Bảo Giám

Chương 62: Bị tra tấn (hạ)

Chương 62: Bị tra tấn (hạ)
- Ôi, sao chỉ có ba quyển Long Hổ báo? Lại là của năm trước, có số mới không?
Khi Chưởng quầy Triệu giải thích cho Nhiếp Thiên Bảo về Thắt lưng vàng thì giọng của "Mã Tử Biên" vang lên, hơn nữa có chút không kiên nhẫn.
"Mẹ nó, tổ tông mười tám đời nhà mày cũng chẳng phải hạng tốt đẹp gì".
Nhiếp Thiên Bảo mắng thầm một câu, vẻ mặt vẫn tươi cười nói: - Cậu Mã, thứ đó thì có gì hay chứ? Nếu như cậu thích thì tôi sẽ điều cho cậu mấy cô em tươi ngon mọng nước
- Vậy thì tốt, lão Nhiếp ông là người không tồi.
Nghe Nhiếp Thiên Bảo nói xong "Mã Tử Biên" cười tít mắt, đến gần Nhiếp Thiên Bảo nói: - Tôi nghe nói ở đây có cô gái người Nga, lão Nhiếp, có thể sắp xếp cho tôi không? Tôi còn chưa được hưởng qua phụ nữ nước ngoài.
- Việc này thật đúng là không có, Nga đến bên Đông bắc mới nhiều.
Nhiếp Thiên Bảo nghe vậy vẻ mặt khổ sở. Nếu đối phương đưa ra yêu cầu mấy tháng trước, thì không thành vấn đề. Nhưng gần đây các nơi đều nghiêm ngặt, các cô gái Nga trong hội sở mà ông ta quen thuộc đều bị trục xuất về.
- Địa phương nhỏ chính là địa phương nhỏ, không có thì thôi vậy.
"Mã Tử Biên" khoát tay áo trừng mắt nhìn Nhiếp Thiên Bảo:
- Lão Nhiếp, ông có cầm hai đồ vật của tôi không? Hợp ý chứ?
"A, thằng nhóc này tuy nhỏ tuổi nhưng không ngốc".
Vẻ nghiêm túc của "Mã Tử Biên" làm cho Nhiếp Thiên Bảo sửng sốt, ông ta cũng không giấu diếm, gật đầu nói - Đúng vậy, cậu Mã, hai vật của cậu tôi đều ưng ý. Nếu cậu muốn bán, thì hãy bán cho tôi.
Nếu quyết định kinh doanh Phỉ Thúy, Nhiếp Thiên Bảo đưa ra quyết định cực nhanh.
Đối với đôi bông tai và trang sức phật Di Lặc, bông tai có thể bán cho Lý thái thái của tập đoàn Thiên Hoằng, nửa năm trước bà ta đã đặt hàng trang sức Phỉ Thúy chất lượng cao.
Còn vật trang sức này Nhiếp Thiên Bảo dùng làm bảo bối để "trấn" tiệm. Có bảo bối này đừng nói những người ở thành phố này mà ngay cả những tay buôn Phỉ thúy ở tỉnh cũng đều bị ông ta áp chế.
Đương nhiên, muốn có được hai vật này còn có một điều kiện tiên quyết, đó là phải lừa được tên ăn chơi trác táng này, còn phải làm cho người lớn trong nhà của hắn không tìm ra bí mật này.
- Bán cho ông?
"Mã Tử Biên" nhìn chằm chằm Nhiếp Thiên Bảo, sau một lúc sâu mới giơ ngón tay nói
- Nếu ông có thể đưa ra bằng này, tôi sẽ bán cho ông.
- Chục nghìn?
Nhiếp Thiên Bảo giả vờ hồ đồ, nhưng ông ta da mặt dầy, ngay cả Chưởng quầy Triệu đều chịu không nổi. Người có lòng dạ đen tối nhất, nhưng lòng của lão Nhiếp ngay cả chó cũng không muốn ăn.
- Lão Nhiếp, đừng coi tôi là đồ ngốc, thứ này là đồ dùng của Từ Hi Thái Hậu, hiện giờ là đồ cổ, một chục nghìn mà có thể mua được?
"Mã Tử Biên" xem ra cũng là tuổi chó, nói trở mặt liền trở mặt, lấy lại hai đồ trang sức trên bàn, nói: - Chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa, không được tôi cầm sang Hồng Kong bán, lần trước có người đến tìm ông nội tôi để mua nhưng ông không bán.
"Mẹ kiếp, thằng nhóc này không dễ gạt".
Nhiếp Thiên Bảo kinh hãi, vội vàng ấn tay xuống cười khổ nói: - Cậu Mã, thứ này đến đây không rõ nguồn gốc người dám mua tuyệt đối không nhiều, tôi mua cũng là mạo hiểm, nếu không cậu cho cái giá đi.
- Ít nhất là một triệu.
"Mã Tử Biên" đem đôi bông tai gói kỹ đút vào túi nói: - Ông nội của tôi có Phỉ thủy Như ý, lão ở Hồng Kong ra giá 100 ngàn, tôi có hai thứ, không có 1 triệu không bàn nữa.
- Phỉ thúy Như ý? Một trăm ngàn?
Đầu óc Nhiếp Thiên Bảo nhanh chóng suy nghĩ, nháy mắt đã tìm ra từ để nói: - Cậu Mã, Phỉ thúy phải xem cấp đó, còn có loại phẩm chất thấp. Như ý dùng nhiều nguyên liệu, bán được giá cũng là thường. Hai đồ của anh này, dùng nhiều nhất cũng chỉ một nửa của Phỉ thúy Như ý, nói tiền triệu e rằng hơi đắt..
Nhiếp Thiên Bảo coi như là đã nhìn ra, tuy thằng nhóc này biết giá trị xa xỉ của đồ vật này nhưng cũng không biết được chỗ quý giá của nó, nói không chừng có thể kiếm được một món.
- Lão Nhiếp, ông đừng lừa tôi, thứ này nếu cần phải bán
"Mã Tử Biên" hình như có chút không chắc chắn Nhiếp Thiên Bảo nói thật giả, sắc mặt không khỏi có chút khó coi, nhưng ngoài miệng cũng không chịu thua, hét lên: - Phỉ Thúy Như ý kia là một trăm nghìn, ba thứ của tôi giá một triệu đã là rẻ rồi có phải không?
- Cậu Mã, cũng không thể tính như vậy, nếu cậu nói như vậy tôi đây không có cách nào. Nếu không, cậu tìm người hỏi một chút.
Nhìn thần sắc không ngừng thay đổi trên mặt "Mã Tử Biên", Nhiếp Thiên Bảo bình tĩnh, đừng thấy thằng nhóc này ngoài miệng không buông tha thật ra chỉ là đồ vô dụng, nói mấy câu đã có thể lừa hắn.
Nhiếp Thiên Bảo lần này nói rất đúng, lùi một bước để tiến ba bước. Những thương nhân ở thành phố này có thể mua Phỉ thúy ngọc thạch này cũng chỉ có ông ta và lão Cát. Mà quầy của lão Cát ở phố Bạch Phật, căn bản ông ta sẽ không để những đồ này xuất hiện trước mặt lão Cát.
- Mẹ nó, ở thành phố này ai mà không biết tôi, cần gì phải hỏi.
"Mã Tử Biên" trở nên có chút nỏng nảy, hùng hùng hổ hổ nói: - Lão Nhiếp, ông đừng lừa tôi, nói cho tôi biết giá thật, thứ này rốt cuộc trị giá bao nhiêu tiền?
- Hai trăm nghìn, tôi cũng không mua rẻ của cậu, tôi phải mạo hiểm
Nhiếp Thiên Bảo giơ ngón tay ra nói tiếp - Nhưng tôi có một điều kiện, cậu phải ký với tôi một bản hợp đồng mua bán, tiền thanh toán xong không ai có thể thay đổi ý định.
- Thanh toán tiền xong?
Nghe Nhiếp Thiên Bảo nói xong "Mã Tử Biên" vẻ mặt nghi ngờ nói: - Lão Nhiếp, không phải ông lừa tôi chứ? Thứ này rõ ràng là rất quý, ông mua được rẻ rồi, bảo tôi sau này không được thay đổi?
"Mẹ kiếp, mình quá mau bị thằng nhóc này nhìn ra sơ hở".
Nhiếp Thiên Bảo thầm mắng, trong lòng biết mình quá sốt ruột, nhưng trên mặt cũng không lộ ra, bình tĩnh như thường nói: - Nói thật, thứ này là tôi có chút thuận lợi, nhưng không nhiều lắm. Cậu Mã, nếu cảm thấy là bán rẻ cậu có thể đi nhà khác bán, trên đường này cũng không thiếu quán mua ngọc thạch, nếu không cậu đi hỏi thăm trước một chút.
Nhiếp Thiên Bảo sở dĩ nắm chắc đó là bởi vì phố Hồng Kỳ chỉ có mình nhà ông ta là kinh doanh Phỉ thúy. Người khác cho dù có thích thì cũng không dám ra tay. Dù sao thứ này nếu mua được với giá rẻ thì cũng đến mấy trăm ngàn.
"Mẹ kiếp, không có đồ tể thì ông đây ăn cả long".
"Mã Tử Biên" hình như có chút buồn bực, đứng dậy đi ra ngoài.- Lão Nhiếp, tôi cũng không tin không ai biết hàng, hai trăm nghìn của ông cho ăn mày sao?
Thấy "Mã Tử Biên" lập tức đi ra khỏi cửa hàng, Nhiếp Thiên Bảo trợn mắt nhưng vẫn không lên tiếng gọi đối phương.
Nhiếp Thiên Bảo có thể chắc chắn Chưởng quầy Triệu sốt ruột rồi. Thấy bóng của Tần Phong biến mất ngoài cửa vội vàng nói - Ông chủ, một triệu mua cũng đáng, nếu như bị người khác mua mất thì Vậy chúng ta đã có thể mất một vụ lớn.
- Lão Triệu, trên phố này ngoài tôi ai có thể ăn thứ này?
Nhiếp Thiên Bảo cắn chặt răng nói - Hiện giờ người chơi Phỉ Thúy không nhiều lắm, không ai dám mua đồ kia giá cao như vậy. Đúng rồi, ông bảo tài vụ chuẩn bị hai trăm ngàn, không chuẩn bị hai trăm năm mươi ngàn đưa đến đây, hai thứ này tôi nhất định phải mua.
Dặn dò Chưởng quầy Triệu vài câu Nhiếp Thiên Bảo lớn tiến gọi - Chu Binh, cậu vào đây cho tôi.
- Chú Nhiếp chú Nhiếp, chuyện gì vậy?
Chu Binh né đi vào sợ ông chủ cho mình một cái tát.
Thấy bộ dáng oan ức của Chu Binh giọng Nhiếp Thiên Bảo trở nên ôn hòa nói: - Đi theo thằng nhóc vừa rồi, chờ cậu ta ra ngoài đến quầy đó hỏi xem có chuyện gì xảy ra.. Chú ý một chút, đừng để cho thằng nhóc đó phát hiện cậu.
Nói Nhiếp Thiên Bảo hoàn toàn không lo lắng đó là giả, đây là ông ta chuẩn bị hai tay. Nếu thật sự có người muốn mua, ông ta cũng muốn tiệt hồ. Dù sao Nhiếp Thiên Bảo ở phố Hồng Kỳ là cửa hàng bá đạo, chuyện không để ý cũng không phải là lần thứ hai.
Đuổi Chu Binh đi sau, vừa nói chuyện với tài vụ xong, Chưởng quầy Triệu đã bước lên nói: - Ông chủ, ông nói xem, thằng nhóc kia có phải là "tiên nhân khiêu" không?
- Tiên nhân khiêu? Không thể nào?
Nhiếp Thiên Bảo nghe vậy lo lắng, ông ta biết chuyện tiên nhân khiêu, chính là chỉ nam nữ dùng sắc để lừa dối, hay lại dùng mánh khóe giang hồ để lừa bịp người khác, đều bị người khác gọi là tiên nhân khiêu.
- Ừm, tôi thấy không phải. Chưởng quầy Triệu trầm ngâm lên tiếng nói - Thằng nhóc này có thể nói ra sự kiện Mẫn Học, chắc chắn không phải là người như vậy, kẻ lừa đảo không thể như thế.
Chưởng quầy Triệu rất hiểu biết về kẻ lừa đảo này, trên cơ bản vẫn dừng ở mười năm trước, mánh khóe lừa đảo rất đơn giản, đa số là người chơi bời lêu lổng hay sống tạm bợ, không nghe nói qua người lừa gạt là người đọc sách.
Nhưng Chưởng quầy Triệu không biết, Tần Phong có sư phụ là người của hoàng thất nhà Thanh, Tái Thị chính là Thắt lưng vàng bị sung quân năm đó. Tần Phong không ít nghe sư phụ nhắc đến chuyện này.
- Lão Triệu, chỉ cần là đồ vật này là thật, chúng ta bỏ tiền mua, chỉ cần có hợp đồng, ở thành phố này cho dù trưởng bối nhà hắn tìm đến tôi cũng không sợ.
Nhiếp Thiên Bảo cố ý làm như vậy, ông ta làm không ít chuyện trái với lương tâm. Ông ta cố nhiên sợ "Mã Tử Biên" có bối cảnh phía sau, nhưng hơn mười triệu lợi nhuận cũng đủ để ông ta mạo hiểm.
Chưởng quầy Triệu gật gật đầu nói - Nói cũng đúng, đồ cổ được mua với giá bao nhiêu tùy thuộc vào con mắt, cho dù nhà cậu ta biết chuyện chỉ sợ cũng không có mặt mũi tìm đến cửa.
Khác với những nghề khác, chơi đồ cổ chính là con mắt.
Nếu tôi với anh đồng ý giao dịch xong, mặc kệ vật là thật hay giả, hai bên đều không thể tìm để tính sổ. Cho dù mua đồ giả, cũng chỉ có thể ngậm miệng không nói nên lời.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất