Bảo Giám

Chương 78: Sắp xếp

Chương 78: Sắp xếp
- Tần Phong, nhưng mà nhưng mà cháu chỉ có một mình, đây cũng không phải chuyện thể hiện chí khí anh hùng đâu!
Sau khi nghe Tần Phong nói, cả người Tạ Đại Chí bỗng chốc cảm thấy lạnh toát, lúc này ông mới cảm nhận được, Tần Phong bình thường trên mặt luôn nở nụ cười cũng không phải là một người hiền lành.
Nếu là người bình thường sau khi nghe xong những chuyện về Viên Bính Kỳ, chỉ sợ có thể trốn bao xa thì trốn, Tần Phong lại tỏ ra không có việc gì, trông có vẻ như không chịu bỏ qua cho Viên Bính Kỳ.
- Chú Tạ, cửa hàng trên phố Đồ Cổ cũng không phải dùng tên của cháu để ký kết, bọn chúng sẽ không tra ra được cháu đâu.
Tần Phong lắc đầu, nói: - Nhưng chú phải chú ý một chút, thời gian này đừng đến gần đây nữa.
Đối phương sao biết được tên của Lý Thiên Viễn, nhất định trong Đội quản lý Thị trường có người của gã xem được bản hợp đồng đó, chỉ là sự sắp xếp của Tần Phong vốn rất kín kẽ, nếu như không phải Lý Thiên Viễn và Tạ Hiên gây chuyện, cho dù bọn chúng biết tên cũng không tìm được người.
- Chú nghe theo cháu vậy, ai, cháu thấy đấy chuyện ra thế này đều là do Tạ Hiên cả, đang yên đang lành kéo Viễn Tử xuống phố làm gì cơ chứ.
Tạ Đại Chí nghe vậy thở dài, dù sao ông cũng là người làm ăn, đối với những chuyện đánh đánh giết giết này có thể tránh được thì tránh, cũng không muốn dính đến người trong xã hội đen.
- Chú Tạ, nói những điều này cũng vô dụng, việc ăn uống của Viễn Tử bọn họ mấy ngày sau để cháu chuẩn bị, chú đừng đến đây nữa.
Tần Phong suy nghĩ một chút, nói: - Thương thế của Viễn Tử chắc 5-6 ngày sau là có thể đi lại được rồi, đến lúc đó chú hãy tìm một chiếc xe đưa hai đứa đi khỏi nơi này
Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn sau này có lẽ sẽ trở thành trợ thủ của Tần Phong, Tần Phong cũng định đào tạo hai người như vậy, nhưng hiện tại, bọn họ quá yếu, đi theo Tần Phong chỉ vướng chân cậu.
- Được, Tần Phong, đây là máy nhắn tin có tiếng Trung, nếu như chú có chuyện gì sẽ trực tiếp để lại tin nhắn trên đây.
Tạ Đại Chí gật đầu, cởi máy nhắn tin trên thắt lưng đưa cho Tần Phong, sau đó lấy giấy bút viết một dãy số điện thoại: - Đây là số điện thoại di động của chú, bên cháu nếu như có chuyện gì lập tức gọi điện cho chú nhé!
Điện thoại di động nhập vào trong nước vào đầu thập niên 90, lúc đấy giá một bộ điện thoại phải đến 30-40 ngàn tệ, Tạ Đại Chí hiện tại tuy có chút nghèo túng, nhưng cũng đã dùng thứ này được mấy năm rồi.
- Được, Chú Tạ, chú có việc, đừng ở mãi chỗ này
Tần Phong nhận lấy máy nhắn tin, nhìn lướt qua tờ giấy kia, lấy bật lửa châm tờ giấy, nói: - Có cháu ở đây, chú cứ yên tâm, hai người bọn họ sẽ không sao đâu.
Tạ Đại Chí nhìn thấy hành động của Tần Phong phải thầm gật đầu, đứa nhỏ này làm việc rất cẩn thận, ngay cả người lớn nhiều người cũng kém xa cậu ta, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Tạ Đại Chí yên tâm giao con mình cho Tần Phong.
- Được, các cháu cẩn thận một chút, đợi chú làm xong công trình này sẽ dần dần bắt chuyện với Viên Bính Kỳ, đến lúc đó để xem có thể hóa giải được chuyện này không.
Gia đình người bạn Tạ Đại Chí hợp tác ở Tân Thiên cũng có chút bối cảnh, trong giới doanh nhân phương Bắc cũng là người có mặt mũi, có điều Tạ Đại Chí hiện giờ không thành công lắm, cũng ngại nhờ người bạn này đi hòa giải.
- Đợi đến khi chú làm xong công trình?
Sắc mặt Tần Phong có chút kỳ lạ, lắc đầu nói: - Chú Tạ, đi thôi, cháu tiễn chú, mấy ngày này chú đừng đến đây, sau khi Viễn Tử đỡ hơn chút cháu sẽ gọi điện cho chú.
Dựa vào hiểu biết của Tần Phong đối với người trong xã hội đen, Lý Thiên Viễn làm bị thương mất mấy người của chúng, chuyện này đã không đơn giản có thể dùng tiền để giải quyết nữa rồi, Viên Bính Kỳ nhất định sẽ dùng một số thủ đoạn bạo lực để gỡ lại sự uy hiếp của gã đối với xã hội đen trong Tân Thiên.
Nếu như Tần Phong không thể hạ gục Viên Bính Kỳ ngay từ lần đầu tiên, vậy thì cậu sẽ lập tức rời khỏi thành phố này, chỉ cần Viên Bính Kỳ còn ở Tân Thiên, cậu vĩnh viễn sẽ không đặt chân trở lại nơi này.
Tiễn Tạ Đại Chí đến tận đầu ngõ, Tần Phong cũng không lập tức trở lại, mà hàn huyên cùng các ông các bà ở đầu ngõ.
Tần Phong được Tái Thị đào tạo gần như đã trở thành một chuyên gia tâm lý, đối phó với những ông lão bà lão về hưu này vẫn thừa sức.
Không quá nửa tiếng, tất cả người ở trong hẻm nhỏ này đều biết Tần Phong có một "ông nội" đang làm quan ở tỉnh ngoài, mua căn viện tử này dự định sau khi lá rụng về cội trở về đây sống.
Sau khi truyền đạt thông tin này với hàng xóm xung quanh, Tần Phong đi dạo đến một tiệm cơm bên cạnh Cung Sùng Nhân, sau khi chọn vài món rau, gọi một cân thịt bò chín, mua một phần cháo hoa và một ít bánh bao, lúc này mới trở về tứ hợp viện.
- Anh Phong, anh Viễn Tử tỉnh rồi, anh ấy cứ nháo nhác đòi tìm anh thôi. Tần Phong vừa đẩy cửa tứ hợp viện, Tạ Hiên liền lên đón, khi đi qua con Đại Hoàng, nhịn không được nhích lại gần Tần Phong.
- Đại Hoàng, ăn đi, về sau nơi này chính là nhà của chúng ta.
Tần Phong ném chút bánh bao và thịt bò chín cho con Đại Hoàng, khiến cho nhóc mập bên cạnh nhìn mà líu lưỡi, nhà bọn họ trước kia có nuôi chó, nhưng không giống như Tần Phong, ném miếng thịt bò hai mươi mấy tệ một cân cho chó ăn.
- Viễn Tử, sao rồi?
Sau khi đi vào trong phòng, Tần Phong ấn Lý Thiên Viễn đang liều mạng muốn ngồi dậy, nói:
- Cậu đừng kích động, thù có lớn thế nào chúng ta cũng phải dưỡng thương cho tốt đã, Viên Bính Kỳ kia cũng là cha sinh mẹ dưỡng mà ra, chúng ta chưa chắc đã không thể hạ gục gã!
- Anh Anh Phong, em em làm mất mặt anh rồi!
Sau khi nghe Tần Phong nói, Lý Thiên Viễn trước kia trong Trại giáo dưỡng bị đánh đến máu chảy đầy mặt cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt bỗng nhiên khóc hu hu.
Lý Thiên Viễn từ nhỏ trưởng thành trong đánh đấm, thương thế mặc dù hơi nặng nhưng nói thật, Lý Thiên Viễn vẫn không để tâm, cậu ta buồn chính là vì một mình mình vẫn không thể hạ gục toàn bộ đám người đó.
Mấy ngày nay Lý Thiên Viễn vẫn luôn rầu rĩ không vui, Tạ Hiên còn tưởng rằng cậu ta sợ người của Viên Bính Kỳ tìm đến cửa, cũng không hiểu được thế giới nội tâm của chàng trai mạnh mẽ này.
- Ai nói cậu làm mất mặt?
Tần Phong giúp Lý Thiên Viễn nửa ngồi dậy, cười nói: - Đối phương có tám người cậu chỉ có một, cậu chẳng những có thể hạ gục sáu tên, còn dọa được hai tên, tin này nếu như truyền đến trong giới, Lý Thiên Viễn cậu coi như nổi danh rồi!
- Thật sao? Anh Phong, nếu không phải bọn chúng không tuân thủ nguyên tắc, móc dao ra, em nhất định có thể khiến tất cả bọn chúng ngã gục!
Vẫn là Tần Phong hiểu được Lý Thiên Viễn, sau khi nói ra những lời này lập tức khiến Lý Thiên Viễn chuyển buồn hóa vui, phải biết rằng nguyện vọng lớn nhất của Lý Thiên Viễn mấy năm trước chính là trở thành Đại ca xã hội đen danh chấn một phương.
- Thôi được rồi, nói thế cậu còn tưởng cậu giỏi! Tần Phong tức giận ấn một cái xuống vết thương trên bả vai của Lý Thiên Viễn, lập tức khiến Lý Thiên Viễn đau rên lên hừ hừ.
- Viễn Tử, tôi nói cậu hay, giang hồ hiện tại không đơn giản như cậu nghĩ, làm gì còn có nguyên tắc nữa?
Sắc mặt Tần Phong trở nên nghiêm túc, vươn tay vẫy Tạ Hiên lại, nói: - Hai người các cậu phải nhớ rõ, ở bên ngoài đừng dễ dàng gây chuyện, ra tay nhất định phải độc ác, không thể để đối phương có cơ hội phản kích.
Ngoài ra điều quan trọng nhất các cậu phải nhớ kỹ, phải phân biệt được nặng nhẹ, rõ ràng đối phương nhiều người còn liều mạng xông lên, đó không gọi là dũng mãnh, mà gọi là ngu ngốc
Tần Phong nói những lời này là có lý lẽ nhất định, cậu vừa đi dạo một vòng đến cái ngõ đã xảy ra chuyện đó, phát hiện cái ngõ đó không rộng lắm, nói cách khác, lúc đó đối phương không thể cùng lúc xông lên.
Công phu của Lý Thiên Viễn là do Tần Phong dạy, tuy rằng đều là chút kiến thức cơ bản, nhưng đối phó với năm sáu người thường vẫn không thành vấn đề, Lý Thiên Viễn chịu thiệt lớn vậy chính là vì từ lúc cậu ta bắt đầu ra tay đã chừa cho đối phương đường lui.
Hơn nữa lúc đầu khi Lý Thiên Viễn động thủ đã chọn sai người, cậu ta nên hạ thủ với người mạnh nhất trong đám đó, như vậy chẳng những có thể khiến những tên khác khiếp sợ, mà còn có thể bảo vệ bản thân không bị thương nhất.
Cuối cùng điều làm cho Tần Phong dở khóc dở cười chính là, Lý Thiên Viễn quả nhiên là một sinh vật đơn bào, ngõ nhỏ của khu tứ hợp viện bốn phía thông suốt, đánh không lại hoàn toàn có thể chạy, căn bản không cần sống mái với đối phương.
- Anh Phong, tôi biết rồi, lần sau tôi nhất định sẽ hạ gục tên khó nhằn nhất, nếu như đánh không lại tôi sẽ bỏ chạy!
Lý Thiên Viễn học những cái khác không nổi, nhưng về phương diện này lại rất có tiền đồ, gần như mỗi lần đánh nhau đều có thể rút ra một số bài học, Tần Phong tin chắc rằng sau khi cậu ta đã ăn một trận đòn này, đầu óc sẽ trở nên thông minh hơn một chút.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất