Bảo Giám

Chương 64: Hộc máu (thượng)

Chương 64: Hộc máu (thượng)
Sau khi rời đi Tần Phong đi vào nhà vệ sinh công cộng. Bên trong một cầu tiêu đã hỏng đã giấu một cái ba lô từ trước.
Đợi Tần Phong từ WC trở ra thì bộ đồ trắng đã biến thành bộ đồ thể thao, túi xách màu đen cũng biến thành ba lô, nhìn qua không khác gì những người thường gặp trên đường.
Ra khỏi phố đồ cổ Tần Phong bắt một chiếc taxi đi thẳng đến nhà ga. Vị tài xế taxi như thế nào cũng không nghĩ đến một thiếu niên thư sinh kia có thể mang theo người khoản tiền hơn hai trăm nghìn như vậy.
- Anh Phong, anh đến rồi. Gặp mặt Lý Thiên Viễn và Tạ Hiện ở chỗ hẹn, Tần Phong thấy hai người.
- Anh Phong em không phải là cố ý đánh anh, chỉ là anh để em đánh. Thấy khóe mắt Tần Phong xưng đỏ Lý Thiên Viễn lắp bắp nói, quyền đánh trên phố đồ cổ kia y đã dùng hết sức.
- Được rôi, tôi không trách cậu, cậu khó chịu cái gì? Tần Phong khoát tay áo nhìn Tạ Hiên hỏi - Vé đã mua chưa?
- Mua rồi, anh Phong còn mấy tiếng nữa sẽ xuất phát.
Tạ Hiên gật gật đầu, có chút khó hiểu: - Anh Phong từ đây đến thành phố Tân Thiên cũng chỉ năm sáu tiếng xe lửa, không cần phải mua vé nằm mà.
Ba người thật ra sáng nay đã hết tiền, đừng nói là tiền mua vé xe, ngay cả tiền ăn cũng bị mất cuối cùng là Tạ Hiên lấy ra hơn một nghìn tiền lẻ.
Nếu là mấy năm trước, Tạ Hiên căn bản không coi tiền là gì, nhưng từ sau khi cha phá sản, cậu ta cũng học được cách sống.
- Ngồi ghế cứng rất loạn, giường nằm thoải mái mà an toàn, đi thôi, đây là trạm đầu, chúng ta lên xe trước
Tần Phong khônggiải thích cho Tạ Hiên nhiều, cậu cũng không thể nói cậu đang có hai trăm nghìn tiền mặt trên người. Phải biết rằng, tuy cải cách mở cửa đã mười mấy năm nhưng hơn hai trăm nghìn trong mắt người thường vẫn là con số rất lớn.
Huống chi nhà ga từ trước đến này là chỗ hộn loạn trong thành phố. Tần Phong muốn Tạ Hiên mua vé giường nằm cũng chính là muốn từ phòng giường nằm trực tiếp lên xe, tránh bị người ta theo dõi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn của mình.
Cũng may mọi việc thuận lợi, cho đến khi lên xe, Tần Phong mới nhẹ nhàng thở phào. Nhìn chiếc ba lô bên cạnh cậu tất nhiên cũng không có cảm giác là sự thật.
- Con mẹ nó, tri thức đúng là hiệu lực. Trong đầu Tần Phong bắt đầu xuất hiện từ này.
Đã có những lúc Tần Phong phải tiết kiệm từng hào, không dám ăn sáng. Để có tiền nộp học phí cho em gái, mỗi tháng chẳng dám mua thịt lấy một lần. Nhưng chỉ với một âm mưu đã khiến cậu thu hoạch được một khoản mà rất nhiều người hàng chục năm không thể kiếm nổi.
Tất
- Ông chủ Tôn, xin chào, xin chào!
- Ông chủ Đổng, nhanh vào bên trong ngồi.
- Lý thái thái, hôm nay chị gặp may rồi, không phải lão Nhiếp tôi keo kiệt thứ này chị xem sẽ biết, bình thường chị muốn mua cũng không mua được.
Nhiếp Thiên Bảo mặt mày hớn hở đứng bên ngoài sân của hội sở đãi khách. Ông ta coi như năng lượng không nhỏ, chỉ gần một ngày, đã tập hợp được giới kinh doanh cùng với những người làm nghề đồ cổ lại, chuẩn bị tiến hành hội đấu giá nho nhỏ.
Bỗng nhiên, Nhiếp Thiên Bảo thấy được Cát Tuấn ăn mặc theo kiểu cũ đi đến vội vàng qua đón, vừa cười vừa nói: - Ồ, ông chủ Cát, còn tưởng hôm nay ông không đến cơ đấy.
Tục ngữ nói đồng hành là oan gia, Cát Tuấn lăn lộn nhiều năm trong giới ngọc thạch, lại là Hội trưởng hiệp hội Ngọc Thạch ở Thạch Thị, cho nên chuyện chèn ép cũng làm Nhiếp Thiên Bảo canh cánh trong lòng.
- Bảo à, nghe nói trong tay ông có Phỉ thúy cực quý, tôi đương nhiên phải đếm xem rồi.
Cát Tuấn bắt tay với Nhiếp Thiên Bảo. Giới trong nghề ngọc thạch ở Thạch Thị này chỉ có ông ta dám gọi tên Nhiếp Thiên Bảo.
- Ông chủ Cát là tiền bối thật, nhưng bảo bối như thế này chắc cũng chưa nhìn thấy nhiều đâu, Muốn lập tức làm cho Cát Tuấn giật mình, Nhiếp Thiên Bảo cũng không để ý đến xưng hô của đối phương, đưa Cát Tuấn đi qua sân bày tiệc rượu.
Người Nhiếp Thiên Bảo mời tuy không phải quá nhiều nhưng đều là những nhân vật đứng đầu trong giới kinh doanh ở Thạch Thị. Buổi tối, mọi người tất cả đều đông đủ.
- Các vị tiên sinh, thưa quý ông quý bà, hôm nay tôi mời mọi người đến đây muốn mười mọi người cùng chứng kiến thời khắc lịch sử quý báu của Thạch Thị. Hơn nữa tôi sẽ có đồ vạt để bán đấu giá đêm nay, cơ hội này ngàn năm có một
Nhiếp Thiên Bảo cầm microphone đứng trước sân khấu, ông ta tin tưởng từ hôm nay trở đi thị trường Phỉ thúy cao cấp ở Thạch Thị đã được mở ra.
- Lão Nhiếp đừng nói nữa, có thứ gì tốt thì lấy ra đi
- Nhưng là đồ quý, chẳng lẽ là Hòa thị tích sao?
(Hòa thị bích là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc. Nó không chỉ nổi tiếng là một viên ngọc hoàn hảo, ghi nhiều dấu ấn trong lịch sử mà còn được sử dụng như một đối tượng trong nhiều thành ngữ ở các nước Đông Á Dịch giả.)
- Ngọc Thạch hay gì đó lại không thể ăn đuocwj, mua dùng làm gì?
Tiếng Nhiếp Thiên Bảo chưa dứt vài bạn bè quen biết nhất thời đã ồn ào lên. Bọn họ đều là những người mới giàu lên, mặc dù nhiều tiên nhưng thưởng thức thì thật sự không dám khen tặng.
- Được, tới đây đều là bạn tốt, tôi cũng không muốn nói nhiều. Nhiếp Thiên Bảo nhìn về giữa sân nói - Quản lý Triệu, đem đồ ra đi
Vì Phỉ thúy quý báu cho nên hôm qua Nhiếp Thiên Bảo đã mua hai kệ bày trang sức sang trọng. Theo tiếng hô của ông ta, ngọn đèn đang chiếu vào giữa, Chưởng quầy Triệu mặc bộ quần áo kiểu cũ, nâng cái khay đang đứng đó.
- Các vị hôm nay sắp sửa giới thiệu cho mọi người kiện Phỉ thúy hảo hạng.
Trải qua chuyên gia xem xét, hai kiện phỉ thúy này đều là đồ của Từ Hi Thái hậu năm xưa. Sau đó lưu lạc trong nhân gian, lão Nhiếp tôi cũng tìm vừa mới thu được.
Nhiếp Thiên Bảo đi đến dưới ánh đèn, lấy tay mở hộp nói - Đây là đôi bông tai, phẩm chất đạt đến cực hạn của trang sức Phỉ thúyĐế vương lục. Rất nhiều người chơi Phỉ thúy cũng không hẳn đã từng gặp
Nhiếp Thiên Bảo mở hộp trang sức đắc ý nói - Phương diện này chúng ta cũng có chuyên gia, tin tưởng mọi người đều biết ông chủ Cát, mời ông ấy xem xét cho chúng ta thế nào?
Nhiếp Thiên Bảo làm như vậy chính là lấy thể diện cho Cát Tuán. Làm nhiều trò như vậy chính là dùng uy tín danh dự để khích lệ ông ta. Sau này Cát Tuấn cũng không có mặt mũi cùng ông ta cạnh tranh trên thị trưởng Phỉ thúy.
- Chiêu này của Nhiếp Thiên Bảo cao tay, tuổi lão Cát như vậy còn phải mất mặt ở đây. Mọi người ở đây đều nhìn thấy ý tứ của Nhiếp Thiên Bảo. Nhưng đồng hành là oan gia, Nhiếp Thiên Bảo làm như thế cũng không có gì đáng trách, người khác cũng không nói được gì.
- Thật sự là Đế vương lục?
Cát Tuấn ban đầu đứng hơi xa, chỉ thấy được màu xanh của Phí thúy dưới ánh đèn truyền đến chói mắt. Cũng không khỏi có chút chấn động trong lòng. Nhà họ Cát từ trước giải phóng đã bắt đầu kinh doanh đá quý, tất nhiên biết trang sức Đế vương lục có giá trị.
- Ông chủ Cát, không phải ngài tiến lên xem một chút sẽ biết sao?
Nghe Cát Tuấn giọng gần như thì thào, Nhiếp Thiên Bảo đắc ý cười, cảm giác bị chèn ép, uất ức mấy năm nay đã bị phá bỏ.
- Được, nếu thật sự là đồ trang sức của Tư Hi Thái Hậu thì tôi coi như là mở rộng tầm mắt.
Cát Tuấn trốn không được, bước dứt khoát qua đó đến đến phía trước Nhiếp Thiên Bảo, sau đó móc ra găng tay đeo vào tay, ông ta biết Nhiếp Thiên Bảo hôm nay không yên lòng cũng là chuẩn bị một chút.
- Màu rực rỡ mà lại trong suốt như nước, nhìn màu có thể thấy đây là thứ tốt
Cát Tuấn cũng không vội ra tay mà để sát vào quan sát, nhưng khi ông ta lấy kính lúp soi lên đôi bông tai sắc mặt bỗng nhiên thay đổi
- A, hình như có chút không đúng?
- Cái gì không đúng?
Đang chìm đắm trong những khích lệ của Cát Tuấn Nhiếp Thiên Bảo nghe vậy sửng số có chút không thoải mái nói: - Ông chủ Cát, đôi bông tai này đã được chuyên gia xem xét, không có gì không ổn chứ?
- Để tôi xem! Cát Tuấn không có phản ứng lại Nhiếp Thiên Bảo mà đem đôi bông tai đặt trong lòng bàn tay dùng kính lúp quan sát các góc độ.
- Tiểu Nhiếp, cái này đây là đồ bị người ta làm giả, chỗ nào là Đế vương lục, quả thực không đáng giá.
Một lúc lâu sau Cát Tuấn mới ngẩng đầu lên, mặt có chút vẻ nói không nên lời giống như đáng thương cho Nhiếp Thiên Bảo hoặc như là châm biếm đối phương.
- Không thể nào, lão Cát, ông ghen tị với tôi cùng không cần làm như vậy chứ?
Cát Tuấn nói xong Nhiếp Thiên Bảo chỉ cảm thấy cổ bị lửa đâm, nếu không phải nể mặt Cát Tuấn lớn tuổi ông ta đã ra tay đánh.
- Tiểu Nhiếp, đều là người trong nghề, tôi nói thật hay giả xem sẽ biết.
Cát Tuấn lắc đầu, nhìn về phía Chưởng quầy Triệu nói
- Lão Triệu, ông cũng là lão luyện trong nghề, một vật nông cạn như vậy sao có thể nhìn nhầm?
- Nhìn nhầm? Không thể nào, lão Cát, cho dù trước kia có gì đắc tội ngài cũng đừng lấy việc này để nói chứ?
Chưởng quầy Triệu và Nhiếp Thiên Bảo là cùng một suy nghĩ, ông ta cũng không phải là người tốt bụng. Ngày xưa ông ta cùng Cát Tuấn cũng không hòa thuận, cũng luôn chỉ trích nhau.
- Tự ông xem đi! Cát Tuấn dở khóc dở cười đem bông tai kia bỏ vào đĩa, kính mang đến cũng thả lên đấy.
- Căn bản không thể nào, tôi cùng ông chủ Nhiếp đều
Chưởng quầy Triệu vừa nói vừa nâng khay lên đặt bên cạnh bàn, cầm đôi bông tai kia lên, nhưng ông ta vừa mới dùng kính soi thì tiếng cũng im bặt, giống như là bị người ta nắm cổ họng vậy.
- Việc này điều này sao có thể, làm sao có thể có vết rạn được?
Một lát sau Chưởng quầy Triệu bỗng nhiên kêu lên, mặt nhìn chăm chăm đôi bông tai trong lòng bàn tay ban đầu tinh thuần như nước màu xanh giờ hiện ra vài vết nứt sâu.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất