Bảo Giám

Chương 63: Mua bán xong.

Chương 63: Mua bán xong.
Cũng giống như vậy, nếu người bán không rõ giá trị của đồ vật nay, đem đồ vật của mình bán rẻ, cũng không thể đổi ý.
Cho nên chỉ cần Nhiếp Thiên Bảo và “Mã Tử Biên” ký hợp đồng mua bán xong, ông ta sẽ không sợ người nhà của tên ăn chơi trác táng này đến gây sự. Nhiếp Thiên Bảo ở thành phố này cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Đương nhiên, Nhiếp Thiên Bảo còn có chút lo lắng. Khi Chưởng quầy Triệu nói chuyện, ánh mắt thường thường liếc về phía cửa lớn, ông ta thật đúng là có chút lo lắng “Mã Tử Biên” đem vật này bán đi.
- Ông chủ, thằng nhóc kia vào trong rồi.
Mười phút sau Chu Binh vội vã đi vảo trong tiệm.
- Tình hình ra sao?
Nhiếp Thiên Bảo lập tức khẩn trưởng lên, ông ta biết cửa hàng đó là cửa hàng lâu năm, tuy chỉ bán tứ bảo văn phòng nhưng ông chủ bên đó cũng nghiên cứu về ngọc cổ, và cũng có mua bán một số ngọc cổ.
- Ông chủ, thằng nhóc kia vừa đi vào cửa liền ra giá một triệu, trực tiếp đã bị lão Phùng đuổi ra ngoài.
Chu Binh cười rất hả hê, lúc ấy gã trốn ngoài cửa nghe lén, nghe được thấy ông chủ Phùng mắng thằng nhóc kia như điên, Chu Binh giống như là ăn nhâm sâm vậy, cả người đều cảm thấy sảng khoái.
- Thằng nhóc này dù là Tôn Ngộ Không cũng khó trốn khỏi lòng bàn tay của tôi.
Nghe Chu Binh nói xong vẻ mặt Nhiếp Thiên Bảo thả lỏng xuống một chút, trầm ngâm nói:
- Chu Binh, cậu đi theo “Mã Tử Biên” kia, nếu thấy hắn ra khỏi phố Hồng Kỳ thì mời hắn về, đừng để đắc tội với hắn, nếu không tôi lột da cậu.
Nhiếp Thiên Bảo dặn dò Chu Binh như vậy chính là sợ người thanh niên trẻ tuổi vừa rồi tức giận không bán nữa, như vậy thì ông ta mất đi một cơ hội lớn.
- Vâng thưa ông chủ, ngài yên tâm đi.
Chu Binh cũng nhìn rõ ý nghĩ này, lập tức gật đầu xoay người đi ra ngoài cửa, đúng lúc nhìn thấy thằng nhóc đó từ một cửa hàng khác đi ra, liền vội vàng đi theo.
Nghĩ đến hai khối Ngọc Phỉ thúy giá trị hàng chục triệu kia, Nhiếp Thiên Bảo trong lòng nóng nảy. Nhìn thoáng qua Chưởng quầy Triệu nói:
- Lão Triệu, lần này xong ông sẽ được trích phần trăm.
Có được mối làm ăn lớn như vậy Nhiếp Thiên Bảo cũng có mấy thủ đoạn. Ít nhất ông ta không ăn mảnh, biết được dùng mấy chục nghìn sẽ làm cho Chưởng quầy Triệu phải mang ơn.
- Ông chủ, nếu mua được nó, tôi thấy ông có thể mời nhiều người, tổ chức đại hội giám bảo Phỉ thúy. Thứ nhất có thể tuyên truyền cho chúng ta, thứ hai bán hai đồ này đi mới có thể đem lại lợi ích lớn nhất.
Có thể câu kết với Nhiếp Thiên Bảo làm việc xấu, Chưởng quầy Triệu cũng không phải là thứ gì tốt. Chủ ý này của ông ta cũng chính là mở rộng lực ảnh hướng, đến lúc đó bán đồ vật này sẽ càng giá trị hơn.
- Chủ ý này không tồi, đến lúc đó mời Lý thái thái của Tập đoàn Thiên Hoằng đến đây, đồ vật chuẩn bị tốt, nếu bà tâ ra giá thấp không mua được cũng không trách tôi.
Nhiếp Thiên Bảo nghe vậy mắt sáng lên, kể từ đó ở thành phố Thạch này ngoài Ông chủ Cát có thể tìm ra đồ vật để so với hai khối Phỉ thúy này thì chẳng còn ai là đối thủ của ông ta.
Trước viễn cảnh độc quyền kinh doanh lớn, Nhiếp Thiên Bảo nhịn không được cùng Chưởng quầy Triệu nói chi tiết về việc này. Hơn nửa tiếng qua đi, nhân viên tài vụ của công ty ông ta đem 250 ngàn đến cửa hàng.
- Lão Triệu, sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ?
Lúc này đã là giữa trưa rồi, Chu Binh còn chưa đưa người đến Nhiếp Thiên Bảo đã bắt đầu lo lắng.
- Ông chủ, đến rồi.
Chưởng quầy Triệu đang nhìn trộm từ cửa chính đột nhiên nháy mắt với Nhiếp Thiên Bảo, cùng lúc đó giọng kiêu ngạo của “Mã Tử Biên” cũng vang lên:
- Này, đưa tôi đến đây làm gì? Dù đem những thứ này ném đi cũng không bán cho đồ gian thương các ông…
“Mẹ nó, nếu không phải là từ Bắc Kinh đến ông đã sớm ném mày xuống sông rồi”.
Câu nói của “Mã Tử Biên” làm cho Nhiếp Thiên Bảo nhăn mặt, ông ta thật sự không thể tưởng tượng một thằng nhóc kiêu ngạo không biết cách đối nhân xử thế như vậy sao có thể sống lớn như vậy?
- Lão Nhiếp, cho thằng nhóc này đến gọi tôi làm gì?
“Mã Tử Biên” vừa vào cửa đã hét lớn
- Ông quan tâm đến Phỉ thúy của tôi, tôi cũng không phải người chưa từng thấy qua tiền, hai trăm nghìn đã đòi mua, đừng có nằm mơ.
- Ha ha, cậu Mã, làm ăn thôi, đi thời gian dài như vậy uống ngụm nước đi!
Nhiếp Thiên Bảo có ý nén giận cười ha hả đón “Mã Tử Biên” vào, giả vờ quan tâm hỏi
- Cậu Mã, cậu cũng đã hỏi mấy cửa hàng rồi, thế nào? Có ai ra giá cao hơn tôi không?
Nhiếp Thiên Bảo vừa nói xong “Mã Tử Biên” nhất thởi từ trên ghế nhảy dựng lên, tức giận mắng:
- Mẹ nó, chỗ các ông là địa phương nhỏ, một đám cũng chưa có mắt, tôi không bán!
- Ôi, tôi nói nhé cậu Mã, đây là việc kinh doanh thôi, không thể tức giận!
Nhiếp Thiên Bảo rót cho “Mã Tử Biên” chén trà rồi nói
- Thứ này của cậu bán không được, cũng không phải là đồ không tốt, chỉ có thể nói là cậu ra giá cao, cậu Mã, cậu thấy đúng không?
Vẻ mặt “Mã Tử Biên” có chút do dự, ngồi yên lặng uống trà, ước chừng hai ba phút sau ngẩng mạnh đầu lên nói:
- Lão Nhiếp, ông đừng nói dối tôi, thứ này hai trăm ngàn tôi không bán, muốn mua ông phải thành thật.
“Đồng ý bán là được, chỉ sợ mày không bán mà thôi”.
Nghe “Mã Tử Biên” nói vậy xong Nhiếp Thiên Bảo thầm vui mừng, ông ta có thể nhìn ra đối phươngc đã bị ông ta nắm từng bước một, chỉ cần có thể thêm kính thằng nhóc này có thể nắm được.
- Cậu Mã, cậu thật sự làm tôi khó xử, anh em tôi dù mua với giá hai trăm nghìn, đều là rất mạo hiểm.
Nhiếp Thiên Bảo lấy tay chỉ bàn trà, trong đàm phán như vậy là có chủ đích, nghiên cứu cho thấy hành động như vậy có thể đem đến cho đối thủ một áp lực.
- Như vậy đi, tôi có một điều kiện. Cậu Mã, cậu xem thế nào nhé.
Nhiếp Thiên Bảo phát hiện vẻ mặt của “Mã Tử Biên” không còn kiên nhẫn, cũng không cố làm ra vẻ huyền bí nói luôn:
- Lão Nhiếp tôi thêm năm mươi nghìn, cho dù về sau có lỗ, thì lão Nhiếp tôi cũng chấp nhận. Nếu cậu Mã nếu cậu còn không bán, tôi không có cách nào…
Dựa theo phân tích của Nhiếp Thiên Bảo kỳ thật “Mã Tử Biên” đã sớm muốn bán chẳng qua thể hiện vậy thôi. Cho hắn thêm năm mươi nghìn để hắn bỏ hết đề phòng.
Sự thật đúng như Nhiếp Thiên Bảo dự đoán. Vẻ mặt “Mã Tử Biên” thay đổi một hồi sau đó cắn chặt răng nói:
- Được 250 ngàn thì 250 ngàn, nhưng tôi muốn tiền mặt…
Cũng giống như Nhiếp Thiên Bảo, lúc này Tần Phong cũng hận không thể vừa múa hát vừa ăn mừng một phen, vất vả một tuần, cuối cùng cũng nhận được ‘quả ngọt’.
Đồ Tần Phong đưa ra cho Nhiếp Thiên Bảo nhìn đơn giản nhưng thật ra cũng không phải vậy.
Đầu tiên, thứ mà Tần Phong làm giả bắt buộc phải ‘thật giả lẫn lộn’ được. Nếu hai khối Phỉ thúy bị người ta nhìn ra sơ hở thì vô dụng.
Tiếp theo, mánh khóe lừa bịp người khác của Tần Phong lần này là làm cho Nhiếp Thiên Bảo tự chui vào rọ. Từ đầu đến cuối đều là Nhiếp Thiên Bảo muốn mua của cậu, cậu càng ‘được đà’ giả bộ không muốn bán.
Kể từ đó vô hình trung liền loại trừ tâm lý đề phòng của Nhiếp Thiên Bảo. Nào có kẻ lừa đảo nào lại không thích có tiền? Tần Phong làm như vậy chỉ có thể cho thấy những đồ vật này là thật.
Điểm quan trọng khác chính là Tần Phong lợi dụng tâm lý tham lam của Nhiếp Thiên Bảo.
Còn đối với Nhiếp Thiên Bảo thì ông ta cảm thấy mình bỏ ra 200 ngàn có thể đổi lại được 2 triệu. Việc hôm này xảy ra quả thực chính là bánh tự rơi xuống sợ người khác cướp đi món lợi này.
Tục ngữ nói rất hay, ham của rẻ thiệt thòi lớn. Nếu Nhiếp Thiên Bảo không phải có suy nghĩ như vậy, đem hai khối Phỉ thúy giá trị một triệu ép xuống hai trăm nghìn, vội vàng mua bán thì Tần Phong cũng không có cách nào dễ dàng thực hiện được.
Nếu Nhiếp Thiên Bảo là một nhà buôn uy tín, trả giá mấy triệu như vậy ông ta sẽ cẩn thận yêu cầu kiểm định khối ngọc quý. Mánh khóe của Tần Phong tuy rằng cao minh nhưng vẫn không thể vượt qua được dụng cụ kiểm tra đo lường.
- Cậu Mã, tiền mặt trong quán của tôi thật ra có một chút, nhưng phải quay vòng, tôi thấy… hay là ghi chi phiếu cho cậu đi?
Nhiếp Thiên Bảo lúc này cảm giác mình đã nắm chắc phần thắng, nhưng ông vẫn muốn loại bỏ nhưng tai họa về sau.
- Tôi không cần chi phiếu, buổi tối ở Bắc Sơn có đua xe, không có tiền mặt tôi không bán!
“Mã Tử Biên” lắc đầu, cũng làm cho Nhiếp Thiên Bảo tin lời của hắn hơn.
Mấy năm gần đây ở Thạch Thị người kinh doanh phát tài không ít, có mấy thằng nhóc cũng đua đòi, bắt đầu học trên phim ảnh trò đua xe. Con trai của Nhiếp Thiên Bảo chính là một trong số đó, cho nên không có chút nghi ngờ nào với lời của Tần Phong.
- Được, tiền mặt thì tiền mặt.
Nhiếp Thiên Bảo cố ý tỏ ra gượng gạo nói
- Cậu Mã, tiền mặt tôi có thể đồng ý với cậu, nhưng chúng ta phải ký hợp đồng mua bán, không ai có thể truy cứu trách nhiệm về sau.
- Chút việc này ông cũng phải lo lắng sao? Không phải chỉ là chút đồ trang sức sao? Nhà tôi có nhiều.
Tần Phong khinh bỉ nhìn Nhiếp Thiên Bảo nói
- Địa phương nhỏ chính là địa phương nhỏ, bán chút gì đó còn có thể đòi về?
- Vậy là tốt rồi, cậu Mã, đồ này còn phải lấy ra kiểm nghiệm một chút nếu không thành vấn đề chúng ta có thể ký hợp đồng.
Nhiếp Thiên Bảo cũng cẩn thật, đồ cổ này làm giả cũng không ít, khó đảm bảo thằng nhóc này vừa rồi đi ra ngoài một vòng đã đem đánh tráo không cũng không biết, việc này không thể không đề phòng.
- Xem đi…
Tần Phong không kiên nhẫn đem đồ trang sức ném lên bàn nói
- Muốn mua phải nhanh tôi đang vội.
Chưởng quầy Triệu cẩn thận đem đôi bông tai và tượng phật Di Lặc xem xét một phen sau đó mới gật đầu với Nhiếp Thiên Bảo
- Ông chủ, đúng rồi.
Hai khối Phỉ thúy này đúng là hai đồ trước đó Tần Phong lấy ra, bởi vì trước khi trả lại cho đối phương Chưởng quầy Triệu đã ấn một vết mờ mờ lên đó..
- Được, lão Triệu đem tiền đưa cho cậu Mã.
Nhiếp Thiên Bảo trút được gánh nặng trong lòng, lần trước ông thấy tướng số gặp trên đường nói ông Hồng Vận vào đầu, chờ gặp lại phải thưởng cho ông ta một trăm tệ.
Nhiếp Thiên Bảo tự mình thảo một hợp đồng mua bán đơn giản, cùng Tần Phong hai bên ký tên. Giao túi xách có hai trăm năm mươi triệu tiền mặt cho Tần phong xong, hai người xem như đã giao dịch xong.
Nhìn Chưởng quầy Triệu cầm Phỉ thúy cất vào két bảo hiểm, Nhiếp Thiên Bảo vẻ mặt tươi cười
- Cậu mã, lão Nhiếp tôi mời, cậu có muốn đi ăn chút gì không?
- Ở đây thì có gì ăn ngon, tôi quay về tìm bọn họ đánh bài, mẹ nó, phải có tiền thì mới tự tin được.
Vẻ mặt Tần Phong cũng rạng rỡ như vậy. Tên trên hợp đồng cùng với vân tay bị keo 502 phá hủy nhất định không có hiệu ứng pháp luật gì.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất