Chương 91: Chứng cứ (3)
- Đây là cái gì? Ma túy sao?
Hồ Bảo Quốc mở ra tủ chứa đồ, phát hiện bên trong nhét đầy các hộp thuốc, rút một hộp ra, móc ra một viên con nhộng trong đó, Hồ Bảo Quốc đổ bột trắng bên trong ra lòng bàn tay.
- Đúng, chính là loại ma túy kiểu mới đã được pha loãng. Tần Phong gật đầu nói: - Anh Hồ, các anh phá án tìm chứng cứ, những thứ này không phải đều là chứng cứ sao?
Ở "xưởng chế ma túy" này nửa tháng, Tần Phong cũng đã rút ra được chút quy luật, "xưởng chế ma túy" cũng không phải ngày nào cũng xuất hàng mà luôn chọn một ngày nào đó thời tiết đặc biệt khắc nghiệt.
Hơn nữa những xe hàng có ma túy đều là Man Báo đích thân sắp xếp, ở bên ngoài vỏ "thuốc" cũng có chút khác biệt, đó cũng là nguyên nhân Tần Phong có thể nhanh chóng tìm ra số ma túy này ở thùng hàng sau xe.
- Chứng cứ? Những chứng cứ này có thể chứng minh ranh con cậu vận chuyển ma túy, có liên quan gì đến Viên Bính Kỳ đâu?
Sau khi nghe Tần Phong nói, Hồ Bảo Quốc không khỏi liếc mắt coi thường, thằng nhóc này vẫn luôn rất thông minh, sao lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy chứ, nếu như có ma túy là có thể định tội thì bọn họ đã xử bắn Viên Bính Kỳ hàng trăm lần rồi.
Tần Phong đang lái xe bất ngờ quay mặt ra, chăm chú nhìn Hồ Bảo Quốc, nói: - Nếu số ma túy này xuất hiện tại chỗ của Viên Bính Kỳ và Man Báo thì sao?
- Cái gì? Chứng cứ mà nhóc con nói là cái này sao? Hồ Bảo Quốc nghe vậy ngây người, sau đó lắc đầu, nói: - Chuyện này không được, chuyện này không phải vu oan giá họa sao?
Tuy rằng biết rõ Viên Bính Kỳ là kẻ chủ mưu phía sau, thế nhưng cảnh sát phá án có trình tự của chính mình, cho dù một số thời điểm cũng có sử dụng chút thủ đoạn, nhưng vụ án mà Bộ Công an đốc thúc như thế này tuyệt đối không ai dám giở trò như vậy.
- Anh Hồ, các anh đợi được, nhưng tôi không chịu nổi nữa
Ngữ khí Tần Phong kiên quyết, nói: - Chuyện này hôm nay liền chấm dứt đi. Anh mở máy nhắn tin, sau khi tôi làm xong sẽ nhắn tin cho anh, sau đó anh đi bắt người giữ tang chứng, chuyện này coi như xong.
- Vớ vẩn, nào có đơn giản như vậy? Hồ Bảo Quốc chỉ lắc đầu, ông không tin vụ án khiến tổ chuyên án phải bó tay lại có thể giải quyết dễ dàng như Tần Phong nói.
- Chính là đơn giản như vậy.
Tần Phong chỉ vào số ma túy đó, nói: - Chỗ này có tổng cộng 3kg heroin, giá trị hơn 30 triệu tệ, theo luật pháp quốc gia, buôn 50g ma túy đã đủ để xử bắn rồi
Hơn nữa phòng thí nghiệm trong xưởng chế dược kia có mấy chục kg ma túy, những chứng cứ này đủ để lập thành bằng chứng thép rồi, anh Hồ, nói không chừng có thể khiến vai anh thêm hai ngôi sao nữa đó
Tần Phong không phải cảnh sát, cậu không cần dùng lối tư duy của cảnh sát để suy nghĩ. Đối với cậu mà nói, bất kể dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể đạt tới mục đích cuối cùng là được.
- Cách cậu nói dường như tính khả thi rất thấp.
Hồ Bảo Quốc làm giám ngục, lối tư duy cũng không giống với cảnh sát phá án lắm, nghe Tần Phong nói vậy cũng có chút dao động, chẳng phải có người đã nói rằng: Mặc kệ là mèo đen hay mèo trắng, chỉ cần bắt được chuột thì chính là mèo giỏi!
- Tần Phong, tôi phải giải thích thế nào với tổ chuyên án về nơi bọn chúng giấu ma túy đây?
Hồ Bảo Quốc cúi đầu trầm tư một lúc lâu, ngẩng đầu nói: - Còn nữa, nơi ở của bọn chúng đều đang bị theo dõi, cậu định bỏ ma túy vào đó bằng cách nào không để bọn họ phát hiện ra?
- Anh Hồ, chỉ cần nói là manh mối do người cung cấp thông tin cung cấp, đợi đến khi tìm ra ma túy, các anh người nào người nấy đều lập công, đến lúc đó ai còn để ý đến sống chết của người cung cấp thông tin nữa? Tôi tin chắc sẽ chẳng ai hỏi anh đâu.
Tần Phong lái xe chậm hơn, nói tiếp: - Về phần tôi bỏ ma túy vào đó bằng cách nào, anh không cần quan tâm, đảm bảo sẽ không để những người đó phát hiện ra đâu.
- Cậu chắc chắn chứ? Hồ Bảo Quốc chăm chú nhìn Tần Phong.
- Đương nhiên, tôi vẫn chưa sống đủ mà. Tần Phong khẳng định gật đầu.
- Được, vậy cứ làm theo cách cậu nói Hồ Bảo Quốc cắn chặt răng, nói: - Cảnh sát vũ trang của tổ chuyên án 24/24 giờ đợi lệnh, chỉ cần cậu gửi tin đến, tôi sẽ lập tức dẫn bọn họ vào bắt!
So với việc nói là tin tưởng Tần Phong, chẳng bằng nói là Hồ Bảo Quốc tin tưởng ông lão đã qua đời hơn, là đệ tử chân truyền của Tái Thị, những chuyện trộm đạo vu oan giá họa như thế này hẳn là không làm khó được Tần Phong.
Hồ Bảo Quốc năm đó trên chiến trường cũng được coi là to gan làm liều, nếu không cũng sẽ không bị chuyển đến Trại giáo dưỡng, hiện giờ nhân tố không an phận trong cơ thể ông ta lại bắt đầu rục rịch.
Là phó tổ trưởng tổ chuyên án, người đầu tiên đề xuất vụ án và có quan hệ mật thiết với vị lãnh đạo nào đó trong Bộ, Hồ Bảo Quốc hoàn toàn có quyền tiến hành bắt giữ phạm nhân.
Đương nhiên, nếu không điều tra ra chứng cứ, ông cả đời này chỉ sợ sẽ chết già ở vị trí Đồn trưởng Trại giáo dưỡng.
- Dừng xe!
Khi ô tô đi đến ngã tư đường cao tốc, Hồ Bảo Quốc hô dừng xe, đẩy cửa xe nhảy xuống, Tần Phong nhìn vào gương chiếu hậu của xe, thấy có một chiếc xe nhỏ dừng bên cạnh ông ây.
- Đêm tối trăng mờ chính là thời điểm tốt để phóng hỏa giết người!
Nghe âm thanh lộp bộp của nước mưa đập vào cửa kính xe, Tần Phong cười rộ lên, sau khi qua trạm thu phí, vươn tay đẩy cần gạt, chiếc xe tăng tốc chạy vào màn mưa.
10 giờ 42 phút, chiếc xe tải chở đầy thuốc tây chạy vào trạm hàng của thành phố Lang Phường tỉnh Hà Bắc.
Tuy bên ngoài đêm đen đặc, còn có mưa, nhưng bên trong trạm hàng đèn đuốc vẫn sáng trưng, Tần Phong lái xe vào gara, tắt máy, mở cửa xe nhảy xuống.
- A Phong, vất vả rồi.
Một người thanh niên khoảng 29 tuổi, tóc rẽ ngôi giữa đi tới, ném cho Tần Phong một điếu thuốc, nói: - Trên đường không có chuyện gì chứ? Anh Báo gọi điện tới hỏi mấy lần
Tần Phong lấy bật lửa ra trước châm cho đối phương, sau mới nhận lấy điếu thuốc, nói: - Không có chuyện gì, anh Bánh, mưa lớn quá em không dám lái nhanh, chẳng may lật xe thì phiền lắm.
Người nhận hàng này Tần Phong rất quen thuộc, bởi vì eo bụng tròn như cái bánh rán cho nên có biệt danh như vậy, trạm hàng ở hai thành phố Bắc Kinh và Thiên Tân đều là do anh ta phụ trách.
- Ừ, cẩn thận là tốt.
Bánh Rán gật đầu, nói: - A Phong, chú đi nghỉ một lúc đi, anh gọi người đến dỡ hàng, mẹ nó, mưa lớn quá, chú đừng đi nữa
- Anh Bánh, như thế đâu có được, anh Báo có quy định, ngày có xe đi, cho dù có muộn thế nào cũng phải quay về. Tần Phong lắc đầu, nói: - Anh tốt hơn hết là dỡ hàng nhanh đi. Từ bên này đi về phải mất hai tiếng, đến lúc em về cũng có thể ngủ thêm một lúc
- Được rồi! Bánh Rán mở cửa sau của xe ra, hô: - Tay chân nhanh nhẹn lên một chút, nhanh chóng phân hàng theo đơn, cẩn thận một chút, đừng nhầm đấy.
Miệng nói, Bánh Rán cũng không rảnh rỗi, tay anh ta cũng cầm đơn hàng lên xe, lật giở đám dược phẩm chất đống như núi một lúc lâu, ôm một thùng khoảng 1m2 có lớp bọc bên ngoài là aspirin rồi đi xuống.
Bảy công nhân đang dỡ hàng, cũng không ai để ý đến Bánh Rán, chỉ có Tần Phong đang dựa vào cửa xe hút thuốc nhìn thấy Bánh Rán đang cầm một cái máy quét hồng ngoại, cẩn thận quét một lượt ở niêm phong thùng hàng.
"Mẹ nó, may là ông cẩn thận, không động đến niêm phong kia mà bóc từ phía dưới."
Tần Phong thầm run sợ, hôm nay đến muộn mười mấy phút, ngoại trừ nói chuyện với Hồ Bảo Quốc trên đường, kỳ thực đã tốn thời gian vào cái thùng chứa ma túy đó.
- Anh Báo. Thùng còn nguyên Sau khi kiểm tra xong thùng, Bánh Rán lén móc di động ra, gọi điện cho Man Báo.
- Ừ, A Phong không có gì bất thường chứ? Trong điện thoại truyền đến giọng nói của Man Báo.
- Không. Cậu ta hôm nay chạy 3,4 lượt rồi, trông có vẻ rất mệt mỏi. Bánh Rán thấp giọng cười nói.
- Hôm nay trời mưa to, trước tiên xếp hàng cẩn thận, sáng sớm mai gửi đi
Man Báo ra chỉ thị qua điện thoại. Ngoại trừ y và Viên Bính Kỳ ra, cũng chỉ có người phụ trách ba trạm hàng biết trong thùng có thứ gì. Công việc này ban đầu là do Viên Đông làm, có điều Viên Đông đoản mệnh, Man Báo chỉ có thể tự mình chỉ huy.
Sau khi dặn dò Bánh Rán vài câu, Man Báo cúp điện thoại, nhìn Viên Bính Kỳ ngồi đối diện mình, nói: - Anh Viên, bên đó đã xong xuôi rồi, số hàng 30 triệu này phát ra ngoài, thị trường phía Bắc căn bản cũng bão hòa được kha khá rồi.
Mỗi khi đến ngày chuyển hàng, Man Báo và Viên Bính Kỳ luôn chờ đợi cùng nhau, chỉ khi hàng hóa đến trạm và nhận hàng an toàn, bọn họ mới có thể yên tâm.
- A Báo, khoảng thời gian này tại sao tôi cứ cảm thấy có gì đó bất thường nhỉ?
Viên Bính Kỳ nhìn màn đêm tối đen ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: - Thường lão tứ và Kiến Quốc của khu Nam, những người đó có phải có chút quá an phận rồi không? A Long đã khiêu khích mấy lần mà bọn họ vẫn cứ nhẫn nhịn!
- Tôi cũng cảm thấy có chút bất thường.
Man Báo gật đầu, nói: - A Viên, sau khi xử lý hết số hàng trong tay, chúng ta sẽ chặt đứt con đường bên này, ra nước ngoài trốn một thời gian, tôi có để ít tiền ở Thailand và Thụy Sĩ, đủ để chúng ta sống mấy đời.
- Được, có tiền cũng phải có mạng mới tiêu được.
Sau khi nghe Man Báo nói, Viên Bính Kỳ cũng hạ quyết tâm, cả người liền thả lỏng, cười nói: - Vốn định bồi dưỡng thằng nhóc A Phong đó một chút, hiện tại xem ra cũng không cần thiết nữa rồi.
Người dưới trướng của Viên Bính Kỳ chia làm hai loại, một loại là rõ ràng lăn lộn ở trong xã hội đen, những tên này căn bản đều có hồ sơ trong cục cảnh sát, đồn công an, rất hay bị phía cảnh sát chú ý đến.
Còn loại thứ hai, chính là xuất thân trong sạch, chưa từng phạm phải vụ án nào, việc những người này làm chính là liên quan đến ma túy, hơn nữa bọn họ không quen biết đám người khác trong bang, không có bất cứ liên hệ gì với nhau.
Vốn Tần Phong không đạt tiêu chuẩn, có điều cậu theo Trần Vũ không bao lâu, quan hệ cũng không sâu, hơn nữa đầu óc linh hoạt, được việc, nên Viên Bính Kỳ mới chú ý đến, muốn bồi dưỡng cậu một phen.
Thế nhưng "Viên gia" cũng không biết, Tần Phong mà gã gọi là xuất thân trong sạch từ 4-5 năm trước đã lấy mạng 5 người, so với gã chỉ sợ cũng không kém là bao.
Hơn một tiếng trôi qua, số thuốc trong thùng xe đã được dỡ hết xuống, Bánh Rán đi đến trước xe, vỗ vai Tần Phong, nói: - A Phong, được rồi, chú trở về đi, đi đường cẩn thận nhé.
- Anh Bánh, em đi đây! Tần Phong gật đầu, xoay người lên xe, sau khi ấn còi xe, chậm rãi lái xe ra khỏi trạm hàng.
Sau khi rẽ qua khúc quanh, chiếc xe trống rỗng đột ngột tăng tốc, hơn nữa cũng không đi theo hướng vừa đến, mà rẽ vào quốc lộ hướng về nội thành Tân Thiên.