Bảo Giám

Chương 75: Kết thù (thượng)

Chương 75: Kết thù (thượng)
- Chú Tạ, là cháu, Tần Phong.
Tìm một buồng điện thoại công cộng, Tần Phong vẻ mặt mệt mỏi bấm số điện thoại của Tạ Đại Chí, không lâu sau, điện thoại liền có người trả lời.
- Tiểu Tần? Cháu đã trở về rồi à?
Giọng nói của Tạ Đại Chí tràn ngập vui mừng, không đợi Tần Phong đáp lời, vội nói: - Trong thời gian này xảy ra chút chuyện, trong điện thoại không thể nói rõ được, cháu lập tức đến nhà ở ngõ Văn Hóa đi, chú cũng đi luôn bây giờ đây, tới đó chúng ta nói sau.
- Đã xảy ra chuyện gì? Được, chú Tạ, khoảng nửa tiếng nữa cháu đến.
Lòng Tần Phong trầm xuống, cũng không nói thêm gì, sau khi cúp điện thoại thanh toán tiền, trực tiếp chặn một chiếc xe màu vàng lại, chịu ảnh hưởng của kinh thành, hiện tại khắp Tân Thiên đều chạy loại xe taxi này.
Lái xe là một người ở Tân Thiên đã lâu, rất quen thuộc đường lối, đưa Tần Phong rẽ mấy con ngõ nhỏ, không cần đến nửa giờ đã đến đầu ngõ Văn Hóa.
-----------------
"Ồ, hiệu quả làm việc của chú Tạ cao thật."
Đi đến trước cửa căn nhà số 386, Tần Phong phát hiện, cánh cổng cũ nát đã được đổi, ngay cả bậc cửa cũng được sơn lại, chỉ là lúc này cổng vẫn đóng chặt.
- Anh Phong, anh về rồi à?
Sau khi Tần Phong gõ cửa, Tạ Hiên mập mạp mở cửa từ bên trong, đợi sau khi Tần Phong đi vào, lấm la lấm lét liếc nhìn ngoài cửa, lúc này mới cài cổng lại từ bên trong.
- Mẹ nó, con chó lớn thế vậy à? Anh Phong, anh kiếm ở đâu ra thế? Ngay khi Tạ Hiên quay đầu lại mới phát hiện ra con chó Đại Hoàng đi phía sau Tần Phong, sợ đến mức vội vàng lui lại mấy bước.
- Sợ cái gì, nó tên là Đại Hoàng, sẽ không cắn cậu đâu Tần Phong tức giận gõ đầu Tạ Hiên một cái, nói:
- Vừa rồi làm gì đó? Cũng không phải đóng phim, còn sợ tôi bị theo dõi sao?
Tạ Hiên sờ sờ đầu, mặt nhăn nhó nói: - Anh Phong, em sợ anh bị người ta theo dõi thật mà.
- Chú Tạ nói xảy ra chuyện rồi, có phải là Viễn Tử lại đánh nhau với người ta không? Tần Phong nghiêm mặt, nói: - Lúc trước khi đi tôi đã dặn thế nào?
Tần Phong biết tính nết của Lý Thiên Viễn, cho nên trước khi đi đã dạy Lý Thiên Viễn không ít thứ, chỉ là muốn cậu ta chăm chỉ luyện công, đừng ra ngoài gây chuyện thị phi, hiện tại thì sức lực tên đó quá tràn đầy, còn vượt xa tưởng tượng của Tần Phong.
- Anh Phong, lần này không phải bọn em gây chuyện, không thể trách anh Viễn được
Tạ Hiên đang định giải thích, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, cửa vừa mở ra, thì ra là Tạ Đại Chí cũng chạy lại, nhìn chiếc mũ bảo hộ trong tay ông, hẳn là trực tiếp chạy đến từ công trường.
- Tần Phong, còn chưa đến một tháng sao đã tiều tụy thế này rồi?
Sau khi vào cửa, Tạ Đại Chí ngó qua Tần Phong, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, ông biết Tần Phong còn nhỏ hơn con trai mình một tuổi, nhưng nhìn Tần Phong bị cháy nắng mặt mũi đen sì trước mắt, trông như đã 25-26 tuổi rồi.
- Chú Tạ, mấy ngày không rửa mặt nên mới thế mà.
- Sao rồi? Không tìm thấy em gái sao? Khụ khụ, Tần Phong, chú Tạ không biết ăn nói, cháu đừng trách nha
Sau khi Tạ Đại Chí hỏi ra câu này, thiếu chút nữa tát cho mình một cái, chỉ cần nhìn vẻ mặt của Tần Phong, kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra cậu vẫn chưa tìm được em gái.
- Chú Tạ, không sao, cháu biết chú đang quan tâm cháu mà.
Tần Phong lắc đầu, cậu có thể coi là một người rộng lượng, từ khi 7-8 tuổi đã cảm nhận được sự gian khổ của cuộc sống, khi chuyện không như ý muốn, Tần Phong sẽ giấu kín vướng bận và suy nghĩ sâu trong lòng, không để ảnh hưởng đến hành vi, phán đoán ngày thường của mình.
Lúc này tuy rằng không tìm thấy em gái, nhưng Tần Phong cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, ít nhất cậu biết em gái còn sống, điều này đối với Tần Phong mà nói đã là đủ rồi.
- Không nói chuyện của cháu nữa, chú Tạ, cảm ơn chú đã giúp đỡ, căn nhà này tuyệt lắm.
Sau khi nhìn thấy thần thái của Tạ Hiên và Tạ Đại Chí, Tần Phong biết Lý Thiên Viễn không xảy ra vấn đề lớn, nếu không Tạ Đại Chí sẽ không vừa gặp liền hỏi chuyện em gái mình.
- Giúp đỡ cái gì, đều là công nhân nhà mình cả, chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Tạ Đại Chí cười cười, phất tay, ông hiện tại đang kinh doanh khai thác bất động sản, công nhân và vật liệu xây dựng đều là có sẵn, sau khi chủ nhà chuyển đi, Tạ Đại Chí liền kéo một xe vật liệu và công nhân đến.
Tạ Đại Chí biết Tần Phong tuy tuổi không lớn, nhưng có không ít bí mật, cho nên ông không chỉ cho công nhân trát vữa tất cả phòng và tường bao, còn sửa phòng chứa đồ thành nhà vệ sinh, lắp đặt bồn rửa và vòi sen.
Như thế, đám Tần Phong cũng không cần đi ra nhà vệ sinh công cộng ở ngoài, chỉ cần đóng cổng lại, ai cũng không thấy được chuyện xảy ra trong viện tử.
- Phải rồi, Tần Phong, chú nói một chút về số tiền đã tiêu
- Trước khoan hãy nói chuyện này, chú Tạ, chúng ta vào phòng xem tình hình của Viễn Tử đã.
Tạ Đại Chí vừa mở miệng định nói về số tiền, liền bị Tần Phong ngắt lời, bởi vì cậu nghe được tiếng rên rỉ truyền đến từ trong phòng, giọng này Tần Phong cũng không xa lạ, năm đó ở trong Trại giáo dưỡng, sau khi bị đánh, Lý Thiên Viễn vẫn luôn rên rỉ thế này.
- Đại Hoàng, mày ở ngoài cổng.
Tần Phong chỉ về phía cổng, nhấc chân đi vào phòng, sương phòng của tứ hợp viện kiểu này không khác với những viện tử ở thủ đô là bao, bước vào là một gian nhà chính, hai bên là phòng ngủ, ở giữa thường không có cửa, đều chỉ treo một tấm mành.
Bởi vì vừa mới trang trí nhà liền xảy ra chuyện, nên trong này ngay cả mành cũng chưa treo, Tần Phong vừa vào nhà liền thấy Lý Thiên Viễn nằm trên chiếc giường phía bên phải phòng.
- Mẹ kiếp, ai xuống tay ác như vậy?
Tần Phong vừa nhìn thấy liền nhịn không được mắng chửi, nằm đó còn là con người sao? Cả nửa người trên giống y như một cái bánh chưng bị bọc vải trắng, ngoại trừ lộ ra khuôn mặt bị đánh sưng vù thì chẳng còn chỗ nào nguyên vẹn cả.
Nhìn thấy tình hình này, trên mặt Tần Phong lộ ra một tia lệ khí, Lý Thiên Viễn xem cậu như đại ca mới đến Tân Thiên, thế nhưng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi đã bị người ta đánh thành thế này.
"Đứa nhỏ này thực sự đã vào tù vì giết người sao?"
Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Tần Phong, ngay cả người giảo hoạt lăn lộn trong xã hội lâu năm như Tạ Đại Chí cũng trộm rùng mình, không khỏi nhớ đến chuyện con trai đã kể cho mình.
- Anh Anh Phong, anh về rồi đó sao?
Nghe được giọng nói của Tần Phong, Lý Thiên Viễn nằm trên giường cố gắng mở mắt, có điều bị đánh sưng hai mắt, hiển nhiên nhìn không rõ tình cảnh trước mắt.
Lý Thiên Viễn luôn khoác lác là đổ máu không đổ lệ, lúc này nước mắt cứ lã chã tuôn, giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng giờ phút này ngay cả việc cử động ngón tay cũng gặp khó khăn, chỉ có thể phát ra tiếng "Ôi ôi" khàn khàn trong yết hầu.
- Viễn Tử, tôi về rồi đây, cậu đừng nói chuyện, có chuyện gì, đợi đến lúc thương thế đỡ hãy nói
Tần Phong đi đến trước giường, cầm lấy bàn tay phải mãi không nâng lên nổi của Lý Thiên Viễn, nhẹ giọng nói: - Viễn Tử, ngủ một giấc sẽ không sao hết, ai đánh cậu, chúng ta sẽ đòi lại gấp mười!
Vừa nói, tay phải Tần Phong vừa nhẹ nhàng đặt sau gáy Lý Thiên Viễn, ấn một chút, sau khi lặp lại ba lượt, Lý Thiên Viễn đang kích động lập tức mơ màng ngủ mất.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất