Bảo Giám

Chương 85: Trà trộn.

Chương 85: Trà trộn.
- A Phong, ăn no rồi, đi thôi!
Sau khi ăn trưa xong, Trần Vũ đẩy bát cơm sang bên, lau miệng nói:
- Má à, hôm nay về muộn chút, để cửa cho con nhé…
Thấy Trần Vũ châm điếu thuốc đứng lên, Tần Phong vội vàng và hết số cơm còn lại trong bát, đuổi theo Trần Vũ, nhấc lấy cái túi xách, nói với má Triệu:
- Bác gái, con và anh Vũ đi trước đây.
Đối với sự vồn vã của Tần Phong, Trần Vũ tỏ ra rất hài lòng, y hiện tại ở khu Đông này cũng coi là một nhân vật có tiếng, có một đàn em hiểu chuyện như Tần Phong, ra ngoài cũng rất có sĩ diện.
Đương nhiên, đại ca Trần bây giờ vẫn chưa được hưởng đãi ngộ có xe riêng, sau khi đẩy chiếc xe máy từ trong viện tử ra, khởi động, mang Tần Phong lao ra ngõ nhỏ, để lại một vệt khói màu đen.
Hai mươi phút sau, xe máy của Trần Vũ dừng ở bãi đỗ xe của Thành Giải trí, buổi sáng Thành Giải trí không kinh doanh, cho nên bãi đỗ xe to như vậy ngoại trừ mấy chiếc xe máy ra thì chẳng có lấy một chiếc xe hơi.
Có điều Thành Giải trí không chỉ kinh doanh mỗi hộp đêm, mà còn có phòng tắm hơi và sảnh trò chơi.
Tắm hơi thì chẳng cần nói, phòng tắm hơi này được coi là phòng tắm hơi lớn nhất Tân Thiên, kỳ thực chính là một nơi che giấu những thứ nhơ bẩn, bên trong chỉ riêng gái đã đến mấy chục người, đến tối, khách hàng nhiều đến mức phải xếp hàng.
Về phần sảnh trò chơi, cũng là một chỗ kiếm được rất nhiều tiền, sảnh trò chơi của Thành Giải trí chiếm cả một tầng lầu, phía trước là một số máy chơi game bình thường, thu hút rất nhiều trẻ con sống ở xung quanh.
Mà nửa sau của tầng này thì lại tách biệt, bày mấy trăm máy đánh bạc mạt chược, đại phú hào, người có thể vào đó chơi đều là những khách quen, đừng xem thường những máy đánh bạc này, một ngày chúng có thể mang đến hơn 100 ngàn tệ lợi nhuận cho Thành Giải trí.
Những mối làm ăn như thế này thường xuyên xảy ra một số xung đột nhỏ, cho nên ngày nào cũng 1 giờ chiều, Trần Vũ đều đến Thành Giải trí trông coi, xử lý những chuyện xảy ra.
- Chào anh Vũ…
- Chào quản lý Trần…
Sau khi đi vào Thành Giải trí, xung quanh vang lên tiếng chào hỏi, lưng Trần Vũ lập tức thẳng hơn, vênh váo tự đắc dẫn Tần Phong đến phòng làm việc ở tầng ba.
- Anh Vũ, anh uống nước.
Tần Phong rót chén nước đặt trước mặt Trần Vũ, trông có vẻ như vô ý, hỏi:
- Anh Vũ, hôm nay có việc sao? Em hình như quên khóa cửa nhà rồi.
- Nhà của chú mà còn phải khóa sao?
Khóe miệng Trần Vũ co rút, bực mình nói:
- Chỉ cần có con Đại Hoàng ở trong, có ai dám vào nhà chứ?
Vốn Trần Vũ ở cùng mẹ mình cảm thấy có chút không tiện, vì thế liền muốn chuyển đến chỗ của Tần Phong, ai ngờ con chó Đại Hoàng đó nhào lên người y, lần đầu tiên đến đã bị cắn một miếng, khiến cho Trần Vũ ngày thường đều tránh đi lại trước cửa nhà Tần Phong.
- Buổi chiều không có chuyện gì, A Phong, anh ngủ một lúc, chú cũng tìm một chỗ chợp mắt chút đi.
Trần Vũ ngáp một cái, nói:
- Buổi tối phấn chấn tinh thần lên, đại ca sẽ tiếp khách ở hộp đêm, chú để ý một chút, nếu như đắc tội khách, anh cũng không bảo vệ nổi chú, mẹ nó, thật không biết ai xử lý anh Đông, bằng không có anh Đông ở đây, ai dám làm loạn ở chỗ này chứ?
Vốn khu Thành Giải trí này là do Viên Đông nắm giữ, y là một con chó điên gặp người là cắn, nếu như có y trông coi, đúng là có rất ít người dám gây sự ở Thành Giải trí, ngay cả mấy ông lớn khác cũng phải nể mặt y vài phần.
- Anh Vũ, khách nào mà ghê gớm như vậy?
Tần Phong có chút bất bình oang oang nói:
- Dựa vào quan hệ của anh với đại ca, có chuyện gì không giải quyết được?
Cần biết rằng Trần Vũ đích thực có chút quan hệ với Viên Bính Kỳ, ông nội của y năm đó là anh em kết nghĩa với Viên Hội Văn, có điều thời kỳ thập niên 50, đi theo con trai cả của Viên Hội Văn ôm thuốc nổ đánh vào cơ quan chính phủ đã bị bắn chết ngay tại chỗ.
Về sau cha của Trần Vũ chiếu cố Viên Bính Kỳ nhiều, có mối quan hệ như vậy, mấy năm nay Viên Bính Kỳ đối với Trần Vũ quả thực không tồi, chỉ là Trần Vũ thực sự không nổi bật lắm, nên mới sắp xếp cho y vị trí đại ca bảo vệ của Thành Giải trí.
Trần Vũ là một tên không biết giữ mồm giữ miệng, rất hay khoe khoang quan hệ của y và “Viên gia”, cho nên Tần Phong cũng thường dùng mối quan hệ này để tâng bốc y vài câu.
- Viên gia tất nhiên sẽ không làm khó anh…
Trần Vũ nhìn thoáng qua cửa, thấp giọng nói:
- Không phải anh đã nói với chú rồi sao, ở Tân Thiên này còn có mấy vị đại ca rất ghê gớm, ngay cả Viên gia cũng không muốn trêu chọc.
Lúc Trần Vũ 17-18 tuổi, từng theo Viên Bính Kỳ vài năm, những gì y biết còn nhiều hơn đám côn đồ bình thường, ít nhất đối với sự phân bố thế lực xã hội đen của Tân Thiên y hiểu rất rõ.
Ở khu Đông này, tất nhiên thế lực của Viên Bính Kỳ mạnh nhất, gần như tất cả chỗ ăn chơi đều bị gã nắm giữ, Thành Giải trí tên Đại Phú Hào này, cũng là khu giải trí lớn nhất Tân Thiên.
Có điều, Tân Thiên tổng cộng có 6 khu, khu Nam có một đơn vị bộ đội đóng quân, nơi đó liền trở thành thế lực truyền thống của quân đội, có thể đứng vững ở khu Nam đa phần là những đứa trẻ lớn lên trong khu tập thể quân đội, bọn họ hành sự còn ngang ngược hơn nhiều so với người bản xứ.
Ba năm trước Trần Vũ từng đi theo Viên Bính Kỳ đến chơi trên một khoảnh sân ở khu Nam, dường như có một tay côn đồ già đời của khu Bắc cãi nhau với một người trẻ tuổi, đập chai bia lên đầu người thanh niên kia.
Đánh nhau ở trong đêm đó đã là chuyện quá mức bình thường rồi, tên côn đồ kia sau khi đánh người kia chạy trối chết cũng không để ý, dẫn một đám đàn em tiếp tục hát hò nhảy nhót ầm ĩ.
Nhưng khoảng 15 phút sau, có một đội binh lính vác súng xông tới, cầm côn da thấy người là đánh, ngay cả Trần Vũ và Viên Bính Kỳ ngồi đằng xa cũng ăn mấy gậy liền.
Còn tên côn đồ kia thê thảm nhất, sau khi bị đánh be bét máu đầu, lại bị đám lính kéo ra ngoài, từ đó về sau, ở Tân Thiên không còn ai thấy tên côn đồ đó xuất hiện nữa.
Ngoại trừ khu Nam là thế lực truyền thống của quân đội ra, đại ca khu Bắc làm giàu bằng việc kinh doanh hàng đồi trụy, người này tên là Lý Kiệt, nhắc đến cũng là một nhân vật truyền kỳ của Tân Thiên.
Thời kỳ đầu Lý Kiệt làm giàu dựa vào việc buôn bán băng đồi trụy, sau lại mở ra một phòng chiếu phim, đều là chiếu mấy phim cấp ba của Hongkong và Nhật Bản.
Sau khi làm như vậy hai năm, Lý Kiệt có lẽ cảm thấy sự nghiệp truyền bá văn hóa kiếm tiền không nhanh bằng thực tiễn, vì thế thời điểm cuối thập niên 80, không biết tìm đâu ra một số cô nàng, lập lên một tiệm uốn tóc.
Lý Kiệt làm việc cực kỳ kín kẽ, gã chưa từng ra mặt tổ chức việc này, chỉ đứng sau hậu trường chỉ huy, cho nên vài lần đả kích không những không làm tổn hại một cọng tóc nào của gã, ngược lại gã đã tạo dựng nên một sản nghiệp, thậm chí kinh doanh tiệm uốn tóc và hộp đêm đến tận Bắc Kinh.
Hiện tại Thành Giải trí này của Viên Bính Kỳ còn có một số cổ phần của Lý Kiệt, mà gái tiếp khách của phòng tắm hơi cùng hộp đêm tại Thành Giải trí gần như đều là người của Lý Kiệt, gã cũng là người Trần Vũ không thể chọc vào.
Còn có một người, tất nhiên chính là Thường Tường Phượng Thường lão tứ, y chủ yếu kinh doanh sòng bạc và cho vay nặng lãi, bởi vì ô dù phía sau của y nên cho dù Thường lão tứ làm ăn ở khu Nam rất phát đạt, nhưng địa bàn của y có khắp Tân Thiên, là một người không thể trêu chọc nhất.
Cho nên đừng thấy Trần Vũ ngày thường diễu võ dương oai ở Thành Giải trí mà nhầm, từ trước đến nay y đều không dám nghênh ngang ở khu Nam, có đôi khi một số người đến hộp đêm của Thành Giải trí chơi, Trần Vũ cũng không thể không nể mặt, tự hạ thấp mình.
Hẳn là đã coi Tần Phong là tâm phúc, sau khi phổ cập về phân bố thế lực xã hội đen Tân Thiên cho Tần Phong một lượt, Trần Vũ dặn dò nói:
- Thường gia tối nay đến, nhóc con chú ý một chút, đừng thấy bình thường y tủm tỉm cười mà nhầm, sự thật đó là một nhân vật chuyên ăn tươi nuốt sống người đó.
- Anh Vũ, anh yên tâm, những nhân vật lớn thế này, sao có thể chấp nhặt với hạng tiểu tốt như em được? Cũng chỉ có anh họ mới để vào mắt thôi.
Tần Phong khéo léo tâng bốc, Trần Vũ nghe thấy lại càng phấn khởi, nhịn không được lại ba hoa một số chuyện năm đó đi cùng Viên gia.
Rất nhiều người đều có tâm lý kiểu này, cho dù bọn họ chẳng thể đánh đồng với mấy nhân vật lớn nào đó, nhưng có thể kể một số chuyện về những người đó, dường như chính bản thân mình cũng được tăng thêm chút sĩ diện.
“Viên Bính Kỳ cuối cùng đã hẹn gặp Thường lão tứ sao?”
Sau khi nghe Trần Vũ nói, Tần Phong cười lạnh trong lòng, làm ở Thành Giải trí này hơn mười ngày rồi nhưng cậu vẫn chưa làm gì cả, chỉ là âm thầm bịa chuyện, hiện tại những lời đồn đó dường như đã có chút hiệu quả.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất