Bảo Giám

Chương 57: Bố cục (P2)

Chương 57: Bố cục (P2)
So sánh màu sắc của phỉ thúy với bạch ngọc đơn sắc, càng không phải nghi ngờ gì sự diễm lệ choáng ngợp của nó. Tuy mới chỉ xuất hiện ở Thạch Thị mấy năm nhưng đã gây được sự chú ý từ các cô gái trẻ
Phỉ thúy chất lượng cao trong một số nhóm thương nhân cũng rất có thị trường
Từ ngày Nhiếp Thiên Bảo xuất hiện trong hoạt động của thương hội, cố ý đeo trên tay một chiếc nhẫn màu dương lục lạnh, sau đó nhẫn gắn với phỉ thúy đã trở thành một loại biểu tượng của đẳng cấp.
Những ông chủ, bà chủ cũng rất tôn sùng hàng phỉ thúy thượng đẳng. Nhiếp Thiên Bảo mục đích đi Myanmar lần này cũng là để chọn mua đá phỉ thúy nguyên khối chất lượng tốt một chút nhằm thỏa mãn nhu cầu phỉ thúy cao cấp của khách hàng Thạch Thị và khu vực xung quanh
- Đúng rồi, ông chủ, lần này đi Myanmarr mua phỉ thúy nguyên khối thế nào? Tôi nghe nói ông chủ Cát có mua được một lô hàng mới, hàng của chúng ta cũng chẳng còn nhiều nữa.
Đề tài được chuyển từ Nhiếp Nguyên Long, biểu hiện của Chưởng quầy Triệu tự nhiên hơn rất nhiều. Dù sao ông cũng không muốn tham gia vào chuyện nhà riêng của ông chủ. Có lúc Nhiếp Thiên Bảo này là người nói chuyện không thèm nói lý lẽ
“Xin chào lão Triệu, không đi ra ngoài thật không biết thế giới to lớn như nào…
Nghe Chưởng quầy Triệu nhắc đến việc đi Myanmar, Nhiếp Thiên Bảo tinh thần chấn động nói:
- Lần này đi Myanmar gặp phải trùm đấu giá, đá nguyên khối nặng 30kg. Lão Triệu, lão thử đoán xem cuối cùng bao nhiêu tiền thì trúng thầu?”
- 30kg không tính là lớn chứ? Bỏ đi vỏ ngoài, chỉ tính ngọc bên trong chất lượng khá, cũng đáng mấy triệu rồi nhỉ?
Chưởng quầy Triệu trầm ngâm một lúc rồi chìa bàn tay, nói vẻ thăm dò” năm triệu?”
“Năm triệu? Nhân với sáu còn nghe được!”
Nhiếp Thiên Bảo thở dài
- Vốn nghĩ việc kinh doanh của ta đã không nhỏ rồi, so sánh với mấy người Hongkong, đúng là chỉ như thằng nghèo ra phố, chẳng biết gì thế giới, cái cục đá ấy ta cũng đấu giá, nhưng trả giá thì đến số lẻ giá khởi điểm cũng không bằng!
Nếu nói đến việc Nhiếp Thiên Bảo đi Myanmar lần này, đúng là nhận được không ít đả kích, hơn mười năm tích lũy danh giá ít nhiều giá trị cũng trên trăm. Cũng được tính là nhất nhì đại gia Thạch Thị này
Tất nhiên, tài sản của Nhiếp Thiên Bảo đại bộ phận đều nằm ở tiền đầu tư và tài sản cố định. Nhiếp Thiên Bảo đi Myanmar lần này chỉ cầm đi khoảng hơn sáu triệu tệ tiền mặt. Theo những gì ông ta biết về hàng ngọc thạch này, với số tiền ấy có thể mua được một ít hàng đá nguyên không xoàng
Nhưng Nhiếp Thiên Bảo không ngờ rằng, vì lý do dạo này Myanmar trong nước bất ổn, giá phỉ thúy nguyên đột nhiên tăng mạnh, không những thế, cung cao hơn cầu, đá nguyên trong tay khách lẻ đều bị những thương gia có thực lực hùng mạnh thu mua sạch sẽ
Rơi vào đường cùng, Nhiếp Thiên Bảo chỉ còn có thể tham gia Myanmar đấu giá công bàn độc hữu, cũng là lần đấu giá này, ông bị đả kích, vì sáu triệu tiền ở đó cũng như bọt biển có muốn nổi cũng không nổi lên được
Nhiếp Thiên Bảo tổng cộng đấu thầu hai mươi miếng, nhưng sau cùng một miếng cũng không trúng, không còn lựa chọn, ông ta chỉ còn cách mua lại giá cao những phỉ thúy trúng thầu, không để bị về tay không
- Tiểu Chu, ra ngoài cổng ngó nghiêng xem thế nào,
Nghe xong những lời này của Nhiếp Thiên Bảo, Chưởng quầy Triệu do dự một chút, cho hết những người giúp việc của cửa hàng ra ngoài, mới nói:
- Ông chủ, phu nhân ông chủ Lý tập đoàn Thiên Hồng thời gian trước đã đặt hàng một bộ phỉ thúy thượng hạng, bây giờ phải làm sao? Hay là…Chúng ta từ chối đi ?
Chưởng quầy Triệu vốn đợi Nhiếp Thiên Bảo mang đá nguyên tốt từ Myanmar về, gia công thành phẩm xong rồi đưa cho ông chủ Lý, nhưng xem tình hình này, những miếng đá nguyên kia hiển nhiên không làm người ta vừa ý rồi
- Không được, không được từ chối!
Nhiếp Thiên Bảo lắc đầu, sắc mặt trầm lại nói:
- Lão Triệu, ông làm nghề này thời gian lâu hơn tôi, chắc phải hiểu, chúng ta không có hàng người khác có, vậy về sau việc cạnh tranh khách hàng sẽ không còn lợi thế nữa, tôi không muốn bị lão già Cát đè đầu.
- Ông chủ, vậy chúng ta làm sao? Trong tay chúng ta thật sự không có hàng, cũng không thể kéo dài việc giao hàng cho ông chủ Lý mà?
Mặt Chưởng quầy Triệu lộ vẻ đang gặp khó khăn, ông lăn lộn trong nghề ngọc thạch này thời gian lâu, nhưng “không bột sao gột nên hồ”. Ông không thể tay không biến ra một bộ phỉ thúy thượng hạng
Nhiếp Thiên Bảo cắn răng nói:
- Thế này đi, tôi ngày mai đi thủ đô xem có mua được từ người khác một bộ thành phẩm không, giao dịch lần này, nếu có phải bù tiền, cũng không thể để mất bảng hiệu!”
Tập đoàn Thiên Hồng là công ty tư nhân lớn nhất Thạch Thị. Bối cảnh ông chủ Lý Công Lượng rất vững vàng, truyền rằng đều có “núi dựa” trong tỉnh cũng như ở kinh thành,
Nhiếp Thiên Bảo mặc dù cũng là danh nhân Thạch Thị, nhưng làm phép so sánh, vẫn phải nhân nhượng ba phần
Vì vậy Nhiếp Thiên Bảo dù có bù tiền cũng tình nguyện được sự tín nhiệm và thể diện của Lý Công Lượng. Trong giới kinh doanh Thạch Thị này ông không thể để mất danh dự cũng như liên quan đến vấn đề giá trị về sau trong thị trường phỉ thúy Thạch Thị.
Chưởng quầy Triệu gật đầu nói:
- Cũng chỉ còn cách ấy, lão Cát trong nghề có nhiều quan hệ, không chắc lại có thể đưa ra hàng xịn.
- Mẹ nó, phỉ thúy và bạch ngọc không giống nhau, chỉ có ở đất quỷ Myanmar mới sản xuất. Đúng rồi, lão Triệu, có cái gì khác …
Nhiếp Thiên Bảo tức giận chửi tục một câu, nhưng chưa nói hết câu Chưởng quầy Triệu lộ thần sắc vẻ đã xong chuyện, ông ta biết trong bụng ông chủ đang nghĩ gì
Ngọc Hòa Điền lấy trắng làm quý, nhưng Bạch ngọc không chỉ có một loại Bạch ngọc, như ngọc Thanh Hải, Ngọc Nga đều là ngọc thượng đẳng nhưng về giá cả lại thấp hơn nhiều so với Ngọc Hòa Điền
Vì vậy trong hàng Bạch ngọc này, dùng ngọc Thanh Hải hay ngọc Nga đội lốt ngọc Hòa Điền là điều có thể. Đây đã thành quy ước ngầm của người trong nghề
Như trong cửa hàng Nhiếp Thiên Bảo ngọc Hòa Điền bày trong tủ kính trong đó có dùng ngọc Nga giá rẻ
Nhưng điều làm Nhiếp Thiên Bảo đau đầu là, phỉ thúy chỉ có ở Myanmar, hầu như không có ngọc thạch thay thế, thương nhân trong nghề ngọc thạch lại không được tiếp xúc nhiều, tại Thạch Thị, Nhiếp Thiên Bảo có thể xem là người tiên phong
Điểm quan trọng hơn đó là Nhiếp Thiên Bảo chỉ nghe nói chỉ có thể làm thủ thuật vỏ bên ngoài đá nguyên phỉ thúy, nhưng bên trong thì chưa hề nghe nói có thủ đoạn làm giả bao giờ
- Ông chủ, từ trước giờ tôi tiếp xúc đều là ngọc mềm, không hiểu nhiều về phỉ thúy, cái này thật không dám nói nhiều.
Chưởng quầy Triệu lắc đầu, năm nay ông mới hơn 50 tuổi, tiếp xúc với hàng này nhiều là ngọc Hòa Điền, cũng chỉ vài năm nay mới quan tâm đến phỉ thúy, trình độ với Nhiếp Thiên Bảo cũng là kẻ tám lạng người nửa cân
- Ài, tao nói này, hai cái thằng ranh chúng mày không muốn sống nữa hay sao?
Trong lúc Nhiếp Thiên Bảo và Chưởng quầy Triệu nói chuyện, bên ngoài truyền vào tiếng động” bình”, theo đó tiếng người giúp việc trong cửa hàng cũng kêu lên.
Nhiếp Thiên Bảo ngồi ngẩn ra, ngoái đầu ra ngoài cửa chính xem, chỉ thấy hai người thanh niên một béo một khỏe đang chạy thục mạng về phía trước, chỉ trong một cái chớp mắt đã mất tích trong dòng người trên đường
- Chu Binh, có chuyện gì thế? Người đó là ai? Nhiếp Thiên Bảo đi về phía cửa mới phát hiện trước cửa có một thanh niên đang ôm mặt ngã xõng xoài ớ đó, không ngăn nhíu mày lại
- Chú Nhiếp, ví của thằng nhóc này bị ăn trộm, đáng lẽ bắt được thằng trộm rồi, ai biết còn có đồng bọn, đấm cho thằng nhóc này một nhát, vừa rồi khi hai người đó bỏ chạy đâm vào xe của chú.
Anh chàng tên Chu Binh sau khi nghe Nhiếp Thiên Bảo hỏi chuyện, mặt lộ ra nụ cười vui mừng khi người khác gặp họa. Thực ra vừa nãy khi người đó đang xem đồ ở phía ngoài cửa hàng, Chu Binh đã phát hiện kẻ trộm đang để ý hắn rồi.
Nói thật là tay nghề của thằng trộm béo chẳng ra làm sao. Ví tiến đã lôi được ra ngoài rồi, tay run lên đánh rơi xuống đất, nếu không thì anh chàng kia cũng không phát hiện được
Chu Binh là anh xem xa của Nhiếp Thiên Bảo. Thằng này bụng dạ cũng chẳng tốt đẹp gì, chỉ là thích xem náo nhiệt
Nếu không phải đến đoạn cuối thằng kẻ trộm cao to trong lúc bỏ chạy đâm vào xe, Chuu Binh cũng chẳng buồn nói, những chuyện như này trên phố đồ cổ không phải ít gặp
- Xe không bị làm sao chứ? Không sao thì cho nó đi đi, ở đây mà làm hỏng hết chuyện làm ăn à?
Nhiếp Thiên Bảo nhíu mày, không xem là chuyện gì to tát. Ở phố đồ cổ này nhiều khách ngoại lai, đủ các thể loại, gần như ngày nào cũng có người mất ví, chỉ cần không phải bị mất ở cửa hàng mình, Nhiếp Thiên Bảo không thèm quan tâm
Nghe thấy ông chủ lên tiếng, Chu Binh bước xuống bậc thềm, nâng chân đá cho người thanh niên đang nằm ôm mắt một cái nói:
- Này, nhóc, không sao chứ? Không sao thì mau cút đi, đừng có giống cái cột chôn ở đây như vậy.
- Cái con bà mày, mày dám đá ông nội mày à?
Chỉ làm Chu Binh không nghĩ tới là người thanh niên vừa bị người ta đấm cho, đột nhiên trở nên bạo nộ, nhấc tay phải lên” pà” tát lên mặt Chu Binh một cái.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất