Bảo Giám

Chương 92: Chứng cứ (4).

Chương 92: Chứng cứ (4).
Đây là trận mưa lớn nhất từ khi bước vào mùa hè năm nay, suốt 3-4 tiếng rồi mà vẫn chưa có xu hướng tạnh, trên đường có nhiều chỗ tích nước đã cao nửa mét, Tần Phong thấy ở hai bên đường quốc lộ có không ít xe cộ bị chết máy.
Ngoại trừ chiếc xe Tần Phong lái như điên ra thì rất ít xe dám đi trong thời tiết thế này, từ Lang Phường đến nội thành Tân Thiên, cậu đi chỉ mất có một tiếng.
Trước khi vào đến nội thành, Tần Phong dừng xe tải ở ven đường, dưới sự che chắn của màn mưa, chui vào một chiếc xe Santana, chỉ mất 10 giây, Tần Phong liền khởi động được chiếc xe.
Tần Phong đang chạy đua với thời gian, cậu nhất định phải hoàn thành hành động vu oan giá họa này trong hai tiếng đồng hồ, nếu không một khi Man Báo nhận ra cậu chưa về đến xưởng, dựa vào sự đề phòng chỉ riêng những tên buôn ma túy mới có, nói không chừng sẽ xảy ra vấn đề.
------------------------
- A Báo, đã gọi được cho thằng nhóc Tần Phong chưa?
Trong một căn biệt thự ít người biết đến của Viên Bính Kỳ, lúc này đèn đóm trong tầng 1 đều được bật sáng, căn phòng rộng đến vậy cũng chỉ có hai người Viên Bính Kỳ và Man Báo.
Chiếc bàn trước sô pha bày đầy thức ăn và mười mấy chai bia trống rỗng, Viên Bính Kỳ và A Báo ngồi đối diện nhau, tuy rằng không phải lần đầu chỉ huy buôn ma túy từ xa, nhưng từ trên khuôn mặt họ vẫn có thể nhìn thấy biểu cảm hết sức căng thẳng.
- Chưa, bên ngoài mưa to gió lớn, tín hiệu di động không tốt lắm, Bánh Rán nói cậu ta đã đi về rồi, với thời tiết thế này, đi về xưởng ít nhất phải mất hai tiếng.
Man Báo lắc đầu, có chút bất đắc dĩ nhìn điện thoại trong tay, dạo này điện thoại di động xem ra đúng như tên, thực sự phải di động mới gọi được, để tìm tín hiệu, trên đường cái không ít người phải giơ điện thoại mà đi khắp nơi.
- Trong lòng tôi sao cứ cảm thấy có chút bất an? Phải chăng sẽ xảy ra chuyện gì?
Viên Bính Kỳ lại mở ra một chai bia. Uống ừng ực một hơi rồi nói:
- Bọn Thường lão tứ quá yên ắng rồi, có khi nào đang ngấm ngầm làm chuyện phá hoại hay không?
Lần trước gặp mặt Thường lão tứ cũng không vui vẻ lắm, hôm đó Thường Tường Phượng đã đập vỡ một cái cốc trong hộp đêm.
Viên Bính Kỳ vốn tưởng rằng sau đó sẽ xảy ra xung đột, thế nhưng đã qua nửa tháng, xã hội đen Tân Thiên vẫn gió yên sóng lặng, nhưng trong lòng Viên Bính Kỳ vẫn luôn thấp thỏm bất an, phía sau sự im lặng này dường như sẽ có một trận sóng gió kéo đến.
- Anh Viên. Cho dù sau lưng ông ta có làm chuyện xấu chúng ta cũng không sợ, Thường Tường Phượng tuy có nhiều tay đánh đấm được, nhưng tôi chỉ cần chuyển mấy cây súng từ Myanmar về đây, chỉ trong thời gian ngắn là có thể tiêu diệt được ông ta!
Trên mặt Man Báo toát ra lệ khí, y đã ở biên cảnh hơn 10 năm, nơi đó mới là thiên đường của người mạo hiểm, không ngừng động đao súng, trị an của Tân Thiên trong mắt y đã được coi là tốt đến không thể tốt hơn nữa rồi.
- Thôi được rồi, cậu cũng đã hơn 40 tuổi rồi, cả ngày cứ đánh đánh giết giết làm cái gì?
Viên Bính Kỳ phất tay, nói:
- Tôi vẫn cứ cảm thấy bất thường. A Báo, ngày mai trời sáng, chúng ta đi từ cảng Tân Thiên ra Hàn Quốc trốn một thời gian…
Tân Thiên là cảng thương mại ô tô lớn nhất. Viên Bính Kỳ có giấu một chiếc ca nô tốc độ cao ở một nơi cách cảng hơn 10 hải lý, đó cũng là đường lui gã đã chuẩn bị sẵn cho mình.
- Được, anh Viên. Vậy tôi đi sắp xếp một chút.
Man Báo nói rồi đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn di động trên tay, nói:
- Cho bên Lang Phường tối nay chuyển ngay hàng đi, cũng sắp xếp đám Bánh Rán đi trốn ở nước ngoài…
---------------------
- Lão Tôn, mưa lớn như thế, có ma mới ra ngoài, đám buôn ma túy thoải mái nằm ngủ bên trong, chúng ta thì hay rồi, ở bên ngoài canh gác cho chúng nó?
Ở cửa sân khu biệt thự trong Tân Thiên, một chiếc xe du lịch nhỏ mang biển số của địa phương, từ ngoài vào trong xe tối đen, nhưng thực tế đây cũng là một trong những chiếc xe phụ trách theo dõi của tổ chuyên án
Vì vụ án lớn buôn ma túy có khả năng sẽ gây chấn động cả nước lần này, Bộ đã điều động không ít nhân viên tài giỏi có kinh nghiệp về phá án ma túy từ các tỉnh thành, ở mỗi một chỗ nghi ngờ là ổ ma túy của Viên Bính Kỳ đều bố trí nhân thủ, hơn nữa còn trang bị thiết bị theo dõi tiên tiến nhất.
- Càu nhàu thế đủ rồi, lão Lý, anh cũng là một điều tra viên kỳ cựu mà, chúng ta thế này cũng coi như thoải mái lắm rồi, nếu như không mưa thì hôm nay cho dù có là buổi tối cũng phải hơn 30 độ, lại thêm muỗi cắn, đó mới gọi là khó chịu.
Lão Tôn ngồi ở hàng ghế sau, rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, đặt lên mũi ngửi ngửi, lại nhét trở về hộp, tuy rằng trời mưa không sợ khói bay ra, nhưng ánh sáng từ tàn thuốc cũng rất dễ khiến người khác chú ý.
- Được rồi, chúng ta theo dõi cho chặt là được, nghe nói dính đến mấy chục kg ma túy, tuyệt đối là đại án số 1 từ sau khi thành lập nước.
Lão Lý vừa càu nhàu tuy rằng ngoài miệng nói thế nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm không chớp về phía tòa nhà số 2 đối diện cổng khu biệt thư, bọn họ vừa nhận được tin tức truyền từ bộ chỉ huy, khả năng đêm nay phải động thủ là vô cùng lớn, phải đảm bảo mục tiêu không thoát khỏi tầm theo dõi của bọn họ.
- Số 3, số 3, máy giám sát ở chỗ các anh xảy ra vấn đề, không hiển thị hình ảnh, xin chú ý quan sát, xin chú ý quan sát…
Đột nhiên, bộ đàm truyền đến tiếng gọi của bộ chỉ huy, khiến tinh thần hai điều tra viên chợt phấn chấn.
- Số 3 đã rõ, số 3 đã rõ, mục tiêu vẫn ở trong biệt thự, không đi ra ngoài!
Lão Lý cầm bộ đàm trả lời một câu, sau khi buông phím ra, nhịn không được than thở với lão Tôn:
- Máy giám sát đó có tác dụng khỉ gì chứ, thấm mưa một chút là mất tác dụng.
- Chưa từng nghe dựa vào máy móc có thể bắt được người, lão Lý, tốt hơn hết là giữ vững tinh thần đi, đừng để chỗ chúng ta xảy ra chuyện rắc rối.
Lão Tôn gật đầu, rút điếu thuốc đặt lên mũi ngửi ngửi, đối với người nghiện thuốc lâu năm như ông, không thể hút thuốc mới là sự tra tấn lớn nhất.
- Không đúng, có người đi ra.
Bỗng nhiên, lão Tôn ném điếu thuốc trên tay xuống, nắm lấy bộ đàm, hô:
- Bộ chỉ huy, nhân vật số hai xuất hiện, nhân vật số hai xuất hiện.
- Đã rõ, vẫn chưa đến lúc bắt giữ, các anh tiếp tục theo dõi…
Trong bộ đàm lập tức trả lời, có thể nghe thấy bên kia đã nhanh chóng có biện pháp ứng phó.
Trong đêm mưa này, có vô số người thức trắng đêm không ngủ như lão Lý và lão Tôn, Hồ Bảo Quốc trở về bộ chỉ huy thậm chí đã bắt đầu điều động nhân thủ, chuẩn bị đầy đủ cho cuộc quyết chiến cuối cùng.
----------------------
- Lão Hồ à, tin tức của ông nhất định đừng có sai lầm gì đó!
Thân thể dán sát vào dưới bệ cửa sổ mặt sau biệt thự, Tần Phong hoàn toàn giấu mình trong bóng tối, nơi này là một góc chết, bất luận từ hướng nào cũng đều không thể phát hiện ra bóng dáng của cậu.
Cởi bộ quần áo ướt sũng trên người ra, Tần Phong chỉ chừa chiếc quần lót trên người, móc lọ 502 từ trong túi ra, Tần Phong bôi keo lên mười ngón tay.
Sau khi đã loại trừ mối họa ngầm là vân tay, miệng Tần Phong ngậm một tấm sắt mỏng dài xấp xỉ ngón giữa, tay trái mang theo ba lô nhét đầy ma túy, duỗi người ra, tay phải bám lên ban công, linh hoạt như con báo, trở mình lên trên.
“Đây là phòng ngủ, bọn họ hẳn là ở thư phòng lầu 1…”
Dùng tấm sắt mở cửa sổ ra, Tần Phong tiến vào trong phòng, bên tai cậu loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
“Giấu ở đâu thì được nhỉ?”
Nương vào ánh đèn yếu ớt truyền từ dưới lầu lên, Tần Phong bắt đầu đánh giá căn phòng này.
Đây hẳn là gian phòng của chủ nhân biệt thự, chỗ ra vào có một phòng tắm, bên trái chỗ dựa vào tường có một hàng tủ đứng, chỗ ban công còn có một bộ sô pha.
Cả phòng đều được trải thảm thật dày, khiến cho động tác của Tần Phong vốn rất nhẹ nhàng càng không phát ra chút âm thanh gì, hơn nữa vết nước dính trên lòng bàn chân cũng đều được thảm thấm hết.
“Vu oan giá họa cũng phải có kỹ thuật một chút, lộ liễu quá cũng không được.”
Tần Phong ngó nghiêng xung quanh, nhẹ nhàng đẩy cửa tủ quần áo ra, đẩy đám quần áo được treo chỉnh tề trong tủ ra, liền thấy được một tủ bảo hiểm.
“Như vậy mới đúng chứ, thứ tốt tất nhiên phải giấu kín một chút…”
Tần Phong tươi cười, nhả từ trong miệng ra một cái châm vòng tròn, cắm vào trong lỗ khóa tủ, sau đó dán tai lên, cẩn thận nghe tiếng động bên trong.
“Ngón nghề này của sư phụ mà đi làm kẻ trộm nhất định có thể thống nhất Đạo môn!”
Sau 10 giây ngắn ngủi, bên tai Tần Phong vang lên một tiếng “đinh”, tay phải vội vàng quay nút tủ sắt, “ba” một tiếng vang lên, cánh cửa tủ sắt bật ra ngoài.
“Đây là những thứ để chuẩn bị sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào sao?”
Sau khi cửa tủ bị mở ra, thứ đầu tiên Tần Phong nhìn thấy, chính là đám tiền mặt được buộc thành từng bó, tính sơ ít nhất cũng phải ngoài 500-600 ngàn.
“Ta là người nghèo, đây coi như cướp của người giàu chia cho người nghèo đi…”
Tần Phong mở ba lô ra, đem số “thuốc” được niêm phong bằng băng dính không thấm nước bỏ vào trong tủ sắt, đến khi ba lô trống rỗng, mới thuận tay nhét hai bó tiền mặt vào trong.
“Ủa? Đây là thứ gì?”
Khi Tần Phong lấy hai bó tiền mặt ra, ngón tay chạm được một thứ lạnh lẽo.
“Là súng? Mẹ nó, đây chính là tội tàng trữ súng trái phép, cũng có thể phán gã ngồi tù mấy năm, có điều vẫn không thể khiến gã chết được.”
Sau khi móc khẩu súng kia ra, Tần Phong lắc đầu, đang định bỏ khẩu súng trở lại, trong đầu nảy lên một ý nghĩ, chà xát mạnh trên người một trận, vo tròn một cục ghét đen sì vào họng súng.
Sau khi làm xong những việc đó, Tần Phong cẩn thận đóng tủ bảo hiểm lại, nhấc ba lô lên nhẹ nhàng trèo xuống từ ban công, trước khi đi ra ngoài, Tần Phong vẫn không quên dùng chiếc khăn lấy từ trong phòng tắm lau sạch sẽ dấu chân trên sàn.
Mặc quần áo đặt trên mặt đất, Tần Phong lao vào trong màn mưa, nhân lúc tầm nhìn lúc này còn kém, tránh được hai máy giám sát sau biệt thự, hoàn toàn biến mất trong bóng đêm mịt mùng.
- Gọi 62288…
Tần Phong ngồi lên chiếc Santana mà mình trộm được, lấy chiếc di động ở trong túi nhựa ra, bấm số 126 của đài truyền tin, nói:
- Nhắn lại, mục tiêu tủ bảo hiểm tầng hai có hàng, xin nhanh chóng điều tra…
Cúp điện thoại, Tần Phong nhấn mạnh chân ga, xe phun ra khói đen liền xông ra ngoài, khi chạy trên đường Hải Hà, Tần Phong kéo cửa kính xe xuống, di động mà Man Báo đưa cho cậu vút một đường
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất