Chương 74: Thất vọng
- Aiai, nhẹ một chút, nhóc con, xương cốt già nua của tôi không chịu nổi đâu.
Dưới tình thế cấp bách, tay Tần Phong không khống chế được lực đạo, nắm mạnh khiến ông lão luôn mồm kêu đau, đợi đến lúc Tần Phong kịp phản ứng buông tay ra, trên cánh tay ông lão đã xuất hiện mấy dấu tay đo đỏ.
- Nhóc con muốn giết người à? Chẳng trách dám dẫn chó đi dạo khắp đường sắt, té ra lực tay mạnh như vậy.
Ông lão nhe răng nhếch miệng xoa xoa cánh tay, ông biết rõ bản tính của mấy tên nhặt phế liệu, lúc nhiều người thì là tên nhặt ve chai, khi thấy người đơn độc, nói không chừng sẽ chặn đường cướp bóc một trận.
- Ông à, xin lỗi, thực sự xin lỗi
Tần Phong luôn miệng xin lỗi, tay phải thò vào trong ba lô, lúc móc ra, trên tay xuất hiện một bao Hồng Tháp Sơn, tục ngữ nói lễ lộc nhiều, người không trách, trên đường đi chỉ riêng thuốc lá, Tần Phong đã cho đi hai điếu rồi.
- Ông à, ông xem, đây chính là em gái cháu, ông có từng nhìn thấy nó không? Ngoài thuốc lá, cậu còn lấy một bức tranh bé gái ra, đây là Tần Phong dựa theo trí nhớ của mình mà vẽ ra, cậu cảm thấy giống em gái mình đến tám chín phần.
- Nhóc con, tâm tình cậu tôi có thể hiểu, lần sau đừng kích động như thế.
Thấy lại thêm một bao thuốc lá nữa nhét vào túi, lửa giận của ông lão liền tiêu tan hoàn toàn, móc ra một điếu từ bao Hồng Tháp Sơn vừa xé, ngửi ngửi một chút lại nhét trở lại, lấy ra một điếu Đại Tiền Môn châm lên hút.
- Ồ, nếu là bé gái trên bức tranh này của cậu, hình như tôi có chút ấn tượng.
Hút một hơi thuốc thật đã, ông lão quan sát bức tranh, gật đầu nói: - Chắc là mùa đông bốn năm trước nhỉ? Là tháng mấy tôi không nhớ rõ, nhưng lúc đó dường như vẫn chưa đến Tết
Lúc ấy tôi đi nhặt than, nhìn thấy một cô bé bước xuống từ trên toa chở hàng không mui, trên mặt dường như có máu, tôi vốn định gọi nó lại, ai nhờ cô bé ấy cứ khóc hoài, đi ra khỏi nhà ga, tôi tôi cũng không đuổi theo.
Đúng rồi, chuyến tàu hỏa đó dường như là chuyến đi từ đầu kia đến, cậu thấy đấy, cách tôi xa như vậy, tôi muốn đuổi theo cũng không kịp
Vừa nói, ông lão vừa chỉ đoàn tàu đang đợi sắp hàng, nhìn theo ngón tay ông chỉ, Tần Phong phát hiện, đó đúng là chuyến tàu hỏa mà mình đã đuổi theo.
Tại trạm xếp dỡ hàng đường sắt, thứ vận chuyển nhiều nhất chắc chắn là than đá, những người sinh sống bên trạm, than đá căn bản không cần mất tiền mua, cái gọi là nhặt, kỳ thực chính là lấy cái cào trực tiếp cào xuống từ trên xe.
Ông lão một là lúc ấy đang cào than đá, hai là cách toa tàu có chút xa, ở giữa có ba đường ray, hơn nữa bình thường cũng hay thấy mấy đứa nhỏ trèo lên tàu hỏa, cho nên tuy rằng trong lòng thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không đuổi theo.
- Đúng đúng là Gia Gia rồi! Tần Phong cố đè nén hưng phấn trong lòng, lớn tiếng kêu lên: - Không sai, nhất định là Gia Gia!
Theo như thời gian, đoàn tàu và dáng vẻ cô bé mà ông lão miêu tả, chắc chắn chính là Tần Gia, gian khổ tìm kiếm em gái đã nhiều năm, Tần Phong rốt cuộc cũng tìm được một chút manh mối về em gái.
Điều này cũng khó trách năm đó đám người Lưu Tử Mặc không thể tìm thấy Gia Gia, dù sao công xưởng nhỏ bên đường tàu như thế này không đến một ngàn cũng là tám trăm, gần như chỗ nào cũng có, nếu không Tần Phong cũng sẽ không mất hơn nửa tháng đi bộ mấy trăm km.
- Nhóc con, đúng là em gái của cậu à? Sao cậu là bất cẩn thế chứ? Ai ai, nhẹ chút, nhẹ chút! Ông lão quở trách Tần Phong vài câu, thế nhưng lời còn chưa dứt, cánh tay lại tê rần.
- Ông à, ông ông biết cô bé đi đâu không? Tần Phong vừa kích động một cái, thiếu chút nữa nắm gãy tay của ông lão, ông lão đau lại kêu lên oai oái.
Có lẽ đã cầm hai bao thuốc lá của Tần Phong, hoặc là do áy náy lúc đó mải lấy than không ngăn cô bé lại, ông lão lần này không thừa nước đục thả câu nữa, đợi Tần Phong buông tay, mở miệng nói: - Điều này tôi thực sự không biết, ra khỏi nơi đó là thị trấn rồi, bốn phía đều có đường, ai biết được nó đi đâu?
- Ông à, cảm ơn ông, thực sự cảm ơn ông!
Tần Phong cũng không để ý đến việc đổ đầy nước vào bình nữa, miệng huýt sáo một cái, trực tiếp chạy ra khỏi cổng, Đại Hoàng đang nghịch nước trong ao liền chạy ra, lúc chạy ra khỏi cổng run lên một cái, văng nước đầy mặt ông lão.
Bến tàu chở hàng không thể so với bến vận chuyển hành khách, ngoại trừ cửa kiểm phiếu, gần 1 km xung quanh đều có tường bao, bến tàu hàng gần như chỗ nào cũng có thể ra vào, hướng ông lão chỉ là hướng đi ra một đường cái.
Đường cái không nhiều người lắm, cũng không thấy cửa hàng gì, sau khi Tần Phong đi dọc theo đường cái 5 phút thì gặp một ngã tư đường, phía trên rõ ràng đánh dấu hướng đi về Bắc Kinh và Tân Thiên, thì ra là một đường quốc lộ.
"Mẹ nó, cho dù có phải hỏi từng người một, mình cũng phải tìm cho được tung tích của em gái."
Cắn chặt răng, Tần Phong đi về một hướng, trên quốc lộ đều có quán cơm để các lái xe nghỉ chân ăn cơm, nếu em gái từng xuất hiện, tin chắc có người nhìn thấy.
-----------------------
- Chú à, mấy năm trước chú có gặp một cô bé thế này không?
- Chị à, bốn năm trước có cô bé nào đến chỗ này không?
- Anh à, anh xem xem bức tranh này, có từng gặp cô bé thế này không?
Tần Phong đi men theo đường quốc lộ dài dằng dặc, tràn ngập hy vọng đi vào từng quán cơm, nhà trọ, nhưng mỗi lần đi ra, trên mặt đều là vẻ thất vọng.
Hai ngày sau, Tần Phong gần như từ thành phố Tân Thiên đi đến thủ đô, có điều vẫn không nhận được bất cứ tin tức gì về em gái, Tần Phong chưa từ bỏ ý định lại nhớ đến ngã tư đường kia, đi về phía thành phố Tân Thiên.
Cũng như thế, khi Tần Phong đứng ở bên bờ sông náo nhiệt của thành phố Tân Thiên, vẫn không tìm được tung tích của em gái, cứ như Tần Gia đã biến mất ở ngã tư đường đó, ven đường có nhiều quán cơm như vậy, thế nhưng không ai từng nhìn thấy em gái.
Tần Phong cũng từng nghi ngờ phải chăng em gái gặp tai nạn giao thông ở đâu đó, nhưng hỏi rất nhiều người, bốn năm trước không xảy ra vụ bé gái đụng xe nào cả, điều này khiến Tần Phong an tâm hơn nhiều, ít nhất em gái còn sống!
- Hay là lúc ấy em gái bị xe đi ngang qua mang đi rồi?
Đứng ở đầu đường nhốn nháo, trong đầu Tần Phong nảy ra một suy nghĩ, nghĩ như vậy cậu lại trở nên bất lực, nếu quả thực là như vậy, cậu đúng là mò kim đáy bể, rất khó tìm được em gái.
"Gia Gia lúc đó đã 8 tuổi, hẳn là có thể nhớ rõ mình, lên báo đăng tin tìm người, đúng, làm như vậy đi!" Tung tích tuy rằng đã có rồi, nhưng không thể có độ phủ sóng lớn bằng báo chí được, nghĩ đến điều này, Tần Phong cũng không đi tìm Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn, trực tiếp đi đến tòa soạn của nhật báo Tân Thiên.
Thủ tục đăng thông báo tìm người không phức tạp lắm, bình thường đều là thu phí dựa vào số lượng chữ, Tần Phong viết một thông báo hơn 20 chữ, ước chừng tốn mất hơn 200 tệ, hơn nữa yêu cầu đăng 10 ngày.
Đương nhiên, nhìn qua tờ báo mẫu, Tần Phong thực sự có chút hoài nghi mẩu thông báo tìm người to bằng khối đậu hủ đó có thể được em gái hoặc người nuôi dưỡng em gái nhìn thấy hay không.