Chương 76: Kết thù (Trung)
- Cũng may không tổn hại đến nội tạng, chỉ là ngoại thương gân cốt, có điều gân cốt bị thương nằm trăm ngày, tại sao không cho cậu ta đi bệnh viện?
Sau khi Lý Thiên Viễn ngủ, Tần Phong quay đầu lại, giọng nói tuy không tỏ rõ tâm tình, nhưng hai cha con Tạ Đại Chí có thể nghe ra bất mãn trong lời nói.
- Tạ Hiên, con xem suýt chút nữa thì Viễn Tử
Tạ Đại Chí nhắc đứa con một câu, nhìn về phía Tần Phong nói: - Chuyện này có chút phức tạp, chúng ta đến phòng khác nói, tránh làm cậu ấy thức giấc.
- Được, chúng ta sang chỗ khác nói chuyện.
Tần phong thấy hô hấp Lý Thiên Viễn dần dần ổn định, gật đầu nói: - Tạ Hiên, Viễn Tử ngủ không được bao lâu đâu, khi nào cậu ấy tỉnh lại thì gọi chúng tôi nhé.
- Anh Phong, em em biết rồi. Tạ Hiên cúi đầu trả lời.
---------------------
Sau khi ra ngoài phòng chính, đi vào phòng ngủ bên phải, Tần Phong ném ba lô xuống chiếc giường trải ra mới tinh, nói: - Chú Tạ, để cháu đoán xem, là người của Viên Bính Kỳ ra tay phải không?
Không đợi Tạ Đại Chí trả lời, Tần Phong lấy tay xoa nhẹ huyệt thái dương, có chút khó hiểu nói: - Cháu dùng tên của Lý Thiên Viễn làm thủ tục lập cửa tiệm chính là không muốn gặp phiền toái, bọn chúng sao lại tìm đến Viễn Tử chứ?
- Tần Phong, chuyện này cũng là tình cờ, chú sẽ kể dần dần cho cháu nghe.
Tạ Đại Chí nghe vậy cười khổ, nói: - Sau khi cháu đi, chú trước tiên mua lại căn nhà này, đồng thời cũng tìm đứa nhỏ tên Tân Nam mà cháu kể
Tạ Đại Chí lăn lộn trong xã hội nhiều năm, làm việc rất đáng tin cậy, nhất là chuyện Tần Phong giao phó lại chú ý hơn bình thường, ngày hôm sau khi Tần Phong đi, ông liền ký hợp đồng mua bán nhà với bà lão kia.
Giá cả thực tế của căn nhà này còn thấp hơn Tần Phong tưởng, một căn nhà mấy trăm mét vuông, Tạ Đại Chí lại chỉ tốn 98 ngàn, cộng cả chi phí của những đồ nội thất đơn giản cũng không vượt quá 120 ngàn.
Làm thỏa đáng chuyện tứ hợp viện, Tạ Đại Chí lại có ý bàn chuyện chuyển nhượng Văn Bảo Trai với Tân Nam, chi phí cũng không cao.
Tân Nam ngoại trừ lấy đi nghiên mực Đoan Khê quý giá ông nội cất giữ, tất cả mọi thứ đều chuyển nhượng lại cho Tạ Đại Chí, tổng công là 72 ngàn đồng, riêng giá trị của các đồ vật đã là 40 ngàn.
Kỳ thực Tân Nam chẳng khác nào tặng không Văn Bảo Trai cho Tần Phong, bởi vì thời hạn thuê Văn Bảo Trai vẫn còn 3 năm, mỗi năm là 24 ngàn, tiền thuê đã trả hết, chính bằng tiền chuyển nhượng.
Khác với việc mua bán tứ hợp viện, phải đến Sở quản lý bất động sản, các cửa tiệm trên phố Đồ Cổ đều thuộc sở hữu của Thị trường Đồ cổ Cung Sùng Nhân, chỉ có thể thuê mà không thể mua bán.
Cho nên sau khi đã bàn bạc riêng với nhau xong, Tạ Đại Chí lại cùng Tân Nam đến văn phòng thị trường đồ cổ ký kết hợp đồng chuyển nhượng, lúc này mới được coi là đã làm xong việc.
Hơn nữa, Tạ Đại Chí cũng nhớ rõ lời dặn của Tần Phong, sau khi ký xong hợp đồng chuyển nhượng, lập tức dán hàng chữ "ngừng kinh doanh để chỉnh đốn" trên cửa, thời gian là một tháng.
Bản thân Tạ Đại Chí cũng bề bộn nhiều việc, sau khi xử lý xong chuyện này, liền vùi đầu vào việc khai thác bất động sản, nhưng một tuần trước, Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên lại xảy ra chuyện.
Căn nguyên chuyện này ở Tạ Hiên, nhưng nói đến cùng, vẫn là Lý Thiên Viễn tự chuốc phiền phức.
Từ sau khi Tần Phong đi, Lý Thiên Viễn vẫn luôn nghiêm chỉnh luyện công trong tứ hợp viện, ngày thường không bước ra cửa nửa bước, tính tình cậu ta cũng thật cứng cỏi, cũng không nông nổi giống như đám bạn bè cùng lứa, rất giỏi chịu đựng cô đơn.
Nhưng Tạ Hiên lại không làm được, mấy năm trước cậu ta là thiếu niên hư nhà giàu, thích nhất là len vào sân trượt băng, chui vào phòng ghi hình, hiện tại cả ngày nhìn Lý Thiên Viễn đứng tấn luyện công, bứt rứt chẳng khác nào kiến bò chảo nóng.
Cũng may chỗ đó gần phố Đồ Cổ, Tạ Hiên mỗi ngày gần như đều đắm mình trong phố Đồ Cổ, cậu rất thông minh, học Tần Phong chỉ nhìn không nói, thành ra học được không ít thứ.
Nhưng một mình chơi vẫn rất chán chường, một ngày vào một tuần trước, Tạ Hiên nói là muốn đi xem xem cửa tiệm của nhà mình, lôi kéo Lý Thiên Viễn đi dạo phố Đồ Cổ cùng.
Lý Thiên Viễn nghĩ thấy cũng đúng, cửa tiệm đại ca Phong mua không phải là để bọn họ trông coi sao, thế là hai người liền đi đến Văn Bảo Trai, quanh quẩn xung quanh tiệm một lúc lâu.
Cho dù là Tạ Hiên hay là Lý Thiên Viễn đều không ngờ rằng, khi bọn họ quanh quẩn nơi đây đã bị người khác chú ý, có người đến gần hỏi hai người có quan hệ gì với Văn Bảo Trai.
Tạ Hiên là người thông minh, có điều Lý Thiên Viễn lại là người thẳng tính, lập tức liền oang oang nói cửa tiệm này là của đại ca Phong bọn họ, người vừa hỏi lập tức biến sắc mặt, lúc ấy không nói gì thêm, trực tiếp lẩn vào trong đám người.
Tạ Hiên cảm giác được không ổn, lôi kéo Lý Thiên Viễn quay đầu đi khỏi, hơn nữa không dám trực tiếp quay về tứ hợp viện, muốn đi từ ngõ nhỏ phía đông vòng trở về, nhưng đi khỏi chưa được 200m đã bị chặn đứng.
Tổng cộng có 8 người chặn đường, trong đó có hai người Lý Thiên Viễn từng nhìn thấy ở Văn Bảo Trai, còn có một người vừa rồi hỏi thăm trên phố Đồ Cổ, năm người khác thì vai u thịt bắp, trông liền biết là người chuyên đánh nhau.
Dáng vẻ của Lý Thiên Viễn trông liền biết là côn đồ, đối phương cũng không nói nhiều, trực tiếp hỏi cậu ta là bang phái nào, đại ca là ai, nếu như thức thời thì hãy nhượng Văn Bảo Trai lại, đại ca Viên có lẽ sẽ tha cho.
Thế nhưng những người này không ngờ rằng Lý Thiên Viễn lại càng nói ít hơn, không đợi bọn chúng nói xong liền xông lên, hơn nữa một quyền một cước, vừa lên đã đánh gục "nhóm hai người đe dọa" có sức chiến đấu yếu nhất.
Đám người kia cũng chẳng phải vừa, thấy Lý Thiên Viễn động thủ lập tức xông tới, cũng may ngõ nhỏ này không rộng, chỉ có thể chứa được ba người, lúc vừa bắt đầu, Lý Thiên Viễn cũng không chịu thiệt nhiều.
Đối phương thấy Lý Thiên Viễn hung hãn như vậy, có mấy tên móc dao nhỏ ra. Tục ngữ nói công phu có cao cũng phải sợ dao làm bếp, huống chi là Lý Thiên Viễn công phu chưa đâu vào đâu.
Sau khi đối phương rút dao ra, hình thế bắt đầu xoay chuyển, Lý Thiên Viễn trước tiên là ngực bị chém một dao, ngay sau đó đầu cũng trúng dao, trên cánh tay cũng bị đâm liên tiếp.
Thế nhưng điều này khiến Lý Thiên Viễn càng điên hơn, sau khi đoạt lấy dao, lập tức đâm trở lại liên tiếp, không ngờ hạ gục bốn người của đối phương, khiến hai người còn lại sợ chạy trối chết.
Chỉ là hai người kia không biết, Lý Thiên Viễn đổ máu quá nhiều cũng đã nỏ mạnh hết đà, nếu như không phải Tạ Hiên trộm lấy tấm trải giường trong căn nhà bên cạnh bọc lấy Lý Thiên Viễn, dìu về căn nhà mới mua, chỉ sợ Lý Thiên Viễn đã té xỉu ở đó rồi.
Phải nói là Tạ Hiên đánh nhau không giỏi lắm, nhưng sau khi được tôi luyện trong Trung tâm Quản giáo mấy năm, không ít lần nhìn thấy máu, lúc gọi điện nói cho cha biết, thuận tiện mua không ít thuốc sát trùng và bông băng
Tạ Đại Chí làm việc vô cùng quyết đoán, lúc ấy y vẫn chưa biết Lý Thiên Viễn kết oán với ai, cũng không dám đưa Lý Thiên Viễn đi bệnh viện, lúc này liền gọi điện đến thành phố Thạch, tìm một người bạn làm thầy thuốc có quan hệ rất tốt, mời anh ta mang một số dụng cụ đơn giản, thuê xe lập tức đến Tân Thiên.
Người bạn của Tạ Đại Chí sau khi đi vào lập tức sát trùng và khâu lại vết thương cho Lý Thiên Viễn, cũng may trước đó Tạ Hiên đã dùng băng vải quấn lại, có tác dụng cầm máu nhất định, nếu không Lý Thiên Viễn riêng chảy máu thôi cũng có thể đi đời rồi.