Bảo Giám

Chương 59: Bố cục (4)

Chương 59: Bố cục (4)
- Tôi từ thủ đô tới
Tục ngữ nói không đánh người tươi cười, người thanh niên vừa trả lời xong bỗng nổi giận mắng: - Nơi này của các người là nơi rách rưới nào, dạo phố cũng bị người ta trộm, còn tên tiểu nhị này nữa, có phải ngày nào cũng không đánh răng không, sao miệng thối như vậy như thế?
- Cậu thanh niên, đừng nóng giận, là tiểu nhị trong tiệm của tôi không đúng
Nhiếp Thiên Bảo đáp theo lời cậu thanh niên một câu, rồi nói: - Anh bạn, cậu cũng không bị thương tích gì, hay là như vậy, tôi cho cậu một ngàn tệ, xem như bồi thường bộ quần áo này cho cậu, chúng ta chấm dứt chuyện này tại đây, cậu xem có được hay không?
Nhiếp Thiên Bảo rốt cuộc đã nhìn ra sự làm bộ của người thanh niên này, là một đứa con được phụ huynh chiều quá sinh hư, tính khí còn tệ hơn cả con trai ông ta.
Nhưng có thể nuông chiều ra một đứa con như thế này, hẳn cũng không phải là một gia đình bình thường. Nhiếp Thiên Bảo cho dù không muốn kết giao với loại người này, nhưng nhất định không thể đắc tội với đối phương, lúc này mới nói ra một biện pháp, để kết thúc việc này.
- Chú Nhiếp, vậyvậy là hắn đánh không cháu rồi à? Nghe thấy lời của Nhiếp Thiên Bảo, Chu Binh ở bên cạnh cũng sắp khóc đến nơi, trên mặt hắn vẫn chưa mờ dấu vết của 2 cái tát
- Mày câm miệng đi, nếu không phải nể mẹ mày, thì đừng hòng tao để mày yên. Nhiếp Thiên Bảo trừng mắt khiến Chu Binh sợ đến nỗi nhất thời không dám nói nữa.
- Cái miệng đê tiện, xứng đáng bị đánh!
Người thanh niên huơ huơ nắm đấm về phía Chu Binh, ánh mắt lại hướng về phía Nhiếp Thiên Bảo, miệng lầu bầu: - Cầm tiền ra đây, đúng lúc đang thiếu tiền tiêu, ông bà già ở nhà keo kiệt chết đi được.
Nhìn thấy Nhiếp Thiên Bảo đưa tới một ngàn tệ, người thanh niên thò tay vồ nắm lấy, không hề đếm nhét luôn vào túi quần, nói: - Chỉ cần đồ của tôi không sao, chuyện này coi như xong.
- Đồ? Đồ gì vậy?
Nhiếp Thiên Bảo và Chưởng quầy Triệu liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn miếng lụa vàng trong tay người thanh niên, từ lúc vào cửa đến giờ, người thanh niên này từ đầu đến cuối đều nắm chặt miếng lụa gấp làm tư trong lòng bàn tay
- Liên quan gì đến ông? Tuy vừa cầm tiền của người khác nhưng người thanh niên này hình như không hề cảm kích, khinh khỉnh nhìn một cái rồi cẩn thận mở miếng lụa vàng.
- May mà không rơi hỏng, nếu không tôi đập cả cửa tiệm của ông.
Người thanh niên vẫn chưa mở miếng vải lụa ra hoàn toàn, chỉ là hé ra nhìn một chút, liền lập tức nhét vào trong túi quần như sợ bị trộm mất, cởi chiếc áo bị xé rách ra, nói: - Coi như các người may mắn, chuyện này xong rồi, ta đi đây, mẹ kiếp, còn muốn đi báo cảnh sát, bắt gọn tên trộm đó, không lột da nó ra không được
Người thanh niên này cũng thật tự nhiên, ném cái áo rách đi rồi ung dung ra khỏi cửa tiệm, "Một, hai, ba, bà nó, còn không gọi mình lại?"
- Ôi, tôi nói này anh bạn, có thể đợi một chút không?
Khi một chân người thanh niên đã bước ra khỏi bậc cửa, trong phòng bỗng vang tới tiếng của Nhiếp Thiên Bảo, chỉ có Nhiếp Thiên Bảo đang nói là không phát hiện ra, người thanh niên này đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không cần nói nhiều, các vị tự nhiên cũng đoán được, người thanh niên này chính là Tần Phong
Tần Phong đã làm gương mặt mình thay đổi một chút, có vẻ hơi lớn hơn vài tuổi, lông mi cong lên, lại thêm một chút cương quyết, cho dù Nhiếp Nguyên Long đã từng gặp gỡ Tần Phong e là cũng không thể nhận ra người bạn tù năm nào
Mà 2 kẻ hại dân hại nước trước mặt hiển nhiên chính là Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên cải trang, sở dĩ di chuyển một vòng lớn như vậy chính là vì đôi hoa tai vừa lộ ra.
Từ ngày đầu tiên vào phố đồ cổ chơi, Tần Phòng đã chuẩn bị một kế hoạch. Theo sự hiểu biết dần dần đối với thị trường đồ cổ Thạch Thị, kế hoạch này trong lòng cậu cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Ngày cuối cùng tán gẫu với Cát lão gia khiến cho kế hoạch trong lòng Tần Phong trở nên hoàn thiện
Tần Phong không để lộ thanh sắc
Từ Cát lão gia, Tần Phong có được thông tin về hiện trạng thị trường đá phỉ thúy ở Thạch Thị, thậm chí cả việc Nhiếp Thiên Bảo thiếu hàng phải tới Myanmar cậu cũng nghe ngóng được.
Hôm nay Tần Phong vốn không mong đợi gặp được Nhiếp Thiên Bảo, nhưng cậu không ngờ rằng, tên người làm vô duyên đó hóa ra lại giúp mình một việc lớn, trực tiếp làm ông chủ cửa hàng xuất hiện.
- Gọi tôi có việc gì?
Tần Phong dừng bước quay người lại, trên mặt lộ rõ vẻ ngang ngược: - Cái áo đó của tôi phải mua 2000 tệ, thế nào, thấy bồi thường 1000 tệ là nhiều lắm hả?
Định vị cho bản thân hôm nay của Tần Phong là một kẻ ăn chơi trác tang từ thủ đô tới, sự biểu diễn của cậu không nghi ngờ gì nữa đã rất thành công, nói một phen khiến Nhiếp Thiên Bảo vẻ mặt đầy lúng túng
- Anh bạn, không phải bồi thường nhiều, mà là thiếu, thiếu rồi.
Nhiếp Thiên Bảo ho khan vài tiếng, rút từ trong ví ra một ngàn tệ, cười nói: - Tiểu huynh đệ đã nói là hai ngàn thì hai ngàn được rồi.
- Ta nói một chục ngàn ông cũng đưa hả?
Tần Phong chọc tức Nhiếp Thiên Bảo một câu, vẻ tươi cười trên mặt ông chủ Nhiếp ngưng ngay lại, mẹ nó cái loại con cái gì? Tại sao không biết phân biệt tốt xấu như vậy, rau thịt không kỵ à? Nếu là con của mình, không thể không treo nó lên mà đánh được.
- Ôi, ta nói này anh bạn, đừng vội đi
Nhìn thấy người thanh niên này cầm tiền rồi lại muốn chuồn, Nhiếp Thiên Bảo liền vội vàng kéo lại, cố gắng nặn ra một nụ cười trên mặt, nói: - Tiểu huynh đệ, gặp nhau tức là có duyên, ngồi xuống uống tách trà cũng không muộn đâu!
Nhưng sự ân cần của Nhiếp Thiên Bảo chỉ đổi lại một cái nhìn khinh bỉ, khoát khoát tay một cách thiếu kiên nhẫn, Tần Phong tức giận nói: - Uống trà? Ông già này, nếu như ví tiền của ông bị người ta ăn cắp, ông không đi báo cảnh sát mà còn có tâm tư để uống trà sao?
- Khụ khụ, anh bạn, báo cảnh sát chưa hẳn đã tốt đâu! Nhiếp Thiên Bảo vỗ vỗ ngực, nói: - Nếu cậu tin lão Nhiếp này, chút nữa tôi tìm người hỏi, nhất định đem ví tiền nguyên vẹn trả lại cho cậu!
Nhiếp Thiên Bảo biết, những tên móc túi hành nghề trộm cắp trên phố đồ cổ đều là thủ hạ của Lão lưu manh ở thành đông, với thể diện của ông ta, Lão lưu manh kia cũng phải nể mặt vài phần.
- Cái gì? Kẻ trộm đều nghe theo ông? Ông không phải là vua trộm chứ?
Nghe Nhiếp Thiên Bảo nói xong, Tần Phong liền trừng mắt lên, nhưng trong lòng đang cười ha hả, e là chưa đợi ông tìm người hỏi, bọn họ ca ba đã sớm ở trên xe lửa rồi.
- Vua trộm gì chứ, chỉ là người trên giang hồ nể mặt nhau thôi. Gương mặt tươi cười của Nhiếp Thiên Bảo tràn đầy khổ sở, nói chuyện với người thanh niên này, quả thực là một loại tra tấn, để so sánh thì con trai mình thực sự là đứa con ngoan
- Vậy được, ông có việc gì nói mau, tôi về còn có việc phải làm nữa. Tần Phong tỏ vẻ không them để ý.
- Anh bạn, không biết xưng hô với cậu thế nào? Nhiếp Thiên Bảo nhẫn nhịn, khởi đầu kết giao bằng hữu với Tần Phong
- Họ Mã, thế đã xong chưa? Không có việc gì tôi thật sự phải đi rồi.
Tần Phong đứng dậy, thô tục mắng: - Mẹ nó, tài xế taxi lừa tôi bảo ở đây có hiệu cầm đồ, thế mà tìm nửa ngày cũng không thấy
- Hiệu cầm đồ? Nhiếp Thiên Bảo và Chưởng quầy Triệu không ai bảo ai, mắt cùng sáng lên nhìn về phía Tần Phong.
- Không liên quan đến các người, không có việc gì thì ta đi đây.
Tay phải của Tần Phong vô thức che túi quần, xoay người đi ra.
- Anh bạn, đừng vội.
Nhiếp Thiên Bảo kéo Tần Phong lại, lần này không quanh co mà đi thẳng vào vấn đề: - Anh bạn, thứ cậu bọc trong mảnh vải đó, có phải là miếng phỉ thúy không?
Vừa rồi động tác mở miếng lụa vàng tuy vừa nhanh lại vừa bí mật, nhưng sắc xanh lá cây sẫm không thể thoát khỏi con mắt của Nhiếp Thiên Bảo và Chưởng quầy Triệu.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất