Chương 71: Đất cũ
- Chú Tạ, nhà ở kia là nhà số 386, bà chủ ra giá một trăm hai mươi nghìn, cháu nghĩ có thể giảm xuống một chút
Tần Phong đem tình hình nhà ở giới thiệu cho Tạ Đại Chí một chút nói - Nhưng căn phòng này cũng không cần dùng danh nghĩa của cháu để mua, tốt nhất là dùng tên Tạ Hiên.
- Tại sao? Tần Phong, tiểu Hiên có nhà, hay là viết tên của cháu đi
Tạ Đại Chí có chút lạ nhìn Tần Phong. Theo lối suy nghĩ của ông ta, có nhà mới có phòng mới có nhàchưa thấy ai bỏ tiền của mình ra mua phòng mà lại đứng tên của người khác bao giờ cả.
- Chú Tạ, Tạ Hiên là anh em của cháu, viết tên của cậu ấy đi, cháu nói cho chú chuyện cửa hàng
Tần Phong cười chuyển đề tài khác đến chuyện cửa hàng trên phố đồ cổ kia: - Hiện giờ không ai dám mua lại cửa hàng đó, cháu hi vọng chú Tạ tiếp nhận xong trước tiên ngừng kinh doanh một tháng.
Đương nhiên vẫn giao tiền thuê và các chi phí. Mặt khác đừng để người khác bàn tán chuyện không may với cửa hàng
Tần Phong cũng không giấu diếm tình hình của quán kia, nói cho Tạ Đại Chí từ đầu đến cuối. Tạ Đại Chí nghe vẻ mặt không ngừng biến đổi, hiển nhiên ông ta cũng từng nghe tên tuổi của Viên Bính Kỳ.
- Tần Phong, quán này tốt nhất cháu đừng thuê, bọn rắn độc này chúng ta không thể trêu vào. Nếu là ở Thạch Thị, Tạ Đại Chí tất nhiên không sợ nhưng ở Tân Thiên ông ta không có căn cơ cũng không muốn trêu chọc mấy người trên đường này.
- Chú Tạ, không việc gì, dùng tên của Thiên Viễn để ký hợp đồng.
Tần Phong vừa nghĩ vừa nói - Thủ tục xong xuôi xong để cho Tân Nam trở vể Bắc Kinh, sau đó đóng cửa là được. Tên Thiên Viễn bọn họ không thể điều tra được.
- Vậy cứa hàng kia dù sao vẫn phải khai trương? Tạ Đại Chí có suy nghĩ, đắc tội bọn rắn độc này cuộc sống sau này có dễ dàng?
- Đến lúc đó nộp cho bọn chúng tiền bảo kê là được rồi. Người khác giao hai nghìn, chúng ta giao bốn nghìn không được sao? Tần Phong thuận miệng nói dối, cậu cũng không thể nói mình hiện giờ muốn ra tay xử lý họ Viên kia.
- Vậy được rồi, hai việc chú sẽ giúp cháu làm thỏa đáng.
Nhìn thấy Tần Phong kiên trì Tạ Đại Chí cũng không nói thêm cái gì, đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, ông ta cũng có thể tìm bạn bè nói tốt trước mặt Viên Bính Kỳ, đối phương cũng sẽ nể mặt một chút.
Sắp xếp tốt chuyện ở Tân Thiên xong Tần Phong mua vé xe đi thẳng.
Lần này ngoài việc tìm kiếm em gái Tần Phong còn phải đến nhà họ Lưu. Khi ở trong trại giáo dưỡng thì không nói nhưng hiện giờ đã ra tù, không đến nhà họ Lưu thăm hỏi thì là thất lễ.
Đứng ở cửa nhà họ Lưu, Tần Phong có chút thất thần. Năm đó cậu từng vô số lần dẫn em gái đến đây nhưng lúc này lại là một mình.
Nước mắt đầm đìa.
Tiếng chó sủa dồn dập trong nhà họ Lưu vang ra. Ngay sau đó một con chó vàng lông đã tróc ra chạy từ trong nhà ra.
- Hoàng, mày làm gì thế?
Giọng Lưu Gia Thành vang lên, ngay sau đó theo con chó chạy ra sân. Động tác này không giống như là ông lão hơn sáu mươi tuổi, thân thủ vẫn rất mạnh mẽ.
- A, là cháu sao?
Khi Lưu Gia Thành nhìn thấy con chó vàng thân thiết với người thanh niên hơi bất ngờ. Ở nhà họ Lưu này không ai hiểu tính cách của con chó này bằng ông ta.
Năm đó Tần Phong cùng em gái gặp chuyện không may, mấy anh em Lưu Gia thành cùng Lưu Tử Mặc đều ở ngoài Đài Loan, khi mấy người trở về thì sự việc đã được định, không thể làm gì được.
Sau đó Lưu Tử Mặc đã đem con chó vàng yếu đến sắp chết từ chỗ Tần Phong trở về.
Vừa đến nhà họ Lưu, tính tình con chó vàng rất hung dữ, cắn chết con chó ngao mà Lưu Gia Thành mua về để trông nhà. Nhà họ Lưu ngoài Lưu Tử Mặc ra không ai có thể lại gần nó.
Sau đó Lưu Tử Mặc rời khỏi nhà họ Lưu việc chăm sóc con chó liền giao cho Lưu Gia Thành. Ông cũng thích con chó này, phải mất nửa năm mới có thể để cho con chó tiếp nhận mình.
Lúc này nhìn con chó thân thiết với một người xa lạ Lưu Gia Thành bất ngờ, phải biết rằng mấy năm này Lưu gia cũng không ít lần phải bồi thường vì con chó vàng cắn người.
- Vàng, tao nhớ mày quá
Ôm thật chặt cổ con chó, hai mắt Tần Phong ngấn nước, cậu có thể cảm nhận được tình cảm của con Vàng đối với mình vẫn vẹn nguyên. Hình ảnh ngày xưa dẫn theo em gái chạy theo con Vàng giống như thước phim quay chậm hiện lên trong đầu.
Ô ô ô
Tiếng nức nở như tiếng trẻ con khóc, nước mắt tràn ra, khẽ khẽ rơi trên tay Tần Phong như thế nào cũng không chịu mở miệng, có khi, tình cảm của động vật càng trung thành hơn con người.
- Tao không đi đâu nữa, Vàng, chúng ta về sau mãi mãi sống với nhau.
Bị phán phạt tù bốn năm, Tần Phong không có rơi một giọt lệ nào, đi theo sư phụ học nghề bị dánh Tần Phong vẫn cắn chặt răng. Chỉ có khi Tái Thị qua đời thì Tần Phong mới rơi lệ.
Thật ra Tần Phong mấy năm trước đã quay về Thương Châu một lần, cũng nghĩ muốn đem con Vàng đi nhưng cậu vẫn còn trong ngục, không muốn bị Lưu gia phát hiện, thứ hai cho dù mang nó về Tần Phong cũng không sắp xếp được.
- Ta ta biết rồi cháucháu là Tần Phong.
Lưu Gia Thành đứng ở cửa đột nhiên nghĩ ra, chỉ có thể gặp được cố nhân thì Vàng mới có biểu hiện như vậy.
- Chú Lưu, là cháu, cháu là Tần Phong.
Lau nước mắt xong Tần Phong ngẩng đầu len so với bốn năm trước cậu đã to cao lên nhiều nhưng nhìn ánh mắt còn có thể nhận ra Tần Phong lúc ấy.
- Thằng nhóc này, thời gian trước Tử Mặc còn gọi điện thoại hỏi cháu.
Lưu Gia Thành vỗ thật mạnh vào vai Tần Phong nói - Hóa ra cháu vẫn có lương tâm, còn không quên nhà họ Lưu. Ôi, Vàng, đến tao mà mày cũng cắn sao?
Lưu Gia Thành vỗ vai Tần Phong không sao nhưng Vàng đang vẫy đuôi quanh Tần Phong không vui, đột nhiên cắn cánh tay của Lưu Gia Thành. Tùy rằng không vào người nhưng ống tay áo của Lưu Gia Thành vẫn bị xé rách.
- Mẹ nó, mấy năm nay ông nuôi không mày rồi. Lưu Gia Thành tức giận mắng con Vàng, vừa mới biểu hiện quá mức thân thiết với Tần Phong, con chó này đã trở mặt.
- Chú Lưu, đừng lo đâu, Vàn, g không được cắn người. Tần phong quan tâm đỡ Lưu Gia Thành nhìn thấy cánh tay của ông ấy không chảy máu lúc này mới yên lòng.
Tần Phong từ nhỏ đã dẫn theo em gái sống cùng, người đời xem thường cậu, nhưng người tốt đối với mình thì Tần Phong cũng luôn ghi nhớ trong lòng. Lưu Gia Thành trước kia đã không ít quan tâm đến cậu.
- Không việc gì, may mà ta phản ứng nhanh.
Lưu Gia Thành lắc lắc đầu khi con Vàng căn tay ông đã tự động co rút lại nếu không nhất định sẽ chảy máu.
- Đi, đi vào trong nói chuyện, thằng nhóc này thật sự trưởng thành rồi.
Lưu Gia Thành vốn định vỗ vai Tần Phong nhưng nhìn con Vàng nhìn chằm chằm tay vừa giơ ra lại rụt về.
- Chú Lưu, cháu cháu đi vào có gây phiền toái cho chú không?
Tần Phong có chút chần chừ nói, anh em nhà họ Tôn bị giết chết năm xưa vẫn có không ít thân thích ở đây, nếu truyền ra ngoài, Tần Phong sợ Lưu gia sẽ xung đột với đối phương.
- Phiền toái? Có gì phiền toái? Lưu Gia Thành trừng mắt, - Nhà họ Lưu không tìm người khác gây phiền toái thì thôi ở Thương Châu này ai dám tìm đến đây gây phiền toái.
Trước kia Lưu gia trong giới giang hồ phương bắc có thể nói là dậm chân một cái có thể chấn động bốn phương. Bề ngoài thì là thu nhận đồ đệ dạy võ nhưng bên trong còn có những thương vụ kinh doanh bí mật. Đối với pháp luật chưa chắc đã để vào mắt.
Cho nên trong suy nghĩ của Lưu Thành Gia, hạng tầm thường như Tôn gia sẽ không dám tới đây để gây phiền phức.
Dẫn theo Tần Phong vào sân, Lưu Thành Gia gọi một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đến, nói: - Ma Tứ, đi, lên thị trấn mua ít thịt lợn, mua thêm một con gà quay nữa
- Chú Lưu, anh Tứ, không cần phải khách khí như thế đâu ạ. Tần Phong có biết người tên Ma Tứ kia, anh ta là đệ tử nhập môn của Lưu Thành Gia, công phhu rất vững chắc, năm xưa Tần Phong vẫn thường học lén từ anh ta.
- Cậu biết tôi à? Sư phụ, cậu này là?
Nghe thấy Tần Phong nói vậy, Ma Tứ có chút nghi ngờ nhìn lại, trên mặt bỗng lộ ra thần sắc giật mình, nói: - Cậu là Tần Phong, ha ha, đã lớn như thế này rồi cơ à? Lúc mới đến đây trông cậu không khác gì cây tăm
Khi Tần Phong còn ở thị trấn này, luôn có quan hệ không tốt lắm đối với những đứa trẻ cùng trang lứa, nhưng mọi người trong thị trán đều rất quý mến cậu, thường xuyên lấy cậu làm tấm gương để dạy con mình.
- Tần Phong, cậu đợi chút nhé, tôi đi mua đồ ăn, tối nay cùng với sư phụ, chúng ta sẽ uống một trận.
Năm xưa Tần Phong phạm tội giết người, hơn nữa còn là năm mạng người, nếu là người khác không chừng khi gặp lại Tần Phong còn phải tránh mặt. Nhưng đối với người trong giang hồ như Ma Tứ thì khác, khoái ý ân thù mới là điều đại trượng phu nên làm, thái độ đối với Tần Phong càng thêm vài phần tôn kính.