhau bên ngoài, chưa đến 18 tuổi đã bị đi lao động cải tạo một năm rồi.
Hôm nay Nhiếp Thiên Bảo mới đi Myanmar khảo sát thị trường Phỉ thúy trở về liền nghe nói con trai đã đến tiệm lấy 20 ngàn tệ, tìm không thấy con đâu, chỉ có thể đến cửa hàng hỏi tội mà thôi.
- Ông chủ Nhiếp, tiểu Long đến đòi tiền, tôi…tôi cũng không thể không cho được.
Chưởng quầy Triệu nhìn sắc mặt Nhiếp Thiên Bảo, cẩn thận nói:
- Nguyên Long còn nhỏ tuổi nhưng cũng là người rất thông minh, đợi cậu ấy lớn thêm mấy tuổi nữa không chừng còn có thể giúp được chút việc cho cửa hàng đó.
Mở cửa hàng đồ cổ, điều quan trọng nhất là phải tìm được người chưởng quầy tốt, bình thường ông chủ của cửa hàng cũng còn phải cung kính với chưởng quầy, bởi vì kinh doanh có tốt hay không đều phải nhờ vào nhãn lực của chưởng quầy.
Nhưng chưởng quầy Triệu lại tỏ ra có chút sợ hãi Nhiếp Thiên Bảo, lúc nói chuyện cũng tỏ ra rất cẩn thận, sợ sẽ xúc phạm Nhiếp Thiên Bảo.
Chưởng quầy Triệu làm như vậy cũng là có nguyên nhân, năm trước có người của một tiệm nhỏ hơn đến ăn trộm đồ của cửa hàng, đồ này cũng không đắt lắm, giá chỉ bảy tám trăm tệ.
Chưởng quầy Triệu muốn báo cảnh sát, ai ngờ Nhiếp Thiên Bảo trực tiếp dẫn người đến cửa hàng, đóng cửa lại hành hung người kia một trận.
Sau việc đó chưởng quầy Triệu vốn định bỏ việc, nhưng lại bị Nhiếp Thiên Bảo uy hiếp vài câu, cũng chỉ có thể tiếp tục mà làm, nhưng từ đó ông ta cũng không dám tỏ ra cao giá trước mặt Nhiếp Thiên Bảo nữa.
- Nó thì biết cái chuyện khỉ gì, chỉ cả ngày làm loạn là giỏi.
Nghe thấy chưởng quầy Triệu nói vậy, sắc mặt Nhiếp Thiên Bảo dịu xuống đôi chút, sau khi đi lao động cải tạo về, thằng con trai mình ít đánh nhau hẳn, tuy nhiên lại dính vào gái gú.
Nhiếp Thiên Bảo vốn định cắt khoản tiền tiêu vặt của cậu ta để cậu ta yên tĩnh một chút, nhưng cậu ta cũng không phải hạng vừa, nghĩ đủ cách để moi tiền của cha.
- Ông chủ, tôi cũng chẳng có cách nào, ông cũng biết tính cách của Tiểu Long mà.
Chưởng quầy Triệu thở dài.
- Được rồi, lão Triệu, chuyện này cũng không trách ông được, về sau tôi sẽ cho tài vụ đến thu tiền hàng ngày, cửa hàng không có tiền thì xem thằng nhóc đó có thể gây sức ép được không.
Nhiếp Thiên Bảo khoát tay, sau đó nói tiếp:
- Gần đầy phố Hồng Kỳ cũng rất náo nhiệt, việc kinh doanh phỉ thúy của chúng ta thế nào? Lần này tôi lại nhập về một số nguyên thạch.
- Ông chủ, tôi thấy có thể mở rộng việc tuyên truyền đối với vật phẩm trang sức phỉ thúy rồi…
Chưởng quầy Triệu chỉ vào vật phẩm sau quầy thủy tinh, nói:
- Tuy rằng người bình thường không hiểu mấy về phỉ thúy, nhưng vẻ đẹp của nó có thể hấp dẫn được ánh nhìn của mọi người, hàng bán rất dễ, ngay cả phỉ thúy hàng cao cấp giá đắt cũng có người mua.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất