Bảo Giám

Chương 70: Trưởng thành.

Chương 70: Trưởng thành.
- Ôi, cậu đang làm gì? Mới vừa đi vào sân, giọng một bà lão đã vang lên.
- Thưa bà, cháu cháu muốn hỏi xem trong này có phòng cho thuê không? Tần Phong chưa có ý định gì, tìm một lý do.
- Không có, nhà này chuẩn bị bán, chàng trai, cháu tìm nhà thì đi chỗ khác hỏi.
Bà lão thân thiện đi đến nói - Ở bên này giá phòng rẻ, một tháng chỉ 60 tệ thôi, cẩn thận kẻo hớ nhé.
- Cảm ơn bà
Tần Phong nghe vậy sửng sốt một chút sau đó vội vàng hỏi - Căn nhà này tốt như vậy, sao lại bán đi ạ?
- Ở mấy chục năm rồi, ta cũng không muốn bán, nhưng nhà được phân trước đây bây giờ lại phải bỏ tiền ra mua, đây không phải là tiền không thuận lợi sao
Bà lão hay nói, nói mấy câu đã nói rõ sự việc. Bà có ba người con trai một người con gái, cũng đã tham gia công tác, ngoài một người ở nhà này còn hai người con trai cùng con gái đều ở nhà phân phối.
Nhưng gần đây nhà nước có chính sách, nhà được phân phối có thể mua dựa vào năm công tác, một căn hộ hai ba mươi nghìn.
Nếu chỉ có nhà ở thì cũng lo liệu được, nhưng ba người con của bà đều cần tiền, nghĩ đi nghĩ lại liền quyết định bán nhà này đi. Bán đi lấy tiền cho con út mua nhà còn lại đều trợ cấp cho những người con khác.
- Bà ơi, nhà này cũng không nhỏ, có thể bán được không ít tiền chứ?
Nghe bà lão nói như vậy Tần Phong động lòng, vốn cậu muốn thuê một căn phòng ở thành phố Tân Thiên nhưng thấy chỗ sư phụ từng sống xong Tần Phong lại thay đổi suy nghĩ.
- Căn nhà này đã nhiều năm không sửa chữa, không đáng giá tiền.
Bà lão lắc đầu thở dài nói - Hiện giờ người trẻ đều thích ở chung cư, nhưng chung cư có gì tốt? Hàng xóm đều không biết nhau, làm sao so được với làng xóm thân thiết mấy chục năm
Bà lão rõ ràng không nghĩ Tần Phong là người muốn mua nhà nói chuyện cũng không cố kỵ không ngờ nói luôn ra giá của mình.
Cả tứ hợp viện này ước chừng ba trăm mét vuông. Bà lão muốn bán giá một trăm hai mươi nghìn, một mét vuông chưa đến 400 tệ.
Đương nhiên, thời điểm năm 97 khi việc cải cách chính sách nhà ở bước sang năm thứ ba, rất nhiều người vẫn còn chờ cấp nhà, thì cái giá này cũng không phải là rẻ.
Bởi vì thành phố Tân Thiên mới xây dựng mấy khu chung cư, cũng bán sáu bảy trăm tệ một mét vuông, cho nên nhà này của bà lão cũng có không ít người hỏi. Nhưng quyết định mua đến giờ vẫn chưa có ai.
Nghe bà lão nói chuyện nửa ngày, Tần Phong tìm cớ lui ra ngoài lần này cũng không đi bộ trên đường trực tiếp dẫn theo Lý Thiên Viễn trở lại khách sạn.
- Anh Phong, tối nay em trở về, đúng rồi ba em muốn gặp anh, anh thấy có được không?
Trở lại khách sạn Tần Phong nhận được yêu cầu gọi điện thoại cho Tạ Hiên. Tần Phong theo số điện thoại để lại gọi điện thoại cho Tạ Hiên, trả lời là giọng một người trung niên sau đó bảo gặp Tạ Hiên mới chuyển máy đến tay mập.
Khi Tạ Hiên nói chuyện cũng có chút lo lắng. Tuy rằng cậu ta cũng không nói ra những gì Tần Phong làm ở Thạch ThịThạch Thị nhưng đã giới thiệu tần phong giống như một đóa hoa làm cho Tạ Đại Chí hứng thú với Tần Phong.
- Được, đến đây đi, tôi vừa lúc cần gặp chú Tạ có chút việc.
Tần Phong đáp trong điện thoại làm cho Tạ Hiên yên tâm. Trước kia trong ngục là kính sợ đối với Tần Phong qua chuyện xảy ra ở Thạch ThịThạch Thi hiện giờ Tạ Hiên đối với Tần Phong quả thực chính là sùng bái.
- Chú Tạ, cháu là Tần Phong.
Nửa tiếng sau, ở quán cà phê trong khách sạn Hải Châu Tần Phong gặp một nhân vật có thể nói là truyền kỳ ở Thạch ThịThạch Thị - Tạ Đại Chí, Lý Thiên Viễn đi theo sau cũng chào ông chủ.
Tạ Đại Chí bốn mươi tuổi, vẻ ngoài hơi giống Tạ Hiên, khuôn mặt mập mạp làm người ta có cảm giác giản dị, bộ đồ tây trên người hơi có vẻ cũ nhưng rất sạch sẽ.
- Tiểu Tần, hai năm nay chú nghe đến tên của cháu rất nhiều.
Nhìn thấy Tần Phong Tạ Đại Chí cười nói. Gọi người bán hàng mang cà phê xong nói - Con trai chú trước kia chỉ biết đánh nhau, lời của cháu so với người cha như chú còn tốt hơn.
Tạ Đại Chí là người dễ làm cho người khác có thiện cảm. Tuy rằng lớn hơn Tần Phong hai mươi tuổi nhưng không thể hiện mình là người bề trên chút nào, hoàn toàn coi Tần Phong như ngang hàng.
- Chú Tạ, việc này không liên quan đến cháu, Tạ Hiên hiểu chuyện thôi.
Tần Phong nghe vậy cười, tục ngữ nói lấy nhỏ gặp lớn, lấy điểm gặp mặt, người lớn như Tạ Đại Chí thành công là có đạo lý này. Cho dù hiện giờ ông ây đã bị tụt dốc nhưng Tần Phong tin ông ấy có thể quật khởi lần thứ hai.
- Tần Phong, cháu thật sự chỉ có mười tám tuổi? Nói chuyện với Tần Phong vài câu xong Tạ Đại Chí có chút không tin hỏi.
Giống như Tần Phong quan sát mình Tạ Đại Chí cũng đã quan sát cậu.
Bước vào quán cà phê Tạ Đại Chí liền phát hiện Tần Phong không có chút lo lắng nào, ngược lại con mình và Lý Thiên Viễn đều có chút lo lắng.
Nếu không phải trên mặt Tần Phong thể hiện tia non nớt không thể che lấp ông ta đã coi cậu thành một loại cáo già, nó trái ngược với số tuổi của cậu. Tạ Đại Chí vẫn là lần đầu tiên cảm nhận được.
- Đúng vậy, mời tám tuổi mụ, thật ra còn chưa đến.
Trải qua biến cố của gia đình cùng với sự hun đúc của sư phụ đã xây dựng nên tư tưởng sống cho Tần Phong. Tâm lý của Tần Phong nếu so với tuổi thì đúng là chín chắn hơn rất nhiều, cho dù Tạ Đại Chí sợ là cũng không thể có.
- Ôi, con trai chú nếu có thể giống cháu thì chú cũng không đến mức vất vả nhiều như vậy.
Tạ Đại Chí thở dài nhìn Tần Phong nói
- Tạ Hiên ở cùng với cháu chú thật sự yên tâm. Tần Phong, cháu định định cư ở Tân Thiên hay là thế nào? Chú Tạ tuy rằng hai năm nay không quá thuận lợi nhưng có một số việc vẫn có thể hỗ trợ
Tạ Đại Chí trước kia đầu tư một khối đất ở Tân Thiên nhưng vẫn chưa khởi động xây dựng. Kinh doanh ở Thạch Thị phá sản xong mọi hi vọng của ông ta đều đặt vào khối đất này.
- Chú Tạ, vừa lúc cháu có việc cần nhờ chú. Nghe thấy Tạ Đại Chí nói vậy Tần Phong cười đây là ngả tay cho người ta gối đầu.
- Cháu cứ nói, chú ở thành phố Tân Thiên này còn có người quen.
Tạ Đại Chí gật gật đầu, thái độ của ông ta khiến cho người đối diện cảm thấy yên tâm. Năm đó việc kinh doanh không quá so đo lớn nhỏ, cho nên, ở các nơi quan hệ đều là bạn bè không tồi. Lần này khai phá bất động sản chính là các thương nhân của Tân Thiên tiến hành.
Tần Phong cũng không giấu diếm đi thẳng vào vấn đề - Cháu muốn mua lại một cửa hàng sau đó mua một ngôi nhà.
- Mua lại cửa hàng, mua nhà
May là Tạ Đại Chí cũng đã trải qua sóng to gió lớn, cũng nhịn không được bị những câu nói này làm cho ngây dại - Tần Phong, việc này, hai thứ này không ít tiền. Chú Tạ gần đây tài chính cũng khó khăn, có lẽ nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp cháu được 50 ngàn thôi.
- Tiền cháu có, không cần Chú Tạ lo, chỉ cần chú ra mặt là được.
Tần Phong cười cười, kéo ba lô bên cạnh ra, đặt trước mặt Tạ Đại Chí nói - Ở đây tổng cộng có hai trăm hai mươi nghìn, nhà có lẽ một trăm hai mươi nghìn là mua được, còn cửa hàng, bảy tám chục nghìn có thể mua.
Tần Phong đã đến chỗ nhà đó xem qua, tuy rằng kết cấu chỉnh thể không có vấn đề gì nhưng rất nhiều chỗ lâu năm không tu sửa có vẻ có chút rách nát, sửa lại một chút là được.
- Hai trăm hai mươi nghìn? Tần Phong, cháu lấy số tiền này từ đâu?
Tạ Hiên cũng không nói cho cha mình những chuyện họ đã làm cho nên đột nhiên nghe Tần Phong nói trước mắt có số tiền hai trăm hai mươi nghìn Tạ Đại Chí quả thật không thể tin vào tai mình.
Tạ Đại Chí không phải người chưa từng thấy số tiền lớn nhưng một người mười bảy tuổi mới từ trại giáo dưỡng ra có thể có nhiều tiền như vậy thật sự là làm cho ông ta chấn kinh.
- Là buôn đồ cổ lời một chút
Tần Phong không nói tỉ mỉ, mà đẩy ba lô qua nói - Chú Tạ, nếu chú tin tưởng cháu thì nhanh giúp cháu việc này, không được thì cháu sẽ tự giải quyết
Tần Phong cũng không phải không thể ra mặt nhưng hắn có lo lắng của mình.
Thứ nhất Tần Phong quá nhỏ tuổi, làm cho độ tin tưởng giảm đi. Nếu như đi làm thủ tục sang tên, Tần Phong không có cách giải thích tiền từ đâu đến.
Thứ hai Tần Phong cũng không biết sau này mình lựa chọn cuộc sống như thế nào nhưng cậu chắc chắn mình sẽ không làm một đứa trẻ ngoan, sợ là tự do bênh cạnh pháp luật không thích hợp để lại dấu vết quá sâu ở đây.
Cho nên càng nghĩ thì chuyện này Tạ Đại Chí ra mặt là tốt nhất. Nhưng đến lúc đó bất động sản và cửa hàng cậu cũng không thể sử dụng tên mình.
Nhìn chằm chằm khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước của Tần Phong hồi lâu Tạ Đại Chí cười khổ gật đầu nói - Tần Phong, chuyện này chú sẽ giúp cháu, nhưng chú có một yêu cầu, về sau đừng gọi chú là chú nữa, mà gọi là lão Tạ đi. Khi bằng tuổi cháu, ta chỉ biết leo cây và câu cá
Nói ra chuyện này, chứng tỏ Tạ Đại Chí coi Tần Phong ngang hàng với mình. Không phải bởi vì tuổi mà là tâm trí của đối phương thật sự chín chắn, ông ta thật sự không thể coi Tần Phong là cùng lứa tuổi với con mình.
- Lão Tạ? Hay là thôi, cháu cùng Tạ Hiên là anh em, bối phận không thể vượt qua.
Tần Phong lắc đầu, làm người phải biết tiến lui, người khác coi trọng mình, lại không thể vênh cáo. Riêng nói về tuổi, cậu gọi chú cũng đúng.
- Được rồi, Tần Phong, con trai chú sau này đi theo cháu. Tạ Đại Chí cũng không nói nhiều. Tuy rằng hai năm nay ông ta không may mắn nhưng tầm nhìn không mất đi, ông ta có thể nhìn ra được sau này Tần Phong sẽ thành châu báu.
- Đúng rồi, nói cho chú nghe chuyện về nhà ở và cửa hàng của cháu nói cho chú nghe một chút, có cái gì phải chú ý không? Tạ Đại Chí chuyển đề tài ông ta cũng tò mò về bước tiếp theo của Tần Phong.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất