Bảo Giám

Chương 68: Bọn rắn độc (tiếp)

Chương 68: Bọn rắn độc (tiếp)
Ông nội của Tân Nam trong giới đồ cổ ở Tân Thiên cũng được coi là tiền bối, nhất là một người tài viế chữ, có tiếng tăm trong giới thư pháp trong nước. Rất nhiều thương gia khi khai trương đều xin chữ của ông ấy, nhân duyên không tồi.
Văn nhân cho chữ đương nhiên là ngại nói đến chuyện tiền bạc, nhưng người xin chữ đưa một khoản tiền, đó cũng là lệ thường. Từ nhỏ hoàn cảnh của Tân Nam không tồi, chưa từng lo lắng vì tiềng.
Sau khi cha mẹ Tân Nam qua đời xong, để cháu mình được học tốt Tân Tử Khải nhờ bạn bè tốt ở Bắc Kinh đưa Tân Nam đến Bắc Kinh học ở một trường trung học nội trú, bình thường ngày lễ và nghỉ hè mới có thể về Tân Thiên.
Cho nên Tân Nam tuy rằng vẫn theo ông nội học viết thư họa nhưng cũng không hiểu lắm đối với việc kinh doanh của ông nội. Từ khi tiếp nhận cửa hàng này xong, mới biết được một ít bí mật trong giới đồ cổ mà người ngoài không biết được.
Sau hôm khai trương lại, vài người dáng lưu manh trẻ tuổi ông vào trong quán, nói với Tân Nam một phen quy củ.
Nội dung đại khái chính là muốn an tâm mở tiệm trên phố đồ cổ này, mỗi tháng sẽ phải nộp cho bọn chúng hai nghìn tệ, nếu không tiệm này đừng nghĩ có thể mở lại.
Tân Nam vừa mới tốt nghiệp đại học, đúng vào thời kỳ tuổi trẻ tràn đầy sức lực, làm sao có thể chịu để bọn côn đồ uy hiếp? Vài câu nói còn chưa dứt lời, hai bên đã xảy ra tranh chấp.
Ông nội Tân Nam quen biết rộng ở phố này, có cửa hàng còn từng chịu ân của ông. Nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ, người chung quanh đều vây đến đây.
Đều là người trên phố, cũng có người quen biết lẫn nhau, lập tức khuyên giải, bọn côn đồ này cũng bỏ đi, nhưng khi đi vẫn nói trong vòng ba ngày không giao tiền thì đập quán.
Tân Nam không thiếu tiền, năm đó cha mẹ của anh ta bị tai nạn giao thông qua đời đối phương đã bồi thường hơn ba trăm nghìn, sau đó ông nội anh ta cũng để cho anh ta hơn năm trăm nghìn, mỗi tháng hai nghìn đồng tiền bảo kê đối với anh ta áp lực cũng không lớn.
Nhưng tính cách của Tân Nam lại có chút tích cực, mặc cho hàng xóm láng giềng khuyên bảo như thế nào anh ta cũng không muốn giao tiền, tình nguyện bán cửa hàng này đi, không muốn cúi đầu trước bọn côn đồ ăn cướp.
Trên phố đồ cổ cũng không thiếu những người không tốt, lập tức nói cho bọn thu tiền bảo kê. Những người xen vào này đều là những người chưa có cửa hàng, hạn cho Tân Nam một tháng bán cửa hàng chạy lấy người, điều này cũng là nguyên nhân làm cho Tần Phong thấy được cửa hàng dán chữ bán.
- Mẹ nó, mỗi tháng hai nghìn, ăn cướp à? Nghe Tân Nam nói xong Lý Thiên Viễn giật mình nói.
Hai ngày nay vẫn đi theo Tần Phong dạo trên phố đồ cổ Lý Thiên Viễn nhiều ít cũng có chút hiểu biết đối với nơi này.
Phố đồ cổ dài gần một km, hình vành khuyên, hai bên là cửa hàng ít nhật có một hai trăm nhà buôn, nếu mỗi nhà đều thu hai nghìn đồng thì một tháng chính là ba bốn trăm nghìn.
Lý Thiên Viễn vốn tưởng rằng Tần Phong kiếm được hai trăm nghìn đã là số tiền rất lớn nghe đến điều này đã chảy nước miếng.
Còn nghĩ đến hành vi vơ vét tài sản của học sinh tiểu học, mỗi ngày kiếm hai ba mươi tệ của mình trước kia, Lý Thiên Viễn nhận ra chênh lệch giữa mình và những người này.
- Cậu nói vậy là có ý gì? Tốt không học học cái này làm gì.
Nghe Lý Thiên Viễn thốt lên, Tân Nam nhìn thấy mắt của cậu ta có chút không đúng, nói - Nhìn cậu giống như không phải là người tốt, mời đi ra ngoài, cửa hàng của tôi không chào đón cậu
Tân Nam nói thật đúng là không oan uổng. Lý Thiên Viễn vẻ mặt râu quai nón, nhìn qua giống như là hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, hơn nữa từ nhỏ đã đánh nhau cướp đồ, chuyện xấu đều làm, thật sự không phải là người tốt.
Lý Thiên Viễn nghe những lời này của đối phương cũng không vui hét lên - Ôi, người tốt có gì tốt? Anh đã từng nghe nói qua người tốt sống không lâu, đồ tồi sống ngàn năm chưa? Tôi là người xấu thì sao?
Những đứa trẻ sinh ra những năm tám mươi, đã bị ảnh hưởng khá lớn của điện ảnh. Trong phim ảnh thời đó người tốt liền đại diện cho những người bị uy hiếp.
Cho nên người lớn giống như Lý Thiên Viễn, nhất là một đứa nghịch ngợm gây sự đều thích gắn cho mình cái nhãn người xấu. Nói cậu ta là người tốt, đó là đang mắng cậu ta, Lý Thiên Viễn cũng là một trong những người như vậy.
- Thiên Viễn, câm miệng, đi ra cửa đứng đi..
Tần Phong trừng mắt, ngắt lời Lý Thiên Viễn đuổi cậu ta ra cửa xong cười khổ nói với Tân Nam: - Tân đại ca, người anh em của tôi xem phim nhiều, thật ra không phải là người xấu, đừng trách cậu ta
- Cũng lớn như vậy rồi, không biết chuyện phải trái.
Tân Nam lắc đầu nói - Tôi thấy cậu cũng không tệ lắm, quán này chẳng còn mở được mấy ngày nữa, cậu muốn cái gì thì cứ lấy đi, dù sao cũng không đáng tiền.
- Tân đại ca, đồ vật này tôi không cần Tần Phong lắc đầu giả bộ tò mò hỏi - Tôi đang tò mò, người nào lợi hại như vậy, đuổi anh anh đi luôn, anh không báo cảnh sát hả?
- Còn không phải là họ Viên sao, giải phóng rồi sao không đem bọn họ bắn chết đi.
Đắc tội với bọn rắn độc, ngày xưa động như trẩy hội giờ cũng trở nên vắng lặng. Thật vất vả có người nói chuyện, Tân Nam nhất thời nói hết ra.
Trước giải phóng, gần Bắc Kinh, có miếu Khổng Tử, Tân Thiên không ai quản lý nên là chỗ tụ tập của giới giải trí, tội ác.
Năm 1900 phong trào Nghĩa Hòa Đoàn xảy ra, thành phố Tân Thiên ở gần khu vực cho nên thế hệ của triều đại Thanh gọi là "Phồn hoa yếu sổ Cổ Y nhai, Cung Nam Cung Bắc thị diệc giai".
Phía sau Hầu Gia, vùng này quán trà, rạp hát, quán rượu, nhà tắm, kỹ viện dày đặc. Lúc đó Tân Thiên khắp nơi chơi trò chơi, được gọi là "cái nồi vàng".
Khi liên minh tám nước xâm lược Trung Quốc, phía Bắc xuống dốc không phanh, cũng là lúc mà hàng trăm mẫu đất của vùng phụ cận phố đồ cổ trở nên phồn thịnh.
Sau một thời gian dài, khu đất này hình thành một cái chợ, có bán thuốc tăng lực cùng với thuốc giả, bán đồ ăn vặt, cắt tóc, chiếu phim, quán trà
Dần dần, chợ càng trở nên lớn hơn được gọi là thành phố Nam của Tân Thiên, còn có một tên đó là "Khu không ai quản lý".
Nguồn gốc của tên này có hai cách giải thích, một là đây là bãi tha ma không ai quản lý, đánh nhau ẩu đá không ai quản lý, hãm hại lừa gạt không ai quản lý.
Một cách nói khác là bởi vì phía Nam vùng này là khu của TQ, còn phía Tây Bắc là vùng tô giới của Pháp Nhật, những vụ án ở đây thường đùn đẩy trách nhiệm, không người quản lý cho nên mới có tên như vậy.
Thành phố Nam không lớn, cũng là khu vực sinh động, tập trung các quán trà, rạp hát, quán ăn, lữ điếm, quán quần áo, ăn uống, thuốc phiện.
Đồng thời cũng là chỗ mà các nghệ sĩ biểu diễn lưu động, như là luyện võ, thuốc tăng lực, bán ruột dê, nước đậu xanh cùng với kể chuyện cái gì cần cũng có.
Tục ngữ nói chỗ có người, còn có giang hồ, phồn hòa giống nơi này, máu đỏ khắp nơi tất nhiên cũng không thể thiếu bóng dáng quân cảnh, đặc vụ, bọn lưu manh.
Mà ở khu không ai quản lý này, thế lực lớn nhất, làm nhiều việc ác nhất đó là Viên Hội Nhiên. Lúc ấy có câu Nam có Đỗ Nguyệt Sanh, Bắc có Viên Hội Nhiên.
Cha của Viên Hội Nhiên trước đây chính là một giang hồ nổi tiếng. Lão Viên trước đây có chút võ công, sử dụng một cái thuổng chế tạo đặc biệt tụ tập anh em hơn mười người xưng bá ở thôn Lô.
Năm Dân quốc đầu tiên những anh em của Viên lão đều lần lượt chết đi, nhà họ Viên cũng dần suy sụp. Viên Hội Nhiên trời sinh tính tình lỗ mãng, không học hành đến nơi đến chốn, cả ngày ở quê nhà đánh nhau ẩu đả, suốt ngày làm du đãng ở khu không ai quản lý, sau đó lại bái làm đồ đệ của đại lão Bạch Vân Sinh của Thanh bang.
Lúc đó trong giới giang hồ của Tân Thiên, thế lực của Bạch Vân Sinh là lớn nhất.
Một số người trong giới công thương văn nghệ của Tân Thiên như Lưu Tinh Sơn hội trưởng phòng thương mại, Vương Hải Minh, Tiểu Ngũ đều là đồ đệ của Bạch Vân Sinh.
Ngoài gia nhập Thanh bang, Viên Hội Nhiên đã nhận hai người cha nuôi năm 30 tuổi, một người cấp dưới của bọn quân phiệt Lý Cảnh Lâm Ơn Ngọc Điền, một người là đội trưởng điều tra viên Lưu Thọ Nham, càng làm cho Viên Hội Nhiên kiêu ngạo.
Dựa vào những thế lực này, Viên Hội Nhiên ở Tân Thiên không chuyện ác nào không làm, mở nhiều sòng bạc, hơn nữa buôn bác thuốc phiện, làm hại vô số người nhà tan cửa nát. Hơn nữa Viên Hội Nhiên còn từng phân đất kết cấu với hệ thống ở Tân Thiên lập đội cảnh sát thường phục.
Sau giải phóng năm thứ hai, tội ác chồng chất Vu Nhất Cửu bị phán xử tử hình, nhưng lúc này những tay chân thân tín của y công nhiên tổ chức lễ tang long trọng, còn gây ra một tranh chấp lớn.
Viên gia mà Tân Nam nói, chính là hậu nhân của Viên Hội Nhiên. Trong quá khứ hơn ba mươi năm sau, con trai của Viên Hội Nhiên là Viên Bính Kỳ bắt đầu làm mưa làm gió ở thành phố Tân Thiên.
Viên Bính Kỳ tuổi cũng không lớn, năm nay cũng vừa mới bốn mươi nhưng từ những năm tám mươi, đã tụ tập một bang du côn lưu manh dùng cách đánh đe dọa ở Khu không ai quản lý cũng chính là nơi đứng chân hôm nay.
Viên Bính Kỳ kế thừa sự hung ác giả dối của Viên Hội Nhiên. Trên danh nghĩa là kinh doanh nhưng âm thầm khống chế xã hội ngầm ở Tân Thiên, cũng phát triển thành công cụ vơ vét của cải của y.
Cái khác không nói, thứ nhất là tiền thu một tháng ở phố đồ cổ có thể đạt đến hơn một trăm triệu. Hơn nữa Viên Bính Kỳ lũng đoạn hệ thống kinh doanh vận chuyển hàng hóa. Y đã đứng trong hàng ngũ tỉ phú từ lâu.
Tân Nam ban đầu cũng không biết việc này, nhưng một số chú bác trên phố đồ cổ sợ anh ta chịu thiệt mới nói cho anh ta biết việc này. Lúc này anh ta nói thật hết cho Tần Phong.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất