Chương 93: Tiêu diệt (Thượng)
- Chuyện kể rằng Tần Quỳnh làm người rất nhân nghĩa
Bảo vệ của khu biệt thự Hải Hà đang rung đùi đắc ý nghe Bình thư Tùy Đường diễn nghĩa của thầy giáo Đan Điền Phương, chợt phát hiện ngoài cửa sổ có một bóng người xẹt qua, không khỏi đứng dậy.
Thế nhưng không đợi bảo vệ mở cửa ra, cửa đã bị đá văng một cái từ bên ngoài, một luồng gió mạnh mang theo mưa lớn lập tức ập vào mặt người bảo vệ kia.
- Cảnh sát phá án, tắt Bình thư kia đi cho tôi.
Một cảnh sát mặc áo chống đạn võ trang đầy đủ tắt radio đi, khống chế phòng bảo vệ.
Cùng lúc đó, hai mươi mấy người từ trên những chiếc xe không bật đèn ở bên ngoài khu biệt thự nối đuôi nhau đi xuống, lần lượt bao vây xung quanh tòa biệt thự số 2 đối diện cổng khu.
Xét theo thế lực của Viên Bính Kỳ ở Tân Thiên, lực lượng cảnh sát tổ chuyên án sử dụng lần này đều là những cảnh sát tinh nhuệ được điều động từ các thành phố xung quanh, để đề phòng bất trắc, thậm chí còn điều động cả một đại đội đặc công của Bắc Kinh.
Lúc này phòng bảo vệ đã trở thành sở chỉ huy lâm thời, từ góc độ của biệt thự số 2 tuy rằng có thể nhìn thấy cổng lớn nhưng không nhìn thấy được tình hình bên trong phòng bảo vệ.
Một thiếu tá cảnh sát vũ trang đẩy cửa đi đến trước mặt Hồ Bảo Quốc, vẻ mặt kiên nghị nói: - Thưa Phó chỉ huy Hồ, mục tiêu số 1 còn trong biệt thự, xin ngài hãy chỉ thị!
Trại giáo dưỡng thành phố Thạch khi xưa là nhà tù thành phố Thạch, vốn là một đơn vị cấp Sở, sau đó đổi thành Trại giáo dưỡng thanh thiếu niên thì hạ nửa bậc, có điều thân là Đồn trưởng, cũng chính là Phó giám đốc sở rồi.
Cho nên cấp bậc Phó chỉ huy này của Hồ Bảo Quốc vẫn rất xứng đáng, bởi vì Tổng chỉ huy là Cục trưởng Cục chống ma túy trong Bộ cũng chính là cấp bậc Giám đốc sở.
- Đại đội trưởng Lưu, mục tiêu là phần tử buôn lậu ma túy vô cùng hung ác, trong tay bọn chúng có thể có súng, yêu cầu các chiến sĩ chú ý đề phòng, tôi dẫn người đi lên!
Hồ Bảo Quốc vừa xuống xe đi vào trong phòng, vuốt nước mưa trên mặt, vẻ mặt có chút hưng phấn.
Từ khi rút khỏi chiến trường đến nay đã mười mấy năm, ông vẫn luôn hoài niệm những ngày tháng rửa tội bằng máu và lửa đó, công việc hiện tại mới là thứ ông cần chứ không phải làm vua của những đứa trẻ hư trong Trại giáo dưỡng.
Hồ Bảo Quốc trầm ngâm một chút, nói: - Đại đội trưởng Lưu, vụ án này cực kỳ phức tạp, bộ chỉ huy yêu cầu bắt sống, anh mang các chiến sĩ bố trí phòng vệ xung quanh. Tôi dẫn người lên.
- Phó chỉ huy Hồ, chúng tôi là đội tinh tác chiến, công việc bắt người tốt hơn vẫn là để chúng tôi làm.
Đại đội trưởng Lưu vừa nghe lập tức nóng nảy, dưới tay anh ta đều là những cảnh sát được huấn luyện kỹ càng, làm sao có thể để một ông già hơn 50 tuổi như Hồ Bảo Quốc mình trần ra trận chứ?
Hơn nữa Đại đội trưởng Lưu còn có một câu không tiện nói ra. Hồ Bảo Quốc ông tuy rằng là Phó chỉ huy tổ chuyên án, nhưng dù sao cũng chỉ làm công việc của giám ngục, nếu như không phải vụ án này là do ông ta đề xuất thì ông ta đã không có cơ hội được vào tổ chuyên án rồi.
- Sao nào, các anh là một đội tinh còn lão Hồ tôi đây là thứ ăn no chờ chết sao? Năm đó ông đây ra ăn ở gian khổ trên chiến trường nhóc con cậu còn chẳng biết đang ở chỗ nào đó
Nghe Đại đội trưởng Lưu nói thế, Hồ Bảo Quốc lập tức trợn trừng mắt lên, những năm gần đây trong các trận đấu bắn súng tốc độ liên nhà tù của tỉnh Hà Bắc, ông năm nào cũng đứng thứ nhất, tự thấy mình chưa đến lúc cần nghỉ ngơi.
- Phó chỉ huy Hồ, dù sao tôi cũng không đồng ý!
Thiếu tá cảnh sát vũ trang mặc kệ Hồ Bảo Quốc nói thế nào cũng không đồng ý, bọn họ ngày ngày huấn luyện chính là để ứng phó với những tên ngông cuồng kiểu này. Cơ hội tốt như thế, anh ta sao có thể đặt mình bên ngoài chứ?
- Đồ cứng đầu. Được rồi, trong biệt thự chỉ có một người, anh mang theo 5 chiến sĩ đi cùng tôi lên trên.
Hồ Bảo Quốc suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: - Ngoài ra sắp xếp hai chiến sĩ trèo lên ban công cửa sổ, nhớ kỹ, nếu như trong tay kẻ tình nghi không có súng thì cố gắng không được nổ súng, phải bắt sống!
- Rõ, đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!
Thiếu tá "bộp" một tiếng, làm tư thế chào, đội mưa xông ra ngoài phòng bảo vệ, Hồ Bảo Quốc theo sát ra ngoài, mấy người đều dán sát chân tường, cho dù nhìn từ bên trong biệt thự cũng rất khó phát hiện ra bọn họ.
------------------------
"Chuyện gì thế nhỉ? Chẳng lẽ A Báo xảy ra chuyện?"
Từ khi Man Báo đi khỏi, Viên Bính Kỳ liền cảm thấy thấp thỏm không yên, đây có lẽ là một loại trực giác có được khi Viên Bính Kỳ đi bên lằn ranh của nguy hiểm nhiều năm, từ sau khi bước chân lên con đường buôn lậu, chế ma túy, loại trực giác này liền đi cùng với gã.
Viên Bính Kỳ từ trước đến nay chưa từng nghĩ rằng mình có thể chết già, hiện tại gã đã bắt đầu có ý định rút lui, có lẽ sáng mai sau khi rời Tân Thiên, gã sẽ không bao giờ trở lại mảnh đất này nữa.
"Không được, nơi này không thể ở được nữa!"
Sau khi đi mấy vòng quanh phòng khách như con thú bị cầm tù, Viên Bính Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, trong cơn mưa to ngoài kia, chỉ có phòng bảo vệ không xa lắm còn có chút ánh sáng vàng vọt, nhưng tầm nhìn cũng không rõ ràng lắm.
"Đi, đi ngay bây giờ!"
Sự yên tĩnh này khiến Viên Bính Kỳ cảm thấy lo sợ, xoay người chạy lên tầng hai, tuy rằng phần lớn tài sản đều đã chuyển đến nước ngoài, nhưng xuất môn vẫn cần mang theo ít tiền mặt.
Sau khi đi vào phòng ngủ, Viên Bính Kỳ mở tủ quần áo ra, tủ sắt đó lập tức lộ ra, sau khi nhập mật mã, cánh cửa tủ liền bật ra ngoài.
Lúc này lòng Viên Bính Kỳ đã có chút rối loạn, cũng không phát hiện trong tủ đã thiếu mất hai bó tiền, tiện tay lấy một cái ba lô rồi ném tiền vào đó.
"Hả? Đây Đây là cái gì?"
Sau khi cho hết 500-600 ngàn tiền mặt vào trong ba lô, tay Viên Bính Kỳ cầm súng lên, cùng lúc đó, gã đột nhiên phát hiện tầng dưới cùng của tủ bảo hiểm có một thứ được niêm phong kín mít bằng túi ni lon.
"Đây Đây là heroin?"
Tuy rằng chưa từng lộ mặt ở nhà xưởng chế ma túy của chính mình, nhưng Viên Bính Kỳ cũng không lạ gì thứ ở trong tay, nhất là ký hiệu bên trong túi niêm phong nói rõ cho gã biết đây chính là ma túy đã pha loãng trong xưởng của gã.
"Sao sao lại có thể chứ? Thứ này sao lại có thể ở đây?"
Trong giây lát, đầu óc Viên Bính Kỳ có chút mờ mịt, trong vài giây thậm chí còn trở nên trống rỗng, là nhà buôn ma túy lớn nhất thị trường phương Bắc, Viên Bính Kỳ kỵ nhất là xuất hiện ma túy bên cạnh gã.
Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu Viên Bính Kỳ yêu cầu thủ hạ không được hút ma túy, gã phải loại bỏ hết những nhân tố có thể khiến người ta thấy gã có liên quan đến ma túy, giảm thiểu tối đa sự hoài nghi của người khác đối với mình.
"Hãm hại? Chẳng lẽ là A Báo hãm hại mình?"
Cho nên việc ma túy xuất hiện ở nơi ở của Viên Bính Kỳ là chuyện cực kỳ không có khả năng, phản ứng đầu tiên của Viên Bính Kỳ chính là nghĩ đến Man Báo, cũng chỉ có y mới có thể bỏ số ma túy này vào tủ bảo hiểm của mình.
"Choang!"
Ngay khi Viên Bính Kỳ còn đang nghi kỵ lung tung, đầu cầu thang truyền đến tiếng bình hoa rơi xuống sàn, điều này cũng khiến Viên Bính Kỳ giật mình bừng tỉnh, theo bản năng nhét gói thuốc phiện lớn kia vào trong ba lô.
- Viên Bính Kỳ, ngươi đã bị bắt, giơ tay lên!
Khi Viên Bính Kỳ vừa nhấc ba lô lên, muốn chạy trốn từ ban công thì có hai bóng người vọt vào phòng.
Hồ Bảo Quốc cũng không phải người làm việc theo quy củ, trước khi bắt người còn phải quát lớn một tiếng, khi hô lên thân thể ông đã nhào về phía Viên Bính Kỳ.
- Cảnh sát? !
Viên Bính Kỳ đầu tiên là sửng sốt, sau đó nghĩ đến số ma túy trong ba lô, mặt lập tức biến sắc, không nghĩ ngợi gì liền giơ tay phải lên, hung hăng bóp cò nhắm vào bóng người đang nhào về phía mình.
- Đại đội trưởng Lưu, tránh ra!
Hồ Bảo Quốc dù sao cũng là người đã hơn 50 tuổi, mặc dù có công phu, nhưng vẫn không thể so với Đại đội trưởng Lưu trẻ tuổi, thân thể hơi rớt lại phía sau, có điều cũng chính vì như thế mà ông có thể thấy rõ động tác Viên Bính Kỳ giơ súng lên.
Không chần chừ chút nào, Hồ Bảo Quốc nặng nề dùng thân thể đẩy Đại đội trưởng Lưu sang một bên, để bản thân chắn ngay trước họng súng.
"Pằng!"
Một tiếng súng nặng nề vang lên trong căn phòng, khiến Đại đội trưởng Lưu trợn trừng mắt, khoảng cách gần như vậy, Viên Bính Kỳ cho dù có là người mù cũng có thể bắn trúng Hồ Bảo Quốc.
Hơn nữa ngay khi tiếng súng vang lên, Đại đội trưởng Lưu rõ ràng nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
- Lão Hồ!
Tay phải Đại đội trưởng Lưu nhanh như chớp nhắm họng súng về phía Viên Bính Kỳ, tay trái chuẩn bị đỡ Hồ Bảo Quốc, có điều ngay khi ngón trỏ tay phải Đại đội trưởng Lưu chuẩn bị bóp cò thì anh lại ngây người ra.
Bởi vì thân thể Hồ Bảo Quốc không ngã về sau như anh tưởng tượng mà vẫn tiếp tục lao về phía Viên Bính Kỳ, tay trái Đại đội trưởng Lưu chụp vào không khí, trơ mắt nhìn Hồ Bảo Quốc và Viên Bính Kỳ lao vào vật lộn.
- Đội trưởng, anh không sao chứ?
Ngay tại giây phút còn ngẩn người, đặc công trên ban công cũng đã trèo lên, bọn họ nghe thấy tiếng súng, không khỏi lo lắng nhìn về phía Đại đội trưởng Lưu.
- Mẹ nó, hỏi nhiều vậy làm gì, còn không qua đây?
Đại đội trưởng Lưu lúc này cũng đã phản ứng lại, tiện tay cắm súng về bên hông, lao lên túm tóc Viên Bính Kỳ, ấn chặt gã xuống sàn.
- Phó chỉ huy Hồ, anh không sao chứ? Người đâu, nhanh gọi xe cứu thương!
Nhìn thấy vết máu trước ngực Hồ Bảo Quốc, trong mắt Đại đội trưởng Lưu đã đong đầy nước mắt, trong suy nghĩ của anh, Hồ Bảo Quốc đã dùng sức lực cuối cùng của mình để liều chết với phần tử tội phạm.
- Lão Hồ, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đó!
Đợi sau khi cấp dưới ba chân bốn cẳng đè Viên Bính Kỳ đang giãy giụa xuống, Đại đội trưởng Lưu ôm cổ Hồ Bảo Quốc, muốn dùng tay chặn vết thương trên ngực ông ta.
- Mẹ nó, ôm tôi làm gì? Còn sờ ngực tôi nữa?
Dáng người Hồ Bảo Quốc tuy rằng không cao to lắm, như sức lực cũng không yếu, hai tay vùng một cái lập tức bật văng Đại đội trưởng Lưu ra ngoài.
- Cậu Lưu này, cậu làm cái gì vậy, bỏ mặc phạm nhân, ôm tôi làm gì? Hồ Bảo Quốc đứng thẳng dậy, hết sức hùng dũng, trông chẳng giống người bị thương chút nào. Đại đội trưởng Lưu cứ thế nhìn chăm chăm.
- Vậy đạn không bắn trúng anh sao? Đại đội trưởng Lưu lẩm bẩm: - Không thể nào, khoảnh cách gần như vậy, sao có thể không bắn trúng được chứ?
- Nghĩ cái gì đó? Súng đó bị nổ rồi, người bị thương là Viên Bính Kỳ!
Hồ Bảo Quốc tức giận trừng mắt nhìn Đại đội trưởng Lưu, quát: - Kéo gã dậy, vào nhà tắm lấy khăn mặt, trước tiên hãy bọc lấy tay phải của gã!
- Mẹ nó, đúng là súng bị nổ! Lúc này Đại đội trưởng Lưu cũng nhìn thấy rõ ràng. Viên Bính Kỳ đang bị cấp dưới ấn chặt trên mặt đất, chỗ tay phải máu thịt lẫn lộn, ngón cái và ngón trỏ đã không thấy nữa.