Bảo Giám

Chương 65: Hộc máu (hạ).

Chương 65: Hộc máu (hạ).
Tập trung nhìn Chưởng quầy Triệu run rẩy tay phải, có chút không cam lòng cầm kính lúp tiến lên phía trước.
Vừa thấy, ánh mắt ông ta lộ ra vẻ tuyệt vọng. Đúng vậy, từ giữa đôi bông tai đã tràn ra bên ngoài bảy tám vết rạn.
Tuy rằng những vết rạn này bị màu xanh của Phỉ thúy che dấu nhưng cẩn thận quan sát dù người không hiểu biết về đá quý cũng có thể nhìn ra, huống chi là người nửa đời chơi đá quý như Chưởng quầy Triệu.
- Vết rạn? Lão Triệu, không thể nào chứ?
Tiếng kêu của Chưởng quầy Triệu cũng làm cho Nhiếp Thiên Bảo trở nên biến sắc, giành lấy kính lúp trong tay Chưởng quầy Triệu lấy một bên còn lại của đôi bông tai lên nhìn.
- Lão lão Triệu, việc này thứ này hay là bị người ta đánh tráo?
Cùng là đồ vật mang đến tất nhiên sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, không chỉ có đôi bông tai này mà ngay cả đồ trang sức Phật Di Lặc kia cũng xảy ra vấn đề, vét nứt trên mặt dù không cần kính lúp cũng có thể thấy rất rõ ràng.
- Ông chủ, thứ này nhận trên tay ông, hôm nay tôi mới nhìn thấy
Chưởng quầy Triệu trước tiên liền chối đẩy trách nhiệm. Mà hai đồ cổ này chỉ mới đưa vào két bảo hiêm hơn một tiếng thôi, cho dù là làm giả cũng không nhanh như vậy.
- Không đúng, thứ này chúng ta thu tới.
Cầm đôi bông tai kia một hồi Chưởng quầy Triệu thấy được ký hiệu bí mật của mình, không khỏi u buồn, cổ họng cảm thấy hơi ngọt, một dòng máu tươi trào ra từ khóe miệng.
Nhưng Chưởng quầy Triệu cũng không để ý, lẩm bẩm nói - Ông chủ, chúng ta bị lừa, thằng nhóc kia mang để chính là đồ dỏm.
Trong nghề đá quý ở Thạch Thị, Chưởng quầy Triệu cũng là nhân vật có uy tín danh dự, nếu không đã không được Nhiếp Thiên Bảo dùng lương cao mời đến.
Nhưng chơi đá quý cả đời gần đến giờ già lại bị một thằng nhóc làm nhục. Lục phủ ngũ tạng của Chưởng quầy Triệu bống lên, cả người mềm nhũn lăn ra đất.
- Ôi, lão Triệu, việc này ai không có lúc bị lừa, ông, đừng tức giận như vậy
Cát Tuấn là người phúc hậu, thấy bộ dạng này của Chưởng quầy Triệu vội vàng dìu ông ta lên ghế thở dài - Tôi nghe nói đã lâu từ trước giải phóng không ai có thể làm thành cái này. Chế tạo ra loại Phỉ thúy cao cấp giả, vốn tưởng chỉ có trong truyền thuyết nhưng không nghĩ là thật
- Lão Cát không, thầy Cát, việc này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Ngài mau nói đi.
Nhiếp Thiên Bảo đang đứng ngốc một bên nghe Cát Tuấn nói xong vội vàng ôm lấy cánh tay Cát Tuấn nói - Phỉ Thúy sao có thể làm giả? Cái này căn bản là chuyện không thể nào.
- Trước kia tôi cũng tưởng không thể nào, nhưng hiện giờ đã xảy ra, còn có cái gì không có khả năng?
Cát Tuấn lắc đầu - Trước giải phóng, có người phát minh một phương pháp, đem Phỉ thúy thấp phẩm chưng trong nước có độ nóng nhất định sau đó thêm một ít nguyên liệu hóa học có thể tấy đi tạp chất trong Phỉ Thúy, khiến cho phẩm chất tốt hơn. Tôi cũng chỉ nghe người ta nói, không nghĩ phương pháp này còn có thể giữ lại.
Thời trước giải phóng, Cát Tuấn từng theo cha đến Bắc Kinh một thời gian ngắn, nghe nói đến lời đồn này. Nhưng sau ông ít tiếp xúc với Phỉ thúy, đã quên hết từ lâu, giờ mới tận mắt chứng kiện sự thật, lúc này mới lại nhớ lên.
- Chẳng lẽ là người trẻ tuổi kia?
Nhìn khối Phỉ thúy trước mặt trong lòng Cát Tuấn đột nhiên toát ra một suy nghĩ kỳ lạ. Nhưng lại bị ông ta gạt đi ngay, tuyệt đối không phải người trẻ tuổi kia có thể làm ra.
- Ông ông nói Phỉ thúy này được làm từ Phỉ thúy không đáng giá tiền?
Nhiếp Thiên Bảo hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Cát Tuấn, trong lòng như có lửa thiêu. Nhiếp Thiên Bảo không phải không bù lại được khoản tiền kia, quan trọng là trước mắt bao người ông ta sao chịu nổi?
Hơn nữa, nếu chuyện bị lừa mua phải hàng giả truyền ra ngoài, bất kể là người trong nghề hay ngoài nghề, Nhiếp Thiên Bảo chắc chắn bị người ta chê cười vì coi tiền như rác. Sau này ông ta sao còn chút thể diện nào?
- Đúng vậy, hơn nữa hình như được làm với tốc độ rất nhanh
Cát Tuấn cầm trang sức Phật Di Lặc kia quan sát lại một lần nữa, lên tiếng giải thích - Tôi nghe nói loại Phỉ Thúy làm giả này trong vòng một năm rưỡi thì không thể phát hiện, nhìn không thể biết. Nhưng nếu ngày hôm trước vẫn tốt hiện giờ thay đổi hẳn là trình tự làm việc có vấn đề
Cát Tuấn có chút thực tài, ông ta liếc mắt một cái đã nói ra bản chất sự việc nói cũng không sai.
Dựa theo trình tự làm việc của phương pháp lia lưu lại, Phỉ thúy làm ra bất kể là kết cấu của loại nước bên trong, tối thiểu có thể gắn kết một thời gian dài, sau đó mới có thể từ từ biến sắc, nhưng cũng sẽ không rạn nứt lợi hại như vậy.
Nhưng Tần Phong trong trình tự loại bỏ tạp chất và nhuộm màu đồng thời chưng ở nước cực nóng, làm cho thời gian ngắn lại, đã phá hư kết cấu của đá, đã đạt đến cực hạn.
Tần Phong cũng đã từng đoán, thứ này nhiều nhất cũng chỉ có thể duy trì ba đến năm ngày. Nên sau khi làm xong "Phỉ Thúy" hắn đã đi đến phố Hồng Kỳ ngay.
- Lão Nhiếp, thứ này không phải ông tự làm chứ?
Trong đám người bỗng nhiên vang lên một tiếng lạ
- Theo cách nói của ông, đồ này giá trị xấp xỉ một triệu, nếu ông thật sự bán ra ngoài, thì đó là lừa đảo.
Ở Thạch Thị người không quen Nhiếp Thiên Bảo vẫn có, người vừa nói tên là Vương Khải Phú, chuyên chế tác trang sức vàng bạc. Ban đầu cũng muốn kinh doanh đá quý nhưng bị Nhiếp Thiên Bảo lấy mất nguồn cung cấp, bởi vậy hai người coi như kết thù.
Vương Khải Phú nói lời này có chút thâm độc, bởi vì những người ở đây không ít người chuẩn bị ra tay mua, ông ta nói lời này xong sắc mặt những người đó đều trở nên khó coi.
Đây là những người giàu lên sau cải cách mở cửa, không quan tâm đến tiền nhưng đều đặc biệt sĩ diện, hơn nữa cũng sợ nhất bị người khác lừa, như vậy giống như là mình không có suy nghĩ.
Nhưng hành vi của Nhiếp Thiên Bảo hiện giờ cùng với thanh danh không phải quá tốt của ông ta trước kia cũng là có lừa gạt họ. Cho nên, mấy ông chủ của Tập đoàn Thiên Hoằng mặt cũng sầm lại.
- Ông chủ Nhiếp, ông mời chúng tôi đến không phải là muốn bán tảng đá không đáng giá một đồng này chứ? Nhìn Nhiếp Thiên Bảo kinh ngạc Vương Khải Phú trong lòng hét lên sung sướng.
- Ông họ Vương kia, đừng có ngậm máu phun người.
Mặt Nhiếp Thiên Bảo đỏ như heo quay vậy, hai tay nổi gân xanh cắn răng nói
- Thật sự xin lỗi các vị, họ Nhiếp xem như hôm nay bị té nhào, bị bọn đạo chích lừa, nhưng tôi cũng không có ý lừa mọi người
Nhiếp Thiên Bảo lúc này trong lòng chảy máu, ông chẳng những hận mình không nhìn thấy âm mưu của Mã Tử Biên kia, bị lừa mất hơn hai trăm nghìn.
Nhiếp Thiên Bảo càng hận trước khi lấy Phỉ thúy ra mình không cẩn thận kiểm tra một chút. Nếu nhìn ra sơ sở cũng không đến mức làm trò cười cho toàn bộ giới thương nhân của thành phố.
Mà Nhiếp Thiên Bảo khó chịu hơn chính là trong thị trường Phỉ Thúy của Thạch Thị sau này, ông ta trở thành một truyện cười.
Một trò cười lớn như vậy cho thiên hạ, ai còn dám mua Phỉ thúy trong quán của ông ta? Tạm không nói đến những sản phẩm cấp thấp, nhưng những người có khả năng mua Phỉ thúy cực phẩm sợ là tuyệt đối sẽ không tiêu tốn một xu tiền ở đây.
- Được rồi, Nhiếp lão đệ đã quen chúng ta không phải một ngày hai ngày hẳn không phải là cố ý để lừa mọi người, chuyện này coi như xong.
Quan hệ của ông chủ Lý của tập đoàn Thiên Hồng với Nhiếp Thiên Bảo coi như không tồi, nhìn thấy ông ta khó khăn như vậy cũng đứng ra nói giúp vài câu. Sau này vẫn còn kinh doanh ở Thạch Thị, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu gặp, không cần phải làm cho quan hệ mạnh mẽ như vậy.
Chuyển sang đề tài khác ông chủ Lý hỏi nhanh - Nhiếp lão đệ, ông kinh doanh cũng không phải ngày một ngày hai, là ai có thể làm việc này với ông?
Ông chủ Lý vừa hỏi những lời này mọi người đều yên lặng. Ai cũng biết Nhiếp Thiên Bảo gian xảo giống như quỷ, có thể muốn lừa ông ta thật đúng không phải là chuyện dễ dàng.
- Đúng vậy là một người trẻ tuổi.
Nhiếp Thiên Bảo lòng như bị cắt, khó chịu không nói nên lời. Đem chuyện xảy ra hôm trước nói lại từ đầu đến cuối. Ông ta không thừa nhận cũng không được, chuyện này ông ta cũng giống như con rối, bị người ta kéo vào trong.
- Ông chủ, tôi chúng ta đều sai lầm rồi!
Co quắp ngồi trên ghế Chưởng quầy Triệu bỗng nhiên cười khổ nói - Người trẻ tuổi kia nói y là Mã Tử Biên, từ Biên gần âm với Biển, mà Biển là lừa, hắnhắn đã nói rõ cho chúng ta hắn là lừa đảo rồi mà
- Cái gì? Thằng nhóc kia khinh người quá đáng!
Nhiếp Thiên Bảo tâm trạng thoáng bình phục một ít, cả người như bị búa tạ hung hăng đánh trúng, một ngụm máu tươi phun ra!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất