Bảo Giám

Chương 69: Bọn rắn độc (hạ).

Chương 69: Bọn rắn độc (hạ).
- Hóa ra là Viên Hội Nhiên, thảo nào đây là gia đình có tiếng là truyền thống học giỏi
Nghe những chuyện cũ mà Tân Nam nói Tần Phong lộ vẻ ngạc nhiên, đối với tên này cậu cũng không xa lạ, sư phụcậu đã từng có quan hệ đối với những người này.
Năm đó người nhà Tái Thị vì chuyện "Trương huân phục ích" đã bị liên lụy, chạy đến thành phố Tân Thiên, đã dừng ở đây mấy năm.
Ông cũng đã từng lang thang ở đây một thời gian ngắn, thậm chí thiếu chút nữa đã cùng Viên Hội Nhiên bái Bạch Vân làm sư phụ nhưng về sau gặp được sư phụ này mới rời khỏi thành phố Tân Thiên.
Sau đó Tái Thị có quay lại Tân Thiên muốn khuyên Viên Hội Nhiên rời khỏi giang hồ nhưng Viên Hội Nhiên đã có kết quả, không cho là lời khuyên này là đúng. Năm đó ông thua bởi đệ tự không thể không có bàn tay của Viên Hội Nhiên đẩy sau lưng.
- Khụ, tôi và cậu nói chuyện này làm gì, người anh em, quán của tôi cậu đừng ở lại lâu, nếu không lát nữa có người chạy đến. Thích gì thì cứ lấy đi, xem như tôi tặng cậu nhưng chỉ có thể lấy giống nhau
Sau khi ông nội qua đời Tân Nam cũng không có người thân, bình thường không có người để nói chuyện, nói chuyện nửa ngày với Tần Phong cũng có chút ngượng ngùng.
Cửa hàng này chỉ kinh doanh văn phòng phẩm, không bán đồ chơi văn hóa, những đồ này cũng không phải là rất giá trị, quý nhất là bút lông cũng chỉ một nghìn tệ. Tân Nam có thể tặng được.
Tần Phong lắc lắc đầu nói - Đại ca Tân, tặng thì thôi, tôi muốn hỏi muốn chút, quán này anh chuyển nhượng bao nhiêu?
- Cậu hỏi để làm gì?
Tân Nam không cho là đúng nói - Tôi bán để về Bắc Kinh cho nên đồ đạc cũng bán luôn, ít nhất cũng phải bảy tám chục nghìn, cậu muốn tiếp nhận sao?
Tân Nam biết mình đắc tội Viên Bính Kỳ, ở lại chỗ này sợ y trả thù.
Cho nên ngoài những đồ trong quan, còn có chút giấy mực Tuyên Thành anh ta cũng phải bán đi. Hơn nữa, tiền thuê phòng ở ba năm, ít nhất phải một trăm nghìn.
- Nhiều như vậy? Tần Phong thè lưỡi giống đứa trẻ, nói - Tôi không mua nổi, đại ca Tân, anh bán cho người khác đi.
- Tôi muốn bán, nhưng người khác cũng không dám mua
Vẻ mặt Tân Nam khổ sở, Viên Bính Kỳ tuy không đập quán nhưng chỉ cần y nói một câu, người ở trên phố đồ cổ này không ai dám mua lại cả.
- Có chuyện như vậy sao? Tần Phong từ chối cho ý kiến lắc đầu. Đã tìm hiểu xong chuyện rồi giống như không cần sống ở đây nữa.
Ngay lúc Tần Phong chuẩn bị đi ra ngoài, cửa đột nhiên vang lên tiếng nói - Ôi, hai thằng nhóc ở đây làm gì?
- Làm gì cần gì anh quan tâm? Tần Phong chưa đáp lời, Lý Thiên Viễn ngồi ngoài cửa đã khó chịu đứng lên nói - Mày dám quát à, muốn đánh đúng không?
Lý Thiên Viễn lúc ngồi thì không thấy nhưng vừa đứng lên, vóc dáng gần một mét chín sắp chạm cửa ra vào.
Lại thêm tướng mạo hung ác của Lý Thiên Viễn, thằng nhóc tóc húi của bên phải đầu có vết sẹo không ngờ đang muốn đi lên bậc thang sợ đến mức hai châm mềm nhũn, liên tục lùi ra sau.
- Mẹ kiếp, với lá gan đó còn dám ra đây hỗn láo?
Thấy bộ dạng của hai người, Lý Thiên Viễn cười. Cậu ta là người ba ngày không đánh nhau là thấy ngứa tay, cho dù khi khiêng bao lớn không có việc gì đã cùng công nhân bốc xếp làm một trận.
Nhưng từ khi Tần Phong ra tù Lý Thiên Viễn không có cơ hội gây chuyện thị phi trơ mắt nhìn có người tìm họa, nhất thời hưng phấn.
- Thằng nhóc, hỗn láo, nghe giọng không phải là người Tân Thiên, muốn làm rồng dưới nước sao?
Nghe tiếng cười nhạo của Lý Thiên Viễn hai người bị dọa lui mấy bước mặt đỏ lên, ánh mắt nhìn qua người Lý Thiên Viễn, như là muốn nhìn rõ cậu ta vậy.
- Hỗn láo à? Muốn đánh nhau phải không? Cùng tiếp! Lý Thiên Viễn xoa xoa hai tay hướng về phía hai người. Nhưng vừa mới đi ra hai bước bỗng nhiên cảm giác cả người tê rần thiếu chút nữa ngã lăn trên đất
- Hai vị đại ca, anh của tôi lúc còn nhỏ bị người ta đánh thành ngớ ngẩn, anh xem vết sẹo trên đầu của anh ấy kia, chính là mới vừa bị đánh
Đứng phía sau Lý Thiên Viễn Tần Phong vội vàng đi ra, không ngừng giải thích với hai người - Sau khi khỏe lại liền luôn muốn cùng người khác đánh nhau, đầu óc thật sự có chút không tốt, hai vị đại ca đừng trách móc!
- Tôi đang bảo không biết mọc ra ở đâu kẻ thế này, hóa ra là đầu óc có vấn đề!
Nghe Tần Phong nói vậy hai người kia dài giọng. Vừa rồi cơ thể khỏe mạnh của Lý Thiên Viễn cũng mang đến cho hai người họ áp lực không nhỏ. Bây giờ giang hồ cũng không giống như trước kia, không nhiều người có thể đánh nhau.
- Đầu óc có vấn đề còn dám đi ra ngoài?
Cảm giác vừa rồi có chút mất mặt, một người nói - Không việc gì thì đi nhanh lên, đừng đi lăng quăng ở đây, sinh bệnh thì ở nhà cho khỏe.
Lý Thiên Viễn càng giống xã hội đen hơn bọn họ, làm cho hai người kia cũng không dám tìm phiền toái, răn dạy Tần Phong vài câu rồi đuổi hai người đi
- Anh Phong, anh vừa rồi anh lôi em làm gì, hai tên như que củi kia một quyền em có thể đánh ngã.
Bị Tần Phong lôi vào một ngõ hẻm của phố đồ cổ xong Lý Thiên Viễn bất mãn hét lên. Cậu ta đang muốn dùng hai tên này để thực hiện kỹ năng rèn luyện mấy hôm nay, không nghĩ lại thành thây ma cả người không có chút sức lực nào.
- Nói, nói tiếp đi! Tần Phong cũng không nói gì, đứng trước mặt Lý Thiên Viễn dùng mắt nhìn cậu ta.
- Anh Phong, em em không nói sai, hai người kia không được tốt lắm Lý Thiên Viễn bị ánh mắt của Tần Phong làm cho sợ, giọng nói ngày càng nhỏ, đến cuối cùng ngay cả bản thân cũng không nghe được.
- Thiên Viễn, trước kia cậu không bị đánh chết, thật sự là may mắn đấy.
Nhìn chằm chằm Lý Thiên Viễn một lúc sau Tần Phong bất đắc dĩ thở dài, nói - Nơi này là địa bàn của người khác, cậu cho là đánh hai người kia cậu có thể đi ra khỏi con phố này sao? Biết cái gì là rồng lớn không đánh lại được rắn độc không?
Hơn nữa hiện giờ là xã hội hiện đại không phải có võ là mạnh, võ công của cậu cao đến đâu súng bắn không phải là chết sao? Thiên Viễn tôi mang cậu đi theo, cũng không phải muốn nhặt xác cậu, cậu cứ như thế thì lấy tiền quay về Thạch Thị.
Tần Phong lần này thật sự tức giận, tuy rằngcậu là người kế truyền của môn phái nhưng vẫn là người chưa trưởng thành, bị đánh thì đau, súng bắn sẽ chết. Lý Thiên Viễn nếu không thay đổi tính tình thì sớm muốn gì cũng bị cậu ta hại chết.
- Anh Phong, anh nghiêm trọng như vậy? Lý Thiên Viễn bị Tần Phong dọa. Từ khi quyết định đi theo Tần Phong cậu ta không nghĩ sẽ rời đi, tình hình trước mắt nhất thời làm cho cậu ta không biết làm sao.
- Cả ngày cậu gây chuyện thị phi, đi theo tôi làm gì? Tần Phong biết, lần này không trừng trị Lý Thiên Viễn nói không chừng khi nào thì cậu ta gây ra đại họa.
- Anh Phong, em em cũng không dám nữa. Sau này người khác đánh vào mặt em, em cũng không trả thù, đừng đuổi em đi.
Giọng Lý Thiên Viễn đã muốn khóc. Cậu ta chỉ lớn hơn Tần Phong một tuổi, nhiều nhất cũng chỉ là một đứa nhỏ, bị Tần Phong hù dọa như vậy, làm sao còn chịu đựng được.
- Là cậu nói đấy nhé.
Giọng Tần Phong dịu xuống, nói - Thiên Viễn, lời này không nói lần thứ hai, còn có chuyện như vậy đừng trách tôi không niệm tình!
- Anh Phong, anh yên tâm đi, chắc chắn em sẽ không gây phiền toái cho anh Lý Thiên Viễn cúi đầu, thực sự bị Tần Phong dọa rồi.
- Cậu đó, đừng tưởng nắm tay lớn đã lợi hại, những năm này giết người không thấy máu là thủ đoạn chính đấy.
Tần Phong thở dài, đi theo ngõ rắt đi trước, miệng nói - Trong khoảng thời gian này không cần đến phố đồ cổ, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi, tôi muốn rời đi một thời gian ngắn.
Nguyện vọng lớn nhất của Tần Phong hiện giờ chính là tìm được em gái. Hiện giờ đã có chút tiền, cậu chuẩn bị sắp xếp cho Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn xong sẽ đi tìm em gái.
- A, ngõ 386?
Đang định quay về khách sạn Tần Phong bỗng nhiên dừng chân lại, nhìn chằm chằm vào số nhà trên cánh cửa.
Tân Thiên là một hải cảng, trung tâm chợ lại nối với nhau bằng sông, quy hoạch hiện nay hơi có chút giống Bắc Kinh, rất nhiều khu đều là bốn phía là nhà giữa là sân. Lúc này Tần Phong đang đứng chính là một ngôi nhà cổ.
Nhưng trải qua hàng trăm năm, ngôi nhà đã rất cũ nát. Hoa văn trên cửa đá đã mất đi, gỗ hai bên cánh cửa cũng đã mục.
- Anh Phong làm sao bây giờ. Lý Thiên Viễn vẫn đang cúi đầu thiếu chút nữa đụng phải Tần Phong ngẩn đầu nhìn ngôi nhà này vẻ mặt không hiểu gì.
- Không việc gì, tôi vào xem, cậu đứng ở cửa
Tần Phong khoát tay áo, lập tức đi vào sân, cậu không thể nói cho Lý Thiên Viễn, sư phụ củacậu hơn nửa thế kỷ trước đã từng sống ở đây.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất