Chương 67: Bọn rắn độc (thượng).
Tân Thiên là một trong ba thành phố trực thuộc trung ương đầu tiền của cả nước, nằm ở đồng bằng phía Bắc của Trung Quốc. Là nơi mà pháo đài Vĩnh Lạc được xây dựng chính thức ngày 21 tháng 11 năm Minh Hoàng là thành phố cổ đại duy nhất được ghi chép trong lịch sử.
Năm 1860 thành phố Tân Thiên trở thành bến cảnh thông thương, nhiều nước phương Tây đã thiết lập tô giới ở Tân Thiên. Tân Thiên cũng bởi vậy trở thành căn cứ giao dịch với nước ngoài ở phía Bắc của Trung Quốc.
Năm đầu dân quốc chính trị của Tân Thiên đóng vai trò quan trọng vì khoảng cách gần Bắc Kinh. Lúc ấy hàng trăm chính khách quan lại phải về vườn cùng với các bô lão của triều đình đều đến tô giới Tân Thiên tị nạn với mưu đồ hồi phục.
Cho nên ở thành phố Tân Thiên có thể nhìn thấy rất nhiều kiến trúc kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây. Có giáo đường của phương Tây cũng có tứhợp viện của Bắc Kinh. Cả thành phố khiến cho người ta có cảm giác có lịch sự lâu đời mà không mất đi cảm giác hiện đại.
Cách nơi mấy người Tần Phong ở chính là phố đồ cổ nổi tiếng của Tân Thiên. Đây là nơi mua bán đồ cổ đầu tiên của Tân Thiên. Trước giải phóng chính là nơi tụ tập của các văn nhân sĩ tử.
- Anh Phong, chúng ta làm gì đây? Chúng ta đã đi dạo trên đường hai ngày.
Vào Tân Thiên đã ba ngày, ngoài ngày đầu tiên Tần Phong nhức đầu ngủ ra thì hai ngày còn lại hắn đều đi dạo trên đường của phố đồ cổ.
Ngày đầu tiên may mắn có Tạ Hiên đi theo nhưng hôm nay Tạ Hiên về nhà, Lý Thiên Viễn thành người hầu của cậu. Làm người hầu cho Tần Phong điều này làm cho cậu ta khổ không thể tả nổi, đi một ngày đường cảm giác so với một ngày luyện võ còn vất vả hơn.
- Thiên Viễn, cậu không suy nghĩ sao?
Tần Phong có chút bất đắc dĩ nhìn Lý Thiên Viễn người cao như ngựa, chỉ đám người rộn ràng nhốn nháo trên phố đồ cổ nói - Nhìn những người này cậu có cảm giác gì?
- Cảm giác?
Lý Thiên Viễn có chút không hiểu chớp mắt nhìn. Nhìn những du khách trên phố đồ cổ này nói - Chính là người, đều là ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm.
- Được, cậu chỉ thấy thế, tôi nghi ngờ trước kia cậu làm đại ca sao lại không bị người ta đánh chết?
Tần Phong tức giận gõ một cái trên đầu Lý Thiên Viễn nhỏ giọng nói - Nhân khí đại diện cho tiền tài, người ở đây đi lại nhiều, là nơi tụ hội của tiền tài, cậu thật sự nghĩ số tiền này của chúng ta đủ dùng?
- Ha ha, anh Phong, em biết mình ngốc, đây không phải là cứ ra ngoài lăn lộn sao?
Bị Tần Phong gõ một chút Lý Thiên Viễn cũng không tức giận, đã vài năm nằm trong trại giáo dưỡng, cậu ta hiểu rất rõ. Năm đó làm đại ca ở bên ngoài không có việc gì cậu ta làm đại ca thật nhưng xảy ra chuyện cậu ta lại là người gánh trách nhiệm.
Đó cũng là lý do mà sau khi ra tù Lý Thiên Viễn không gặp lại những người anh em trước kia. Đi theo Tần Phong trong lòng cậu ta kiên định, cậu ta biết đại ca này nhỏ tuổi hơn so với cậu ta ít nhất sẽ không tự hại mình.
- Anh Phong chẳng lẽ anh muốn kiếm tiền ở đây?
Cố gắng suy nghĩ nửa ngày mắt Lý Thiên Viễn bỗng nhiên sáng lên, nói - Ở nơi này anh phải làm lớn hơn phố đồ cổ ở Thạch Thị, tiền nhất định cũng phải nhiều hơn, nhưng nhiều người quá hơn nữa hình như còn có người theo dõi
Lý Thiên Viễn nói như thế nào cũng là sống lang bạt. Cậu ta nói là thông qua cái mà mắt nhìn thấy, phát hiện không ít người đứng bên ngoài quan sát.
Ở đây, ngoài người quản lý chợ, Lý Thiên Viễn còn phát hiện ở đây còn trà trộn một ít những thanh niên dũng mãnh, duy trì trật tự của phố đồ cổ.
- Ừm, cậu còn không đến nỗi ngốc, ở đây cần có người bảo vệ. Tần Phong gật gật đầu mày hơi nhíu lại.
Hễ là nơi mà nhân khí tràn đầy nhất định đi kèm với những kẻ trộm cắp. Nơi có thể giao dịch với nhãn hiệu đồ cổ lâu đời Phan gia viên tất nhiên cũng là nơi tụ tập của kẻ trộm cắp.
Nhưng qua hai ngày đi dạo Tần Phong cũng nhìn rõ một chút manh mối, nhóm người hại dân hại người này trộm phần lớn đều là ví của du khách từ nơi khác đến, còn đối với dân bản địa cũng rất ít ra tay.
Hôm qua, từng có một người giống như là giáo viên về hưu, kêu lên là mình mất ví, không qua mười phút ví ông ta bị mất đã được đưa đến chỗ quản lý, tiền bên trong đó không thiếu một xu.
Bởi vậy Tần Phong có thể đoán được, phố đồ cổ này đã bị một thế lực chiếm giữ, giống như bạo chúa thời cổ đại, muốn xin ăn trên địa bàn này phải được bọn chúng đồng ý mới được.
- Anh Phong, nếu không chúng ta làm ở đây, nhiều cửa hàng như vậy, một tháng sẽ thu được bao nhiêu tiền bảo hộ?
Nghe Tần Phong nói xong Lý Thiên Viễn mắt sáng rực lên, cậu ta không suy nghĩ linh hoạt như Tạ Hiên, ngoài đánh đấm ra không biết mình có thể giúp Tần Phong cái gì.
- Đánh cái khỉ, một đôi tay của cậu đánh được mấy người? Người khác nhổ nước bọt một cái có thể làm cậu chết đuối.
Tần Phong tức giận trừng mắt nhìn Lý Thiên Viễn một cái, nhỏ giọng nói - Cậu ít gây chuyện một chút, đây không phải Thạch Thị, cẩn thận người khác cho cậu vào bao tải thả xuống sông.
Tần Phong cũng không phải hù dọa Lý Thiên Viễn. Ban đầu cậu nghĩ rằng xã hội này được duy trì bởi pháp luật, nhưng khi hắn vào tù đều là thể hiện pháp chế xã hội.
Nhưng từ lúc vào tù ra xong Tần Phong mới biết được cái gì gọi là giang hồ thật sự.
Người trong giang hồ, phần lớn đều tự do ngoài pháp luật. Cũng không phải là pháp luật không có ràng buộc với họ nhưng sự ràng buộc này có phần hơi yếu.
Nói một cách khác, giết người đền mạng là đạo lý ai cũng hiểu nhưng sau khi chết người tóm lại là khổ chủ phải báo án sau đó công an mới có thể tiến hành phá án và bắt giam. Nước chảy bình thường chính là như vậy.
Nhưng giang hồ báo thù hoặc là thanh trừ môn phái, khổ chủ thường thường cũng không dám ra ngoài bởi vì bọn họ cần tuân thủ quy củ trên giang hồ, phải chấp nhận.
Kể từ đó, cho dù có trường hợp cảnh sát lập án nhưng trong quá trình phá án và bắt giam thường thường ít được người nhà của nạn nhân phối hợp. Có người thậm chí không tìm thấy người thân, làm cho quá trình phá án và bắt giam phức tạp.
Tiêu tốn rất nhiều sức lực và tiền bạc, nhưng rất nhiều vụ án vẫn không thể phá. Cứ như vậy hệ thống công an hàng năm đều phải để lại nhiều vụ án, thời gian dài liền trở thành án chết.
Thành phố Tân Thiên từ khi thành lập đến nay chính là nơi tốt xấu lẫn lộn, hàng năm không biết có bao nhiêu người từ nơi khác đến.
Chỉ với công phu mèo cào của Lý Thiên Viễn nếu tùy tiện động vào lợi ích của một số người, e là chỉ được vài ngày sẽ bốc hơi mất.
- Anh Phong, về sau tất cả em nghe theo anh được không? Lý Thiên Viễn bị những câu nói của Tần Phong làm cho hoảng sợ
- Chúng ta không gây chuyện cũng không đến mức sợ phiền phức.
Vừa nói chuyện Tần Phong vừa ngẩng đầu nhìn một cửa hàng kinh doanh dán tờ giấy cho thuê cửa hàng ngoài cửa kính, mắt sáng lên bước chân vào.
Đây là một cửa hàng mái bằng, ở giữa phòng đặt một cái tủ gỗ rỗng, phân căn phòng thành hai phần, bốn bức tường còn treo đầy tranh chữ cùng với giấy Tuyên Thành và bút lông.
Một người trẻ tuổi ngồi ở bàn gỗ thấy có người bước vào cũng không ngẩng đầu nói
- Mua gì, tự xem đi, cái gì cũng bán hết.
Tần Phong nhìn qua cửa hàng thầm gật đầu nói: - Đại ca, tôi mua mấy tấm giấy Tuyên Thành, anh có thể giới thiệu không?
- Luyện viết ở trường học không cần thiết phải dùng giấy Tuyên Thành chứ?
Người trẻ tuổi đi từ trong phòng ra khi nhìn Tần Phong còn rất bình thường nhưng ánh mắt của anh ta nhìn Lý Thiên Viễn xong nhất thời thay đổi sắc mặt nói: - Cửa hàng của tôi đã chuẩn bị chuyển nhượng, các cậu còn muốn thế nào? Có phải là thấy ông nội tôi chết nênmuốn ăn hiếp người khác không?
- Ăn hiếp? Tần Phong nghe vậy sửng sốt đôi chút lắc lắc đầu nói
- Tôi không biết anh nói cái gì, tôi đến đây là để mua đồ
- Cậu các cậu không phải là người của Viên gia? Người trẻ tuổi chăm chú nhìn vào Lý Thiên Viễn miệng than thở - Người như vậy vừa thấy là biết không tốt đẹp gì rồi!
- Này, có biết nói chuyện không hả? Tướng mạo của tôi là cho cha mẹ sinh, liên quan quái gì đến tôi.
Lý Thiên Viễn vừa nghe lời này nhất thời nóng nảy, vén tay áo định lên đánh người, nhưng bị Tần Phong kéo lại ngay, xoay người nói với người trẻ tuổi kia - Người anh em của tôi mặt xấu nhưng người thân thiện, anh cũng không thể trông mặt mà bắt hình dong như vậy.
- Không phải là người của nhà họ Viên là tốt rồi Người trẻ tuổi bị Tần Phong nói vậy có chút ngượng ngùng - Rất xin lỗi, muốn gì các cậu tùy chọn đi coi như là tôi nhận lỗi.
- Tôi thấy vị trí cửa hàng của anh cũng không tồi, sao lại chuyển nhượng.
Vẻ mặt Tần Phong đầy tò mò, hỏi - Còn họ Viên chính là ai? Chẳng lẽ nơi này còn có những người lũng đoạn thị trường, anh có thể báo cảnh sát mà.
- Báo cảnh sát có tác dụng quái gì? Tại nơi không ai quản lý này ai dám động vào họ Viên.
Lời của Tần Phong hình như gợi liên việc đáng tiếc trong người trẻ tuổi. Anh ta nhìn vẻ mặt có chút non nớt của Tần Phong tức giận hét lên - Bọn họ hôm qua mới treo con chó chết ở cửa nhà tôi, cảnh sát đến cửa có lợi ích gì, giết chó đâu có phạm pháp
Người trẻ tuổi nói chuyện có chút bừa bãi nhưng dưới sự dẫn chuyện của Tần Phong đã đem ngọn nguồn kể ra hết.
Hóa ra, người trẻ tuổi này họ Tân, tên có một chữ Nam, những gì Tân Nam và Tần Phong trải qua đều có chút giống nhau. Khi Tân Nam mười một tuổi cha mẹ chết vì tai nạn giao thông cũng may còn có ông nội và anh ta nương tựa lẫn nhau.
Bởi vì được ông nội hun đúc, Tân Nam từ nhỏ đã đặc biết hứng thú với đồ cổ trong phòng sách. Thi đại học chính là khoa khảo cổ học, năm nay vừa mới tốt nghiệp.
Nhưng ngay lúc Tân Nam tốt nghiệp được hai tháng, ông nội đột nhiên mất, để lại cửa hàng cũ kỹ đã kinh doanh hai mươi năm nay.
Để kế thừa nguyện vọng của ông nội Tân Nam bất đắc dĩ từ bỏ cơ hội thi vào trung tâm nghiên cứu khảo cổ. Giải quyết việc tang của ông nội sau đến ngay phố đồ cổ.
Nhưng làm cho Tân Nam không ngờ chính là ngay sau hôm khai trương cửa hàng anh ta đã gặp phiền toái.