Chương 60: Bị tra tấn (thượng)
Tuy rằng không nhìn rõ là vật gì nhưng Phỉ thúy có màu xanh biếc đặc biệt. Nhiếp Thiên Bảo và Chưởng quầy Triệu tuyệt đối không nhìn lầm. Khi Chưởng quầy Tần Phong mở tấm vải ra, đến cả xung quanh tấm vải cũng bị chiếu rọi thành màu xanh biếc.
- Không sai, đây là Phỉ thúy, sao vậy?
Tần Phong bị Nhiếp Thiên Bảo ấn xuống ghế ngồi, có chút không thoải mái ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, khinh thường nói:
- Các ông bảo buôn bán ngọc thạch cơ mà, hóa ra đều là những thứ rẻ rách này thôi à?
- Thằng nhóc, Có biết nói tiếng người không? Ngọc Thạch ở đây là tốt nhất của toàn thành phố đó.
Nghe Tần Phong nói xong Chu Binh trừng mắt. Vừa rồi đánh nhau anh ta đã thầm nghĩ chờ thằng nhóc này ra khỏi đây sẽ tìm mấy đàn em đến cho một trận.
- Mẹ nó, tao thấy mày còn ăn đánh chưa đủ nhỉ?
Tần Phong diễn vô cùng nhuần nhuyễn, không riêng luyện mồm mép, ngay cả người cũng đứng lên, nghiêng đầu định đánh nhau với Chu Binh.
Nhiếp Thiên Bảo lòng như lửa đốt kéo tay Tần Phong ra, sau đó giáng cho Chu Binh một cú tát:
- Chu Binh, mày cút đi cho tao.
- Chú Nhiếp, chú, chú…
Chu Binh hiển nhiên không nghĩ Nhiếp Thiên Bảo tức giận đối với y, nhưng nhìn ánh mắt tức giận của Nhiếp Thiên Bảo sau cũng không dám nhiều lời, vội lui ra luôn.
- Có một người làm thuê như vậy ánh mắt ông thật là kém.
Chờ Chu Binh rời đi, Tần Phong vui sướng khi người khác gặp họa cười.
- Ha ha, cậu Mã, là tôi quản không nghiêm, bị chê cười rồi.
Tuy rằng tiếp xúc không lâu sau, Nhiếp Thiên Bảo cũng nhìn ra người trẻ tuổi trước mặt chính là đồ phá hoại tình hình. Lập tức nói thẳng luôn:
- Cậu Mã, có phải cậu muốn cầm đá Phỉ thúy trong túi mình không?
- Mắc mớ gì đến ông?
Tần Phong cổ ngạnh, tức giận nói:
- Thì là vì đánh bạc ở Macao thua, thẻ cũng bị đóng băng, đem thứ này đi bán, xem ông già đau lòng hay không.
- Macao, thua tiền?
Nhiếp Thiên Bảo hình như hiểu được chút gì, càng cười thêm:
- Tôi nói nhé cậu Mã, bây giờ làm gì có chỗ nào cầm đồ, có phải thời kỳ trước giải phóng đâu, nhà nước làm sao có thể cho phép tư nhân mở hiệu cầm đồ? Hơn nữa, cho dù có cầm cậu cũng phải có đầy đủ biên lai.
Những điều Nhiếp Thiên Bảo nói không phải là đang nói dối Tần Phong. Tuy rằng trong thời gian trước có tin tức nhà nước sẽ cho phép cá nhân mở hiệu cầm đồ. Nhưng ý kiến phản đối cũng rất nhiều, ít nhất cho đến nay vẫn chưa có.
- Con bà nó, sao ở Macao lại được?
Tần Phong đứng dậy nói
- Thế thì thôi, chẳng có gì để nói với các ông nữa cả, tôi đi đây.
- Ôi, tôi nói nhé cậu Mã, cậu muốn cầm cái gì vậy? Nói với tôi, nói không chừng tôi có thể giúp đỡ.
Nhiếp Thiên Bảo trong lòng thật sự dở khóc dở cười. Ông ta còn chưa từng gặp trường hợp như vậy.
- Ông xem ra là một gian thương, ông có cái gì để nói.
Tần Phong dừng lại, bán tín bán nghi nhìn Nhiếp Thiên Bảo. Câu nói này cũng khiến Nhiếp Thiên Bảo ngứa răng.
- Cậu Mã, cậu nói như vậy không đúng tôi. Ở thành phố này tôi cũng là một người buôn bán có tiếng tăm, tuyệt đối mua bán công bằng, không tin thì cậu đi ra ngoài hỏi thăm xem.
Nhiếp Thiên Bảo hôm nay đã lần thứ hai vỗ ngực. Ông ta còn chưa gặp qua một thằng nhóc khó chiều như vậy, quả thực là nước lửa không tẩm tốt xấu chẳng phân biệt được.
- Thật sao?
Tần Phong biết mình diễn đạt, lập tức lấy từ túi quần ra bọc vải màu vàng nói
- Vậy ông xem xem thứ này có thể giá trị bao nhiêu tiền?
- Đừng, anh bạn, đem đồ vật đặt lên bàn trà là được.
Thấy Nhiếp Thiên Bảo muốn cầm lấy bọc vải này Chưởng quầy Triệu vội vàng hắng giọng. “Ăn vạ”, cái này phải đề phòng. Ông ta sợ thằng nhóc này làm vỡ đồ rồi đến đây ăn vạ.
Tần Phong giả bộ không nghe thấy Chưởng quầy Triệu nói, tùy tay đặt đồ vật này lên bàn. Nhiếp Thiên Bảo và Chưởng quầy Triệu vội vàng tiếp cận, thật cẩn thận mở lớp vải bao ngoài ra.
- Cái này… đây là Phỉ thúy cấp mấy?
Khi đồ vật kia xuất hiện trước mặt Nhiếp Thiên Bảo và Chưởng quầy Triệu hai người nhất thời sợ ngây người. Nó gần như một loại nước trong suốt, thâm thúy mà đậm đà màu xanh lục, hoa lệ và cao quý.
“Hay đây là Đế vương lục trong truyền thuyết.”
Nhiếp Thiên Bảo cùng Chưởng quầy Triệu đưa mắt nhìn nhau nhưng hai người ai cũng chưa nói lời nào. Tần Phong nói họ thật đúng là không oan uống, nhắc đến hai người thật sự là nhắc đến gian thương
Tần Phong bĩu môi, ra vẻ người tiêu tiền như rác khinh thường nói:
- Có trời mới biết là chất lượng cấp mấy, cha tôi coi như bảo bối, lại chẳng thể ăn thay cơm được, có tác dụng quái gì chứ?
- Cậu Mã, hút thuốc không?
Nhiếp Thiên Bảo ra hiệu với Chưởng quầy Triệu sau đó lấy ra bao Hồng Tháp Sơn nói:
- Cậu Mã, thứ này của cậu là gia truyền đúng không? Nếu cậu muốn bán, không sợ người nhà cậu đánh sao? Tôi thấy cậu nên mang về thì hơn.
Vừa nhìn thấy Phỉ thúy này Nhiếp Thiên Bảo đã động tâm, trơ mắt chẳng qua là muốn lừa Tần Phong thôi. Nếu trong nhà Tần Phong có bối cảnh thật sự thâm hậu ông ta cũng không dám ăn vật này.
Nhận điếu thuốc của Nhiếp Thiên Bảo, Tần Phong ngửa cổ nói:
- Ai dám đánh tôi? Nhà họ Mã chỉ có tôi là độc đinh, dám động vào ngón tay tôi tôi sẽ làm cho bọn họ tuyệt hậu, đừng nói là cái này mà dù tôi có đốt nhà thì bọn họ cũng chẳng làm gì được tôi.
Giống như bị câu nói của Nhiếp Thiên Bảo kích thích, giọng Tần Phong cũng trở nên nặng hơn, nói rõ ngọn nguồn.
“Hóa ra là vật quý từ đời Thanh, lại còn được bọc vải vàng nữa chứ, hiện tại có lẽ trong nhà nó có người làm quan, nếu không nó sẽ không tỏ ra huênh hoang như vậy”.
Một lúc sau Nhiếp Thiên Bảo nghe ra chút manh mối trong những câu nói của Tần Phong. Người trẻ tuổi trước mặt này, tên là “Mã Tử Biên”
Theo lời “Mã Tử Biên” nói, hắn vốn là thành viên của hoàng gia Ái Tân Giác La. Nhưng năm Gia Tĩnh thứ năm, sau “Mẫn Học sự kiện” tổ tông của hắn phạm tội bị sung quân sau đó đổi thành họ Mã của người Hán.
Nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa. Gia Tĩnh chết mấy chục năm sau, tổ tiên của “Mã Tử Biên” lại kết nối được với Từ Hysau đó được trở lại kinh thành. Sau giải phóng cũng không bị liên lụy nhiều. Bác của hắn hiện là lãnh đạo ở Trung ương.
Vật mà Tần Phong xuất ra chính là bộ trang sức của Từ Hi Thái Hậu. Là đồ mà ông nội của “Mã Tử Biên” cất giữ.
Sở dĩ “Mã Tử Biên” đến thành phố này là đi theo bạn bè chơi đùa, thuận tay trộm đồ quý mà cha hắn giữ đi. Bởi vì ở Bắc Kinh không tiện ra tay, rát nhiều người cũng biết lại lịch này.
- Cậu Mã, thứ này thật sự đáng giá, nếu cha cậu biết cậu bán đi chắc chắn sẽ đánh gãy chân cậu đấy.
Nghe “Mã Tử Biên” nói xong Nhiếp Thiên Báo không chắc chắn. Nếu mình mua lại mấy thứ này thì không chừng cha cậu ta sẽ tìm đến đây, như vậy sẽ càng rắc rối.
- Thứ này giá trị bao nhiêu tiền?
Mã Tử Biên mắt sáng rực lên, kéo trên cổ ra một món đồ trang sức bằng ngọc Phỉ thúy màu xanh biếc nói:
- Cha tôi còn nhiều thứ này tôi bán vài cái sợ gì? Ôi, tôi hỏi thứ này rốt cuộc giá trị bao nhiêu tiền?
- Cái này… Phật Di lặc cũng là Phỉ thúy? Có thể cho tôi xem không?
Nhìn đồ trang sức trên cổ “Mã Tử Biên Nhiếp” Thiên Bảo nhất thời trợn tròn mắt. Món đồ trang sức Phật Di Lặc này bằng chừng bàn tay trẻ con, hơn nữa phẩm chất tuyệt đối không ở chỗ kia.
Mã Tử Biên lấy đồ trang sức xuống một cách miễn cưỡng nói:
- Cha tôi nói là Phỉ thúy, tôi cũng không biết, ông cẩn thận một chút đừng làm hỏng, thứ này tôi đeo đã nhiều năm rồi.
- Sao có thể, nếu hỏng tôi sẽ bồi thường cho cậu.
Giọng Nhiếp Thiên Bảo nói vậy nhưng động tác cũng vô cùng nhẹ nhàng. Ông ta đã từng được coi là người làm ra ngọc Phỉ thúy ở Myanmar, thấy không ít cực phẩm, nhưng hình như không có vật nào có thể so sánh với hai vật trước mặt này.