Bảo Giám

Chương 58: Bố cục (3)

Chương 58: Bố cục (3)
- Mày... Mày cũng dám đánh tao?
Chu Binh không đề phòng chút nào bị một cái tát thật mạnh đánh ngây ngẩn cả người, một lúc sau y mới có phản ứng lại, sờ sờ lên bên má vừa bị tát, trong mắt y tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Thành thật mà nói, ở trong nghề, Nhiếp Thiên Bảo danh tiếng cũng không phải tốt cho lắm. Ông ta là người lòng dạ độc ác, để đạt được đến mục đích của mình, ông ta không từ thủ đoạn nào.
Năm đó, thời điểm mà ông ta còn buôn bán phân hóa học, Nhiếp Thiên Bảo vừa mua chuộc quan lại, vừa cho tay chân đe dọa, đánh đập thương nhân khác khiến họ không dám mua phân bón từ bên ngoài đầu cơ tích trữ, lũng đoạn thị trường, vì thế ông ta mới tích trữ được một gia sản khổng lồ nhanh như vậy.
Mà nguyên bản cửa hàng này cũng không thuộc về ông ta, là do Nhiếp Thiên Bảo kéo hơn hai mươi tên thợ mỏ từ bãi khoáng đến đánh đập, cướp bóc vài lần, ông chủ cũ hết cách mới buộc phải nhượng lại cửa hàng cho ông ta.
Hành động này của Nhiếp Thiên Bảo tuy không bị tố cáo nhưng chỉ cần là người buôn bán ở phố đồ cổ này thì ai cũng biết cả. Cho nên bình thường bọn họ đều sẽ nhún nhường ông ta vài phần, có tranh chấp nhỏ cũng nén giận mà cho qua.
Chu Binh tuy rằng chỉ là một người làm thuê nhưng lại ỷ vào tên tuổi của ông chủ hoành hành ở phố đồ cổ quen rồi, chưa bị đánh như thế này bao giờ cả.
- Mẹ kiếp, tao đánh mày đấy, xem cái miệng thối của mày còn phun bừa bãi ra được nữa không.
Càng làm cho Chu Binh không nghĩ tới chính là, giọng nói của ông ta còn chưa dứt, bên má trái lại bị đối phương cho một cái tát thật mạnh nữa.
- Ông đây liều mạng với mày!
Lần này Chu Binh rất nhanh phản ứng lại, gương mặt ông ta tức đến đỏ bừng, gào một tiếng rồi xông lên cùng đối phương đánh tới.
Trung Quốc chính là không thiếu người thích xem náo nhiệt, nhất là tại nơi đông du khách như phố đồ cổ, hai người vừa mới lao vào nhau, chung quanh đã vây chặt một vòng người.
- Đồ khốn kiếp, dám đánh nhau ở trước cửa tiệm à?
Trên bậc thang Nhiếp Thiên Bảo sắc mặt âm trầm, nếu không phải Chu Binh là họ hàng xa của ông ta, Nhiếp Thiên Bảo sớm đã đuổi tên chỉ thích ăn mà không thích làm này đi từ lâu rồi.
Nhiếp Thiên Bảo cũng không phản đối bạo lực, chính ông ta cũng từng thường sử dụng nó để giải quyết vài vấn đề, nhưng Chu Binh lại ở ngay trước cửa tiệm đánh nhau, không hiểu chỉ số thông minh của y thấp đến cỡ nào.
- Đánh đi, đánh vào mặt ấy, đừng có chỉ xé quần áo như vậy.
- Khặc, đá cho hắn vài phát, đá ngã hắn đi.
- Mắt, chọc vào mắt hắn, trước tiên để hắn không nhìn thấy gì.
Một bên Nhiếp Thiên Bảo buồn bực không thôi, một bên người vây xem một chút cũng không sợ phiền phức, lớn tiếng hò hét trợ uy, hận không thể để hai người đánh nhau một mất một còn.
Tuy nhiên trong sân hai người cũng không giống như hai kẻ biết đánh nhau, mà chỉ là kéo áo nhau, cũng không thấy quyền đấm cước đá gì, cho nên hiển nhiên bọn họ đều không bị thương tích gì.
Chỉ là bộ quần áo tơ lụa của người thanh niên xẹt một cái đã bị Chu Binh xé tan.
Một mảnh lụa màu vàng to bằng bàn tay gấp làm bốn và ví tiền trong túi áo theo đó rơi ra.
Chu Binh trong lúc liều mạng lôi kéo, không nghĩ rằng quần áo đối phương dễ rách như vậy, nhất thời mất thăng bằng, đạp đạp về phía sau hai bước rồi đặt mông ngồi dưới đất.
- Khốn kiếp, dám xé rách quần áo ông trẻ hả?
Thấy quần áo của mình bị xé rách, người thanh niên nhất thời chửi ầm lên, xông về phía trước tiến chuẩn bị dùng chân đạp tới Chu Binh.
Nhưng khi cậu ta phát hiện ví tiền bên trong quần áo cũng bị xé rách, sắc mặt cậu ta đen sì, cầm chặt túi vải trong tay.
- Mẹ kiếp, đồ của ông trẻ đây bị hỏng rồi, hôm nay ông sẽ lấy mạng mày.
Người thanh niên nhặt đồ lên, trong mắt lộ ra hung quang, tiến lên hung hăng đá một cước lên trên ngực Chu Binh, đang muốn tiếp tục thừa thắng xông lên, thì bên tai bỗng nhiên truyền ra một tiếng quát mắng: - Đủ rồi, còn chưa đánh xong sao?
- Ông là cái thá gì? Tôi đánh người còn chưa có đủ! Người thanh niên đang định đá bồi thêm mấy cái liền cảm thấy tay trái tê rần, gã lại bị người nắm lấy cổ tay, kéo lui lại mấy bước.
- Tiểu tử, cậu bị mất trộm, đánh người trong cửa hàng của tôi làm gì?
Ra tay ngăn lại người thanh niên chính là Nhiếp Thiên Bảo, ông ta đã vô cùng tức giận, nếu không phải hiện tại bản thân cũng là người có thân phận, phỏng chừng Nhiếp Thiên Bảo đều phải xắn tay áo lên cùng người thanh niên kia đánh nhau một trận.
- Người trong cửa hàng mày miệng rất thối, đáng bị đánh!
Bị Nhiếp Thiên Bảo giữ chặt, người thanh niên vẫn không buông tha, trong miệng hùng hùng hổ hổ nói: - Tôi bị người đánh cắp túi, tên khốn kiếp này xem náo nhiệt không nói, lại còn xé rách quần áo của tôi. Tôi nói cho các người biết, nếu như đồ của tôi bị vỡ thì tôi sẽ đập tan cái cửa hàng này.
- Ồ, khẩu khí lớn quá nhỉ.
Nhiếp Thiên Bảo cảm thấy buồn cười vì lời nói của người thanh niên này, Tuy nhiên cẩn thận đánh giá lại đối phương một chút, trong lòng cũng không khỏi run lên, lời khó nghe chuẩn bị phọt ra lại bị nuốt vào.
Người thanh niên này, nhìn qua hẳn là xấp xỉ hai mươi tuổi, tướng mạo lại rất đoan chính, nhưng bên trên lông mày hơi nhọn, khiến cho cả người cậu ta trông có chút lỗ mãng và thô bạo.
Tuy nhiên người thanh niên này mặc quần áo rất tinh tế, bộ quần áo này ít nhất cũng phải gần một ngàn tệ, hơn nữa ở cổ tay của cậu ta, còn đeo một sợi dây đen bóng, nhìn qua cực kỳ giống như làm từ tiểu diệp đàn.
Nhiếp Thiên Bảo ở Thạch thị có thể ở hắc bạch hai giới lăn lộn, phần này nhãn lực cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Người thanh niên trước mặt này mặc dù tuổi tác không lớn, nhưng những gì cậu ta thể hiện ra lại khiến Nhiếp Thiên Bảo cảm thấy nghi ngờ, ông ta không thể tùy tiện mà đắc tội với người khác được.
- Làm sao, ông không tin tôi? Nghe được Nhiếp Thiên Bảo nói, người thanh niên liền cau mày lại, nói: - Nếu không tin thì tôi thử nhé, trong vòng ba ngày nếu như tôi không làm cho cửa hàng của ông đóng cửa thì tôi bé bằng con kiến.
- Ồ, chạy đến phố Hồng Kỳ này để giở trò lưu manh hả?
- Ông chủ Nhiếp, cứ thử xem, chẳng lẽ lại sợ thằng nhóc miệng còn hôi sữa này hay sao?
- Đúng vậy, người này nói chuyện khẩu khí thật lớn, chẳng lẽ ông lại sợ hay sao?
Nhiếp Thiên Bảo còn chưa mở miệng nói chuyện, người vây xem lại bắt đầu lên án công khai, Tuy nhiên thanh âm mặc dù vang, nhưng không ai tiến lên cả.
- Các vị, chẳng qua chỉ là chút mâu thuẫn nhỏ, có cần phải ầm ĩ như vậy không? Anh bạn, mời vào trong tiệm, lão Nhiếp này sẽ tạ lỗi với cậu.
Nhiếp Thiên Bảo ánh mắt xoay chuyển, đưa tay liền kéo người thanh niên kia đi vào, quay đầu lại nói: - Mọi người giải tán đi, còn muốn lão Nhiếp này mời ăn cơm hay sao
Tâm tư của những kẻ ồn ào bên ngoài, Nhiếp Thiên Bảo cũng rất rõ ràng, đơn giản chính là xem người thanh niên này hùng hổ, có vẻ có chút lai lịch, muốn châm ngòi để mình và người này đối đầu với nhau.
Hiểu được điểm này, Nhiếp Thiên Bảo tự nhiên không chịu mắc mưu, ai biết người thanh niên này có bối cảnh như thế nào? Nếu chẳng may đối phương có lai lịch lớn, thì mình cũng chỉ còn nước khóc dài, Nhiếp Thiên Bảo quen biết với Tạ Đại Chí, đương nhiên cũng không muốn đi theo vết xe đổ của ông ta.
Nhìn thấy không còn náo nhiệt nữa, người vây xem nhất thời giải tán, mấy ông chủ cửa hàng khác gây xích mích không thành, mắng vài câu rồi cũng ai về nhà nấy.
- Làm sao, gạt ta đi vao, các người muốn làm gì?
Người thanh niên sau khi tiến vào cửa hàng, rõ ràng có chút khiếp đảm, Tuy nhiên ngoài miệng nhưng là không chịu thua, hét lên: - Các mày dám động tiểu gia một đầu ngón tay, ngày mai tao gọi người đập phá tiệm của mày!
- Đừng, tôi nói này anh bạn, chỉ là một hiểu lầm nho nhỏ, có cần phải kêu đánh kêu giết không?
Nhìn thấy vẻ sợ hãi chợt lóe lên trên mặt người thanh niên, Nhiếp Thiên Bảo tâm tình nhất thời thả lỏng mấy phần, mở miệng cười nói: - Anh bạn, cậu không phải là người Thạch Thị chứ? Sao lại chạy tới nơi này thế? Lại còn để mất ví tiền nữa chứ?
Nhiếp Thiên Bảo đã sớm nghe ra đến, người thanh niên này lúc nói chuyện đều khá lưu loát, đó cũng là một trong những nguyên nhân chủ yếu ông ta đè nén sự tức giận, kinh thành quan gia thật sự nhiều lắm, nói không chừng sau lưng người thanh niên này còn có người mà mình không thể động vào được.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất