Bảo Giám

Chương 61: Bị tra tấn (trung)

Chương 61: Bị tra tấn (trung)
- Cậu Mã, cậu uống một ngụm trà trước, đây có tạp chí Hồng Kông do bạn mang đến, cậu có muốn xem không?
Nhiếp Thiên Bảo đặt trang sức Phỉ thúy đặt trên bàn trà rót trà cho "Mã Tử Biên" xong mở két ra lấy mấy tạp chí ra.
- Ái chà, Long Hổ báo? Lão Nhiếp, sao ông có thể mang đến được? Lần trước tôi mang đều bị hải quan tra xét.
"Mã Tử Biên" nhìn mấy quyển tạp chí kia ánh mắt nhất thời sáng lên, tay cầm lên một quyển nói: - Lão Nhiếp, thứ này ông tặng cho tôi nhé, Phỉ thúy kia ông cứ từ từ xem.
- Không thành vấn đề, cậu Mã thích là được. Nhiếp Thiên Bảo nghe vậy cười, cuối cùng tìm được thứ thằng nhóc này thích, hiện giờ hắn sẽ không ồn ào nữa.
- Lão Triệu, ông đến đây xem này.
Cầm trong tay thưởng thức một hồi, Nhiếp Thiên Bảo đưa cho Chưởng quầy Triệu đã chờ bên cạnh từ trước, nhỏ giọng nói: - Tôi cảm thấy đây chính là Đế vương lục trong truyền thuyết.
Nhiếp Thiên Bảo tiếp xúc Phỉ thủy không lâu, Đế vương lục cũng chỉ là nghe nói. Nhưng cho dù là làm nghề này, cũng rất ít khi gặp, ông ta cũng không chắc chắn được thứ này là thật hay giả.
- Đúng vậy, đích thật là Phỉ thúy, loại nước màu xanh dương trong suốt. Đôi hoa tai này cũng vậy, đều đạt đến Đế vương lục, hơn nữa hai vật này cùng chất liệu.
Chưởng quầy Triệu lấy ra một cái kính lúp, đặt hai đồ vật dưới đèn nhìn một hồi, sau đó nhỏ giọng nói: - Thứ này bên trong không có bọt khí, thật sự là đúng, ông chủ, tôi thấy có thể mua.
- Giá bao nhiêu? Nhiếp Thiên Bảo nhìn "Mã Tử Biên" đang xem báo Long Hổ nói.- Thằng nhóc này còn trẻ, không hiểu biết nhiều lắm, chúng ta cứ ép giá đi.
- Ông chủ, nếu vật này thật sự là của Từ Hi Thái Hậu thì giá sẽ không quá thấp, ít nhất có thể giá trị hơn mười triệu.
Giọng Chưởng quầy Triệu cũng có chút run run. Ông ta tuy không phải xuất thân từ người chơi Phỉ thúy nhưng Từ Hi cả đời đều yêu tha thiết Phỉ thúy, chỉ cần là người sưu tầm không ai không biết.
Đồ của Từ Hi nổi tiếng nhất chính là Phỉ thúy bạch thái liễu.
Nhưng Chưởng quầy Triệu biết, năm đó các quan viên vì để làm vui lòng Từ Hi đã cung tiến hàng trăm cống phẩm. Trong đó có không ít cực phẩm Phỉ thúy. Phí Thúy mà Từ Hi cất giữ nhiều không kể xiết.
Những đồ mà Từ Hi cất giữ một phần được tuẫn táng theo bà, giống như Phỉ thúy bạch thái liễu, cuối cùng rơi vào tay tên quân phiệt Tôn Điện Anh.
Còn có một phần Phỉ thúy bị tiểu hoàng đế Phổ Nghi tùy tay ban cho các thị vệ cùng cung nữ trong cung. Mặt khác lúc đó hoàng cung hỗn loạn, đám thị vệ cũng trộm không ít những đồ vật này, cuối cùng đều bị thất lạc hết.
Xem chạm trổ của vật trang sức phật Di Lặc và đôi hoa taitrước mặt Đôi hoa tai tuyệt đối là tạo ra từ bàn tay của đại sư. Hơn nữa, cảm giác rất cổ xưa, chắc chắn xuất thân từ đồ của Từ Hi.
- Mười triệu?
Nghe Chưởng quầy Triệu nói Nhiếp Thiên Bảo vội vàng nhìn thoáng qua "Mã Tử Biên" phát hiện hắn đang xem quyển Long hổ báo lúc này mới yên tâm thấp giọng nói: - Lão Triệu, ông có thể xác định sao?
Chưởng quầy Triệu gật đầu nói - Ông chủ, Đế vương lục này có điểm đặc biệt, người chơi Phỉ thúy có thể cả đời chưa gặp qua, hơn nữa, đồ của Từ Hi, tôi nói mười triệu vẫn còn là ít đấy.
Phỉ thúy tuy rằng hiện tại giá trên thị trường không cao lắm nhưng đó là trang sức Phỉ thúy bình thường, Phí Thúy Đế vương lục là đá quý hảo hạng.
Theo như Chưởng quầy Triệu nói, cho dù đối với Đôi hoa tai cùng trang sức tượng phật không bán được trong nước, nắm được bối cảnh lớn như vậy nhất định sẽ có người ra tay mua.
- Mười triệu, mẹ nó, hay là giết hắn?
Ánh mắt Nhiếp Thiên Bảo tỏ rõ sự do dự. Tuy rằng ông ta là con người có tài sản hàng tỉ NDT nhưng trên thực tế Nhiếp Thiên Bảo cũng chỉ có ba bốn chục triệu, những khoản tiền khác đều là khắp nơi đầu tư, ông ta chỉ có danh nghĩa thôi.
Mấy chục triệu mà ông ta mang theo khi sang Myanmar một phần còn phải vay ngân hàng.
Cho nên nghe thấy giá trị của thứ này xong Nhiếp Thiên Bảo thật sự động tâm, xử lý thằng nhóc này rồi ném xuống mỏ quặng ở Tân Cương nhất định không ai phát hiện có phải không?
- Ông chủ, cái này không thể được
Chưởng quầy Triệu tuy rằng cũng là một gian thương nhưng không thủ đoạn bằng Nhiếp Thiên Bảo. Nghe ông ta nói xong không khỏi hoảng sợ nói
- Tôi thấy trên tay hắn mang chỗi hạt chân châu, đó là đồ thượng phẩm làm từ gỗ Diệp tử đàn. Hơn nữa, chắc chắn có độ tuổi hơn năm mươi năm. Không phải người bình thường có thể mang được, có lẽ hắn đúng là Thắt lưng vàng.
- Lão Triệu, cái gì mà Thắt lưng vàng? Vừa rồi nghe "Mã Tử Biên" nói ba từ Thắt lưng vàng nhưng Nhiếp Thiên Bảo không hiểu là cái gì.
- Chính là thành viên hoàng gia trước kia. Tôi thấy thằng nhóc này là một người có lai lịch, "Mẫn Học sự kiện" hắn nói tôi cũng biết Nhiếp Thiên Bảo coi như người đổi nghề giữa chừng trong nghề đồ cổ. Nhưng Chưởng quầy Triệu không thế, ông ta rõ như trong lòng bàn tay đối với các điển cố
Cái gọi là Thắt lưng vàng thật ra chính là biệt hiệu của hoàng tộc. Thời đó quy định con cháu của vua thắt thắt lưng màu vàng để thể hiện thân phận, cho nên mới gọi như vậy.
Thắt lưng vàng là lực lượng trung kiên của vương triều Mãn Thanh.
Bởi vậy có thể nói Thắt lưng vàng là tứ lương bát trụ của triều đại nhà Thanh, được hưởng nhiều đặc quyền chính trị cùng với đãi ngộ. Có thể thu được ngoài lương cung có thể mấy chục triệu. Còn có trang viên đất vườn năm sáu vạn mẫu, trang đinh 250 hộ.
Khi nhà Mãn Thanh mới bắt đầu Thắt lưng vàng chỉ có mấy trăm người. Nhưng qua các đời vua Thuận Trị, Khang Hi, Ung Chính, Càn Long đã sinh sôi nảy nở thêm nhiều. Đến thời kỳ của vua Gia Khánh Thắt lưng vàng không ngờ đạt đến mấy chục nghìn người.
Tục ngữ nói nhàn đến muộn phiền, sinh sự từ việc không đâu. Nếu người ta chỉ là một người bình thường có pháp luật quản lý, gây sự cũng không gây ra việc gì lớn, nhưng nếu đối phương lại người chảy trong mình huyết thống của hoàng gia Thắt lưng vàng, phiền toái này có thể lớn lắm.
Thời kỳ đó, ở đầu đường thủ đôthường xuyên có thể nhìn thấy Thắt lưng vàng. Bọn họ tay xách lồng chim hoặc bả vai có con chim đậu, đi theo sau là một bọn gia đinh như lang hổ, trên đường hét năm uống sáu, đấu đá lung tung.
Triều đình quy định, Thắt lưng vàng giết người không đền mạng, phạm pháp cũng chỉ có thể giao cho nha môn đại nội hoàng gia tông nhân phủ xử lý. Mấy chục nghìn người vô pháp vô thiên Thắt lưng vàng, hơn nữa không ít người nhân lúc cháy nhà đi hôi của giả Thắt lưng vàng, khiến cho kinh thành chướng khí mù mịt, gào khóc thảm thiết.
Còn "Mẫn học sự kiện" xảy ra trong thời kỳ vua Gia Khánh.
Năm Gia Khánh thứ mười ba, có một tên Thắt lưng vàng tên là Mẫn Học uống chút rượu từ cửa hiệu cắt tóc đi ra, đang đi đột nhiên thấy bên đường có một người bán khoai lang nướng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn mặt trời cháy bỏng, trong lòng nghi ngờ. Trời nóng như vậy sao lại còn bán khoai lang nướng. Chắc chắn có gì giả đây, đây là ở kinh thành, việc này nhất định phải quản.
Vì thế Mẫn Học đi đến chỗ người bán khoai lang hỏi: - Khoai lang của anh thật hay giả? Người nướng khoai lang ngẩng đầu nhìn tức giận nói: - Đâu có khoai lang giả?
Mẫn Học nói: - Tôi thấy khoai lang của anh chính là giả, đưa cho tôi một củ tôi xem xem.
Người nướng khoai lang nhìn Mẫn Học một cái, đưa một củ khoai lang nướng chín cho anh ta.
Mẫn Học nhận củ khoai lang cắn một cái, thật đúng là khoai lang, ném khoai lang xuống đất nói - Thật thì cũng không phải hàng gì tốt. Vị như củ ải, khó ăn muốn chết. Nói xong xoay người bỏ đi.
Người nướng ôm lấy cánh tay của Mẫn Học nói: - Anh không có gì bới móc anh phải bồi thường khoai lang.
Mẫn Học xưa nay vẫn hoành hành ngang ngược, đi ra ngoài chỉ dẫn theo một đầy tớ. Chủ tớ hai người lập tức đánh cho người bán khoai lang một trận. Mãi đến khi đánh cho người bán khoai lang mặt và cổ đầy máu, quỳ trên mặt đất liên tục xin tha.
Khi Mẫn Học vừa mới bắt đầu ra tay, có người nói phải đi báo quan, lính của nha môn cũng đến, khống chế Mẫn Học, đeo cho y cái còng. Mẫn Học tức giận, hơn nữa lại uống rượu đã quên mình thuộc thế hệ Thắt lưng vàng, lính của nha môn cố ý làm mình khó coi, chửi ầm lên.
Mẫn Học bị đưa đến bát phòng (giống đồn công an bây giờ). Đầy tớ thấy việc không ổn, liền chạy về trong phủ gọi người. Không lâu sau mười mấy người đã mang đao đến bát phòng giam giữ mẫn học.
Mẫn Học vừa thấy người đến đây, nhảy dựng lên, chỉ huy đầy tớ bắt hết lính của bát phòng lại đánh, còn đạp đổ cửa sổ, binh khí cũng đẩy ngã.
Việc này náo nhiệt, người xem rất nhiều, lính của nha môn uẫn ức, cảm thấy thật sự mất mặt, đâm đơn kiện Mẫn Học lên trực tiếp Gia Khánh.
Hoàng đế Gia Khánh sau khi tiếp nhận, rất giận dữ. Từ lúc ông kế vị tới nay, không ngừng nhận được báo cáo về việc Thắt lưng vàng gây sự, giết người đánh bị thương người khác.
Hoàng đế Gia Khánh quyết định lấy Mẫn Học để khai đao, nhất sát này đã muốn ảnh hưởng đến oai phong của đất nước. Sau khi ban chỉ, khai trừ Mẫn Học ra khỏi Tôn Thất, sung quân thịnh kinh, chịu quản thúc nghiêm, mãi mãi không được quay về kinh thành.
Sau đó hoàng đế Gia Khánh ra lệnh cho kiểm tra toàn bộ thế hệ Thắt lưng vàng, tính cả Mẫn Học tổng cộng bảy mươi hộ, sung quân ra ngoài xa.
- Mẹ nó, hóa ra đồ của thằng nhóc này là do tổ tông truyền lại.
Nghe Chưởng quầy Triệu nói xong Nhiếp thiên Bảo dở khóc dở cười, ban đầu nghĩ "Mã Tử Biên" là người của hoàng tộc, không ngờ tổ tông của hắn cũng vô pháp vô thiên.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất