Chương 77: Kết thù (Hạ)
Cũng may Tạ Đại Chí làm việc cẩn thận, không mời thầy thuốc bản xứ Tân Thiên.
Bởi vì sau khi chuyện này xảy ra, gần như tất cả các bệnh viện, phòng khám, thậm chí là cửa hàng thuốc gần khu Đông Tân Thiên đều bị khống chế, cũng may Tạ Hiên mua thuốc từ sớm, nếu không nhất định sẽ bị phát hiện.
Dạo này những người làm ăn buôn bán bên ngoài, hơn nữa làm ăn đến một quy mô nhất định, gần như đều ít nhiều có quan hệ với người trong các bang phái, sau khi tiễn người bạn thầy thuốc của mình về, Tạ Đại Chí liền đi nghe ngóng, lập tức sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
Viên Bính Kỳ chiếm cứ cả nửa bầu trời các bang phái ở Tân Thiên, chuyện lần này khiến gã cực kỳ tức giận, gần như phái tất cả các anh em dưới trướng tìm kiếm Lý Thiên Viễn, hơn nữa tuyên bố trước quần chúng, nhất định sẽ lấy mạng Lý Thiên Viễn!
Nói thật, nếu như không phải con mình cũng tham dự chuyện này, Tạ Đại Chí thiếu chút nữa nảy ra ý định giao Lý Thiên Viễn ra rồi, bởi vì Viên Bính Kỳ tên này tuy rằng không đường hoàng như ông nội gã, nhưng sự độc ác chỉ hơn không có kém.
Là chốt giao thông quan trọng nối liền Bắc Kinh Thiên Tân và Hà Bắc Sơn Tây, Tân Thiên vào đầu thập niên 90 liền trở thành một trong những trung tâm trung chuyển hàng hóa lớn nhất cả nước, mỗi ngày đều có hàng triệu tấn hàng hóa trung chuyển tại nơi này.
Vận chuyển hàng hóa tất nhiên cần xe vận tải, trạm vận chuyển hàng hóa sơ khai cũng theo đó mà phát triển, lúc đó chỉ cần có xe là có tiền, hàng hóa gần như không lúc nào ngớt, mở một trạm vận chuyển hàng hóa, có thể nói là một ngày kiếm đấu vàng.
Con đường phát tài như vậy tất nhiên Viên Bính Kỳ sẽ nhắm tới, có điều gã vào ngành này quá muộn, trong tay lại không có xe vận tải, lúc bắt đầu mối làm ăn cũng không nhiều.
Nhưng người như Viên Bính Kỳ tất nhiên không chịu phát triển trạm vận chuyển hàng hóa của gã theo trình tự, vì thế ngành vận tải của Tân Thiên liền bước vào một thời kỳ phát triển đen tối.
Viên Bính Kỳ tụ tập một nhóm người cải tạo lao động được phóng thích, dùng phương thức đập phá khiến những trạm vận tải xung quanh đó không dám mở cửa kinh doanh, đồng thời lại ép buộc, dụ dỗ những lái xe vận tải đó làm việc cho trạm vận chuyển hàng hóa của mình.
Có thể làm ngành vận tải này cũng chẳng mấy người lành tính, chuyện tranh đấu cũng do đó mà trở nên gay gắt, nhưng Viên Bính Kỳ một là không sợ chết, hai là không biết trang bị được ở đâu mấy cây súng săn, trong mấy lần tranh đấu đều chiếm được thượng phong.
Trong thời gian gần một tháng, Viên Bính Kỳ đã chiếm được một nửa giang sơn của ngành vận tải Tân Thiên, trong tay gã đã khống chế được gần 30 trạm vận chuyển hàng hóa.
Điểm khôn ngoan của Viên Bính Kỳ chính là những trạm vận chuyển hàng hóa mà gã xuống tay phần lớn đều là cỏ dại như gã, đều là những người lấy mạng ra liều, không có nền tảng gì hết.
Mà những trạm vận chuyển hàng hóa có chỗ dựa, có quan hệ, gã không hề động vào, không động chạm đến chút lợi ích nào của những người đó, ngược lại trong thời kỳ hỗn loạn đó, lại mang đến không ít mối làm ăn cho những trạm vận chuyển hàng hóa này.
Một điều nữa chính là hành động của Viên Bính Kỳ cực kỳ nhanh chóng, ngay khi chính phủ và các ban ngành liên quan đang định thanh lý, chỉnh đốn ngành nghề hỗn loạn này thì ngành vận chuyện hàng hóa lại lập tức trở nên ổn định.
Cùng lúc đó, một số người có hành vi đập phá trong thời gian này đều chạy đến đồn công an đầu thú, điều này khiến cho những người đã chú ý đến Viên Bính Kỳ từ lâu có chút trở tay không kịp.
Cứ như vậy, Viên Bính Kỳ đã giũ sạch mình, kiếm được một hũ vàng lớn nhất trong đời gã, ngành vận chuyển hàng hóa hàng năm đều có thể mang đến thu nhập lên đến hàng chục triệu cho gã.
Dùng những tiền tài này Viên Bính Kỳ lại xây dựng mạng lưới cho mình, đến bây giờ, sản nghiệp của gã đã không giới hạn ở vận chuyển hàng hóa mà đã vươn đến các phương diện như bất động sản, ăn uống, giải trí
Đương nhiên, Viên Bính Kỳ hiện tại địa vị xã hội đã được nâng cao, cũng không còn là cây cỏ dại phải cẩn thận từng bước năm nào, những nơi ra vào đều là cao quan hiển quý.
Người trong giới và một số thủ hạ đều gọi gã là "Viên gia", hiện tại danh tiếng của Viên Bính Kỳ tại Tân Thiên so với ông nội ma quỷ bị trấn áp năm đó của gã sợ rằng chỉ có hơn chứ không kém.
Tuy rằng không biết tại sao Viên Bính Kỳ, thân phận đã khác với trước kia, lại nổi giận đến vậy vì chuyện lần này, nhưng thực sự vẫn khiến Tạ Đại Chí cực kỳ sợ hãi.
Vẫn chưa biết rõ suy tính của Viên Bính Kỳ, Tạ Đại Chí cũng không dám đi hòa giải, chỉ có thể để đứa con và Lý Thiên Viễn trốn trong nhà, ngày ngày đích thân mang đồ ăn đến.
Người của Viên Bính Kỳ có lẽ cũng không ngờ rằng sau khi Lý Thiên Viễn bỏ chạy lại trốn ngay dưới mí mắt của bọn chúng, cho nên cho dù phái một lượng lớn người đi tìm tung tích của Lý Thiên Viễn nhưng phụ cận Cung Sùng Nhân lại vô cùng an toàn.
- Muốn cho người diệt vong, trước hết hãy để gã điên cuồng, gã sắp được gặp ông nội gã rồi
Sau khi nghe Tạ Đại Chí kể hết mọi chuyện, Tần Phong trầm mặc một lúc lâu, mới mở miệng nói: - Chú Tạ, chuyện này cảm ơn chú, chuyện còn lại cứ để cháu xử lý!
- Cháu xử lý sao? Cháu xử lý thế nào?
Tạ Đại Chí lắc đầu, nói: - Tần Phong, cháu không biết sự hung tàn của những kẻ đó đâu, bọn chúng thực sự dám lấy mạng người đó, thành Giải trí Viên Bính Kỳ mở năm nào không dìm chết mấy người xuống biển?
Làm ăn buôn bán sẽ đi đến chỗ ăn chơi, mà mấy hộp đêm cao cấp nhất ở Tân Thiên đều là sản nghiệp của Viên Bính Kỳ, Tạ Đại Chí nghe được không ít tin đồn có liên quan.
- Tần Phong, chẳng bằng thế này, đợi sau khi thương thế của Viễn Tử tốt hơn rồi, chú sẽ trực tiếp gọi một chiếc xe đưa cháu ra khỏi Tân Thiên đến Kim Lăng trốn một thời gian, nơi đó có vài người bạn tốt của chú
Tạ Đại Chí dừng một chút, tựa hồ đang lo lắng về sau nên giải quyết thế nào, lát sau lại nói: - Về phần cửa tiệm đó thì đừng mở nữa, hiện tại trước cửa tiệm luôn có người nhìn chằm chằm, chỉ đợi các cháu xuất hiện mà thôi.
- Vâng, tạm thời rời đi cũng tốt, thương thế của Viễn Tử phải đi bệnh viện mới nhanh khỏi được.
Tần Phong suy nghĩ một chút, gật đầu nói: - Chú Tạ, thương thế của Viễn Tử sau khi dưỡng thương ba đến năm ngày là có thể ngồi xe được, đến lúc đó chú gọi một chiếc xe bên ngoài trực tiếp đưa cậu ta và Hiên Tử đến Kim Lăng.
- Được, vậy cứ làm như thế đi
Tạ Đại Chí đồng ý, bỗng nhiên ngây người, nhìn Tần Phong hỏi: - Tần Phong, cháu không đi sao? Bọn chúng nếu như tra ra được các cháu ở cùng nhau thì không thể đùa được đâu.
- Chú Tạ, chú nghĩ đám côn đồ đó là Sherlock Homes thật à? Còn có thể tra ra cháu?
Tần Phong nghe vậy nở nụ cười, có điều nụ cười lại có chút lạnh lùng: - Đánh Viễn Tử thành ra như vậy, chuyện này cứ thế mà cho qua sao? Văn Bảo Trai kia của cháu tiêu tốn hơn 70 ngàn, chẳng lẽ đều trở thành bát nước đổ đi sao?
Từ khi mang em gái rời khỏi nhà, Tần Phong đã học được một đạo lý từ trong vô số lừa lọc và ẩu đả, gặp phải người ác, bạn chỉ có thể độc ác hơn, gặp phải người xấu, bạn chỉ có thể xấu xa hơn.
Tục ngữ nói, sói đi ngàn dặm ăn thịt, chó đi ngàn dặm ăn phân, xã hội hiện tại đều coi trọng thực lực, kẻ nào mạnh kẻ ấy thắng, lần này tránh được Viên Bính Kỳ, những về sau chưa chắc sẽ không gặp phải Lý Bính Kỳ hay Vương Bính Kỳ nào đó.
Cho nên cho dù không phải vì Văn Bảo Trai, Tần Phong cũng sẽ không lén lút rời khỏi Tân Thiên như vậy, người mang trên mình tuyệt nghệ của Ngoại bát hàng như cậu, tuyệt không phải con cừu có thể để bất cứ ai cắn xé, mà là một con sói có thể dồn kẻ khác vào chỗ chết.
Người trong giang hồ làm việc rất chú trọng ân oán, người của Viên Bính Kỳ đánh Lý Thiên Viễn trọng thương, vậy thì hai bên liền kết thù, mà việc Viên Bính Kỳ hiện giờ không chịu buông tha, lại khiến trong lòng Tần Phong nảy sinh sát khí.
Tuy rằng thế lực của Viên Bính Kỳ ở Thiên Tân lớn, nhưng kẻ thù cũng đông, Tần Phong lẻ loi một mình lại ở trong tối, bất cứ lúc nào cũng có thể dùng nanh sói sắc bén của cậu cắn vào cổ Viên Bính Kỳ.