Bảo Giám

Chương 66: Đồng ý.

Chương 66: Đồng ý.
Sau khi hội đấu giá không có kết quả chấm dứt, Nhiếp Thiên Bảo bị hộc máu vào bệnh viện, kinh doanh xuống dốc không phanh, Chưởng quầy Triệu cũng tức giận từ chức.
Ăn một quả lừa lớn như vậy, Nhiếp Thiên Bảo có thể bỏ qua? Đã báo án ở Cục công an, cũng bí mật tìm một đám người ở Thạch Thị, đồng ý dùng số tiền lớn để điều tra về Tần Phong.
Nhất thời cả trắng cả đen ở Thạch Thị đều sợ bóng sợ gió. Ngay cả nhà ga xe lửa cũng ít xuất hiện trộm cắp vặt. Nhưng Tần Phong làm việc này hoàn hảo, tiền đến tay xong là cao chạy xa bay, không lưu lại chút manh mối nào.
Nếu nói thì chỉ có lão Cát từng có chút nghi ngờ đối với Tần Phong.
Nhưng thứ nhất là không có bằng chứng, hơn nữa Cát Tuấn cũng không biết lại lịch người thiếu niên kia. Thứ hai, Nhiếp Thiên Bảo gặp rắc rối tuyệt đối là chuyện vui đối với ông ta, ông ta tất nhiên sẽ không đâm ngang.
Đối với Tần Phong mà nói, chuyện xảy ra ở Thạch Thị không có liên quan gì đến cậu. Ông chủ Nhiếp gặp chuyện không hay là do chỉ số thông minh của ông ta quyết định. Tần Phong không cảm giác được chút áy náy.
Xuống xe lửa xong, Tần Phong trực tiếp đánh xe đến khách sạn Hải Châu ở vùng ngoại thành thành phố Tân Thiên. Ở một phòng có ba người Tần Phong cùng Tạ Hiên và Lý Thien Viễn nói vài câu rồi đi ngủ.
Tần Phong ngủ trong phòng lâu như vậy làm Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn lo lắng. Biết Tần Phong mấy ngày nay vất vả nên hai người nói chuyện đều nhỏ nhẹ.
Hai người không quen ở đây nên không dám đi lung tung, ngoài việc ra ngoài ăn chút gì đó vẫn luôn ở trong khách sạn. Cũng may đến giữa trưa ngày hôm sau Tần Phong cuối cùng cũng tỉnh lại.
- Anh Phong, em chúng ta ở chỗ sang trọng như vậy, một ngày phải bỏ ra bao nhiêu tiền?
Ra khỏi nhà Tạ Hiên biết tiền quan trọng như thế nào. Cậu ta có hơn một nghìn đồng, mua vé xe và chi tiêu hai ngày nay hiện giờ chỉ còn hơn một trăm tệ.
- Tôi rửa mặt rồi nói sau, mấy hôm nay thật sự làm tôi mệt muốn chết rồi
Tần Phong ngồi thẳng dậy từ trên giường đứng lên rửa mặt một chút, nhất thời cảm thấy thoải mái lên.
Từ lúc bắt đầu kế hoạch hầu như một tuần Tần Phong đều bận rộn, nhất là ngày cuối cùng đánh giáp lá cà với Nhiếp Thiên Bảo lại làm cho Tần Phong mệt mỏi không chịu nổi. Bởi vì trong quá trình đó chỉ cần có chút sai lầm thì mọi thứ sẽ trở thành công cốc.
Đây là lần đầu tiên Tần Phong sử dụng mánh khóe mà sư phụ dạy trong thực tế. Nói ra đúng là Tần Phong là người thực ăn cơm, một thiếu niên mười sáu tuổi không ngờ đùa bỡn hai chưởng bối.
- Anh Phong, sau này chúng ta sống ở đây sao? Khác với Tạ Hiên Lý Thiên Viễn không lo lắng chúng nào, cậu ta chỉ biết đi theo Tần Phong, không phải lo lắng đến ăn uống.
Tần Phong lắc đầu nói - Tôi còn chưa nghĩ ra, đi ra ngoài đi dạo trở vể rồi nói sau
- Anh Phong, nếu không em về nhà, tiền chúng ta không còn nhiều lắm.
Tạ Hiên nhìn thấy hai người anh này không quan tâm đến tiền không khỏi lo lắng. Cha mẹ cậu ta đang ở thành phố này, tuy rằng không giàu có như ngày xưa nhưng gần mười nghìn vẫn có thể có.
- Chuyện tiền không cần quan tâm, thực ra thời gian trước tôi bận việc làm ăn.
Tần Phong nghe vậy cười, với tay lấy ba lô mà cậu vừa gối đầu, từ bên trong móc ra một tập nhân dân tệ, nhìn Tạ Hiên nói: - Giàu không để lộ ra ngoài, hai cậu cầm trên người mấy trăm là được chờ tôi nghĩ xem làm cái gì cho tốt, số tiền này chính là tiền vốn của chúng ta.
- Nhiều tiền như vậy?
Bỗng chốc nhìn thấy Tần Phong đưa ra một tập toàn tờ một trăm nhân dân tệ Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn đều ngẩn cả người. Tạ Hiên cảm thấy lạ không biết Tần Phong lấy tiền này ở đâu ra, Lý Thiên Viễn đến giờ vẫn chưa từng thấy nhiều tiền như vậy.
Năm đó khi chưa đi đến trại giáo dưỡng Lý Thiên Viễn nhiều nhất cũng chỉ trộm ít tiền của các bạn cùng học, một ngày nhiều nhất cũng chỉ là mấy chục tệ, nhìn tập tiền trước mặt nhất thời cậu ta hôn mê.
- Anh Phong, là hai khối Phỉ thúy kia sao?
Tạ Hiên suy nghĩ lập tức nghĩ đến trò hôm trước của bọn họ. Nhưng bọn chúng chỉ là diễn viên cũng không biết tiếp sau xảy ra chuyện gì.
Tần Phong khoát tay áo nhẹ nhàng đi đến cửa nhìn một chút quay đầu lại nói - Đúng vậy, trên xe lửa nhiều người, tôi không tiện nói, tiền lần này đủ cho chúng ta dùng trong một thời gian rồi.
Đừng nói là Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn ngay cả Tần Phong lúc trước lấy được số tiền đó đều có chút không bình tĩnh. Trên xe lửa hỗn tạp cậu căn bản không dám nói cho hai người về số tiền mấy trăm nghìn trong ba lô.
- Anh Phong chục ngàn tệ cũng không đủ làm gì.
Tạ Hiên đưa tập tiền vẫn còn nguyên kẹp của ngân hàng về trước mặt Tần Phong, lên tiếng nói - Tiền khách sạn một ngày là một trăm tám, chúng ta ăn đồ ăn thì em thấy tiền tiêu vặt một tháng cũng không đủ.
Tuy rằng lúc thuê phòng Tạ Hiên không có ở quầy nhưng thừa dịp Tần Phong ngủ cậu ta đã hỏi thăm chi phí ở khách sạn.
Trước khi Tần Phong lấy ra mười nghìn tệ Tạ Hiên thậm chí đã cùng Lý Thiên Viễn bàn bạc không biết có nên chờ Tần Phong tỉnh ngủ rời khỏi khách sạn này không.
- Ai nói chỉ mười nghìn? Bản lĩnh của tôi lớn như vậy chẳng lẽ chỉ vì mười nghìn tệ?
Tần Phong vừa đặt ba lô xuống giường, hơn hai mươi tập tiền những tờ giá trị một trăm đồng hiện ra trước mặt Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên.
- Ôi, tiền này là thật sao?
Vừa rồi là giật mình thì hiện giờ Tạ Hiên và Lý Thiên viễn có thể nói là chấn động.
Cho dù trước kia trong nhà Tạ Hiên có tài sản bạc triệu, cậu ta cũng chưa thấy nhiều tiền mặt như vậy. Con số và điều nhìn thấy thực tế là khác nhau.
Phản ứng đầu tiên của Tạ Hiên chính là tiền giả. Đối với cậu ta Tần Phong có thể biến một tảng đá thành Phỉ thúy thì làm tiền giả không phải là chuyện dễ dàng sao?
- Nói nhảm, đương nhiên là thật, hai khối Phỉ thúy kia bán được 250 nghìn.
Tần Phong đem số tiền kia chia thành ba phần đặt trước mặt Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn nói - Chuyện này hai người đều tham gia, đây là phần các cậu xứng đáng được nhận
- Đừng, anh Phong, tôi, em chưa hề làm cái gì tiền này tôi không thể nhận
Tạ Hiên giống như bị bọ đốt mông nhảy dựng lên, liên tục phất tay nói - Anh Phong, em theo anh muốn học chút bản lĩnh, tiền dù thế nào em cũng không thể nhận.
So với một người tự cao tự đại trong trường học trước kia, trải qua lao ngục tai ương cùng với những biến cố của gia đình Tạ Hiên đã trưởng thành lên rất nhiều. Cậu ta giống như không có gì lo lắng, đã đưa ra một quyết định quan trọng nhất.
- Được rồi. Tần Phong thản nhiên cười cười nhìn Lý Thiên Viễn nói - Thiên Viễn, cậu thì sao, nhận tiền này chứ?
- Anh Phong, em lấy tiền này để làm gì? Lý Thiên Viễn cười nói - Đi theo anh Phong có ăn có uống, em muốn tiêu tiền thì tìm anh không được sao?
Lý Thiên Viễn suy nghĩ đơn giản, chỉ muốn đi theo Tần Phong có ăn có uống có võ để tập, có tiền hay không với cậu ta mà nói không có khái niệm gì. Hai năm nay ngoài uống chút rượu thì ngay cả thuốc cũng không hút, lấy chỗ nào tiêu tiền.
- Được, hai cậu không phải người thấy tiền sáng mắt. Đã hơn một năm cùng nhau vượt qua hoạn nạn, là anh em của Tần Phong tôi.
Nghe hai người nói xong Tần Phong khẽ gật đầu. Cho đến lúc này cậu mới chính thức chấp nhận Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn. Ít nhất bọn họ không vì tiền mà mềm lòng.
Còn về quyền lực và nữ sắc thì về sau sẽ có kiểm chứng, nhưng từ nay về sau ít nhất bọn họ là anh em mà Tần Phong có thể tin cậy.
- Anh Phong, chúng ta phải chúc mừng. Lý Thiên Viễn cười nói, với cậu ta, ăn uống no đủ chính là hạnh phúc.
- Ôi, phải chúc mừng, mấy ngày nay áp lực lớn, cũng phải thư giãn một chút.
Tần Phong gật đầu, đếm ra năm tập tiền đưa cho Lý Thiên Viễn nói - Viễn, cậu đi mua một ít rượu và thức ăn về chúng ta ăn ở phòng.
- Được, anh Phong hôm nay chúng ta nhất định phải say. Lý Thiên Viễn nhận tiền xúc động đi ra ngoài.
Chờ Lý Thiên Viễn đi ra xong Tạ Hiên nhìn thoáng qua sắc mặt của Tần Phong thử thăm dò - Anh Phong, chúng ta có nên lấy số tiền này để kinh doanh không? Tiền này tuy không ít nhưng cũng không thể để miệng ăn núi lở đi.
Trơ mắt nhìn tài sản hàng tỉ trong nhà hóa thành hư vô khát vọng và lo lắng về tiền bạc của Tạ Hiên mãnh liệt hơn bạn cùng trang lứa. Tuy rằng trước mắt có hai trăm nghìn, cậu ta cũng không có cảm giác an toàn.
- Cậu nghĩ giống tôi, mập, cậu nói chúng ta kinh doanh gì thì tốt?
Tần Phong vốn muốn kiếm chút tiền sắp xếp hai người Tạ Hiên yên ổn xong thù sẽ đi tìm em gái. Nhưng Tạ Hiên nói cũng có lý, dựa vào đường ngang ngõ tắt kiếm tiền, cũng sẽ có ngày thua.
- Làm gì, tôi tôi cũng không biết. Tạ Hiên gãi đầu vẻ mặt mù mờ. Nửa năm trước cậu ta còn là một con nhà giàu không lo ăn uống làm sao có thể nghĩ đến kinh doanh kiếm tiền.
- Vậy không vội, chúng ta đi dạo mấy ngày ở Tân Thiên. Nơi này gần Bắc Kinh có thể có nhiểu việc để làm.
Tần Phong cười, thu tiền vào ba lô tùy tay ném trên giường. Ba lô với hai trăm nghìn này trước mắt hai người không có gì nặng.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất