Bảo Giám

Chương 94: Tiêu diệt (Trung).

Chương 94: Tiêu diệt (Trung).
“Chuyện này là thế nào?”
Nhìn Viên Bính Kỳ không ngừng giãy giụa trên mặt đất, Đại đội trưởng Lưu không khỏi choáng váng, sau đó trong lòng chợt thấy sợ hãi, nếu như súng không bị nổ, chỉ sợ lúc này người nằm trên mặt đất chính là Hồ Bảo Quốc.
Thế nhưng điều khiến Đại đội trưởng Lưu buồn bực chính là cây súng mà Viên Bính Kỳ sử dụng là loại súng ngắn 54 quân dụng có tính ổn định cực cao, ngoại trừ vị trí bị nổ, cả khẩu súng được chà lau sáng bóng, theo lý thuyết không thể xảy ra hiện tượng súng nổ.
Kỳ thực không chỉ có Đại đội trưởng Lưu buồn bực mà Viên Bính Kỳ đang bị các đặc công đè chặt dưới đất càng cảm thấy khó hiểu hơn, bởi vì ngay buổi sáng gã còn kiểm tra khẩu súng này, lúc ấy chẳng hề có vấn đề gì.
- Lão Hồ, vẫn rất cảm ơn anh, chờ sau khi vụ án xong xuôi tôi sẽ mời anh uống rượu!
Tuy rằng Hồ Bảo Quốc không bị thương chỗ nào, nhưng Đại đội trưởng Lưu vẫn cảm kích vô cùng, nếu như đây là trên chiến trường, Hồ Bảo Quốc tuyệt đối sẽ xứng đáng là người tin tưởng đưa lưng về phía đồng đội.
Đại đội trưởng Lưu là quân nhân, anh ta không biết nên bày tỏ lòng biết ơn của mình thế nào, chỉ có thể dùng phương thức giản dị nhất chính là mời rượu.
- Ở trên chiến trường là phải đỡ đạn giúp chiến hữu!
Lời của Đại đội trưởng Lưu rất hợp với tính tình của Hồ Bảo Quốc, vỗ vỗ vai anh ta, nói:
- Đợi vụ án này xong xuôi, tôi sẽ xin khen thưởng cho mọi người, chúng ta sẽ cùng nhau uống rượu ăn mừng lập công!
- Phó chỉ huy Hồ, trong ba lô của gã tìm được thứ này, nghi ngờ là ma túy!
Lúc này cả căn phòng đều đầy ắp người, có người lấy khăn mặt băng bó vết thương cho Viên Bính Kỳ, còn có người kiểm tra mặt thảm trong phòng, thứ trong ba lô của Viên Bính Kỳ rất nhanh liền bị lôi ra.
- Sau khi chụp ảnh thì đem đi xét nghiệm, tôi sẽ tiến hành thẩm vấn phạm nhân trước!
Hồ Bảo Quốc trước tiên thông báo vụ án cho Bộ chỉ huy, hơn nữa quyết định thẩm vấn ngay tại chỗ, phải biết rằng, trong tình huống bắt được cả người lẫn tang vật rất dễ đánh tan phòng tuyến tâm lý của đối phương.
- Viên Bính Kỳ, thế nào, có gì muốn nói không?
Sau khi băng bó qua loa tay phải của Viên Bính Kỳ, Hồ Bảo Quốc đưa gã vào phòng khách.
Để lấy được nhiều chứng cứ hơn, việc điều tra trên tầng vẫn tiếp tục, có điều đặc công đột nhập từ ban công cũng đã làm hỏng một số dấu vết lúc trước Tần Phong lưu lại.
- Các ông xử oan tôi rồi, tôi không buôn lậu ma túy. Số… số ma túy đó không phải của tôi…
Viên Bính Kỳ ngẩng phắt đầu lên, mắt như muốn phun ra lửa, khăng khăng phủ nhận, miệng la lớn:
- Là cảnh sát các ông vu oan hãm hại, ma túy là do các ông bỏ vào!
Viên Bính Kỳ lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo. Gã mặc dù kêu oan nhưng trong lòng đã vô cùng nguội lạnh, trong suy nghĩ của gã, đúng là có chuyện vu oan giá họa, nhưng mà không phải cảnh sát, mà là Man Báo làm.
Ngoại trừ Man Báo ra, gần như không có bất cứ kẻ nào có thể lấy được số ma túy lớn như vậy. Ngoại trừ Man Báo cũng không có người nào khác có thể mở được tủ bảo hiểm, mà Man Báo rời đi trước lúc xảy ra chuyện dường như cũng có thể nói rõ vấn đề.
- Viên Bính Kỳ, tao không hề nói thứ kia là ma túy, sao mày biết được là ma túy?
Hồ Bảo Quốc cười tủm tỉm nói, bỗng nhiên mặt nghiêm lại, tay phải vỗ thật mạnh vào bàn trà trước mặt, phẫn nộ quát:
- Chết đến nơi còn không thành thật, ma túy đó lấy ra từ trong ba lô của mày. Mày còn ngụy biện cái gì? !
- Tôi không biết đó là ma túy.
Đau đớn trên tay và vật chứng trước mặt khiến Viên Bính Kỳ lúc này đã mất đi lợi thế, trong miệng lẩm bẩm:
- Cho dù những thứ đó là ma túy, tôi chỉ là tàng trữ ma túy, tôi… tôi không có buôn lậu ma túy.
Là một kẻ buôn ma túy có lý tưởng, có khát vọng, Viên Bính Kỳ hiểu rất rõ luật pháp có liên quan, tội danh tàng trữ ma túy nhẹ hơn buôn lậu ma túy rất nhiều, hình phạt cao nhất chính là tù chung thân, vẫn chưa đến mức phải tử hình.
- Tàng trữ ma túy? Viên Bính Kỳ, mày đừng quên, ma túy lấy được từ trên người mày, đây có thể định nghĩa là vận chuyển ma túy.
Sau khi vào tổ chuyên án, Hồ Bảo Quốc đã bổ sung không ít điều luật liên quan đến phạm tội ma túy, nghe Viên Bính Kỳ nói không khỏi cười lạnh, nói:
- Theo quy định của pháp luật, buôn lậu, buôn bán, vận chuyển, chế biến từ 1000g nha phiến trở lên, 50g heroin hoặc methamphetamine hoặc các loại ma túy khác với số lượng lớn xử 15 năm tù, tù chung thân hoặc tử hình, mày còn gì để nói không?
- Man Báo, Cổ Lâm, tao thành ma cũng không tha cho mày!
Lời Hồ Bảo Quốc hoàn toàn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của Viên Bính Kỳ, lúc này gã cũng không hận đám cảnh sát đang ở trước mặt mà tập trung tất cả oán niệm lên người Man Báo, trong suy nghĩ của Viên Bính Kỳ, người bán đứng gã chính là y.
“Man Báo?”
Hồ Bảo Quốc nghe vậy sửng sốt, ông biết có một tổ hành động khác đang đi bắt Man Báo, nhưng có chút không hiểu tại sao lúc Viên Bính Kỳ nhắc đến Man Báo lại nghiến răng nghiến lợi như vậy.
“Chẳng lẽ gã cho rằng những chuyện này là do Man Báo làm?”
Hồ Bảo Quốc suy nghĩ trong đầu, giọng nói liền trở nên nhẹ nhàng, hỏi:
- Viên Bính Kỳ, thành thật trả lời câu hỏi, mày cũng không nhất định phải chết, nói đi, Man Báo đi đâu rồi?
- Những điều này đều là do Man Báo làm, tên thật của y là Cổ Lâm, các ông mau đi bắt y, y sắp chạy trốn từ cảng Tân Thiên đó!
Oán hận trong lòng Viên Bính Kỳ đã khiến gã mất đi tư duy phán đoán bình thường, gã chỉ muốn cảnh sát cũng bắt giữ Man Báo để y cùng lên pháp trường với mình.
Viên Bính Kỳ lại không hề hoài nghi Man Báo là nằm vùng, bởi vì những tội mà y đã phạm phải cũng đủ để xử bắn cả trăm lần rồi, rõ ràng không có khả năng hợp tác cùng cảnh sát.
Vậy cũng chỉ còn một kết luận, Man Báo thèm muốn số tiền hàng tỷ tệ trong ngân hàng Thailand và Thụy Sĩ, chỉ cần tống mình lên pháp trường, số tiền này sẽ thuộc về một mình Man Báo.
- Man Báo muốn chạy trốn?
Hồ Bảo Quốc nghe vậy sửng sốt, ra hiệu bằng mắt cho Đại đội trưởng Lưu, ý bảo anh ta tiếp tục thẩm vấn, còn mình đi ra ngoài gọi điện cho Bộ chỉ huy, báo cáo lại tin tức này.
Phòng tuyến tâm lý của Viên Bính Kỳ đã gần như sụp đổ, công tác thẩm vấn cũng không cần Hồ Bảo Quốc tham dự, cảnh sát có chuyên gia thẩm vấn, đứng dưới mái hiên trong cơn mưa dần tạnh, Hồ Bảo Quốc rút một điếu thuốc ra hút.
“Mẹ nó, thằng ranh này chạy đi đâu rồi? Sao cậu ta làm được như thế nhỉ?”
Toàn bộ tổ chuyên án có lẽ chỉ có Hồ Bảo Quốc mới biết được, mọi thứ không hề xảy ra theo tự nhiên mà là Tần Phong đã giở trò sau lưng, đương nhiên, chuyện này dù ông nói ra sợ rằng cũng chẳng mấy ai tin.
Ngay cả Hồ Bảo Quốc cũng cảm thấy không thể tin nổi, bởi vì mấy tiếng đồng hồ trước ông còn gặp Tần Phong, khoảng thời gian từ lúc đó đến giờ còn chưa đến hai tiếng, Tần Phong không ngờ đã hoàn thành chuyện vu oan giá họa.
Đối với Hồ Bảo Quốc mà nói, công lao lần này thực sự quá lớn, việc phá được vụ án lớn đến Trung ương cũng biết này sẽ khiến cho con đường làm quan vốn phẳng lặng của Hồ Bảo Quốc thay đổi, còn về kết quả cuối cùng thế nào, bản thân Hồ Bảo Quốc cũng không thể đoán trước được.
------------------------
Bắt được thủ phạm chính cũng không có nghĩa là vụ án đã xong, ngoại trừ tổ hành động này của Hồ Bảo Quốc, công tác bắt giữ của các tổ khác cũng đang được tiến hành trong khí thế hừng hực.
Ngay khi mệnh lệnh bắt giữ được phát ra, cả một đội cảnh sát vũ trang gần ngàn người đã bao quanh kín xưởng sản xuất thuốc ở vùng hẻo lánh kia, toàn bộ từ bảo vệ đến công nhân trong xưởng đều bị khống chế.
Trải qua điều tra đã phát hiện ra xưởng sản xuất thuốc có một tầng ngầm, đây cũng chính là phân xưởng chế ma túy của Viên Bính Kỳ.
Ba nhà nghiên cứu tốt nghiệp đại học nổi tiếng đang tiến hành pha loãng ma túy thâu đêm bị bắt ngay tại chỗ, đồng thời tại hiện trường còn thu được mấy chục kg heroin độ tinh khiết cao, điều này đã khiến vụ án buôn lậu, chế biến ma túy nghiêm trọng gây chấn động cả nước đạt được bước tiến triển mang tính đột phá.
Cùng lúc đó, các tổ truy bắt ở Tân Thiên, Lang Phường và các tỉnh thành xung quanh cũng đều triển khai hành động, phá hủy mạng lưới của Viên Bính Kỳ, hơn nữa lần theo mạng lưới còn bắt được hơn trăm tên buôn thuốc phiện.
Trạm hàng ở Lang Phường mà Tần Phong gửi hàng đã bắt được cả người lẫn tang vật, Bánh Rán, người phụ trách trạm hàng ngoan cố chống lại, đã bị bắn vào đùi phải, vết thương đó hơi cao một chút, cho dù sau này không bị xử bắn thì có lẽ Bánh Rán cũng sẽ mất đi quyền làm đàn ông.
Trong nội thành Tân Thiên, phàm là sản nghiệp thuộc tập đoàn Viên Bính Kỳ đều bị tiến hành kiểm tra một lượt, mấy trăm thành viên trong bang còn đang say giấc nồng thì bị đeo còng số 8.
Những người này bất kể có tham dự vào việc buôn lậu thuốc phiện hay không thì đa phần đều có hành vi phạm tội, như ba người Long, Hổ, Hùng đều từng gây án mạng, những người khác như Trần Vũ cũng chẳng sạch sẽ gì, trong cuộc chiến tranh đoạt trạm vận chuyển hàng hóa năm xưa cũng từng đánh bị thương người.
Hộp đêm Đại Phú Hào của Thành Giải trí cũng bị dán giấy niêm phong, đám cờ bạc đánh bài thâu đêm, bao gồm cả đám gái làng chơi của hộp đêm đều có một đêm khó quên ở trong đồn công an.
Cuộc đàn áp mạnh mẽ lại bí mật như vậy tất cả đám xã hội đen Tân Thiên đều chưa nhận được bất cứ thông tin nào, tuy rằng chỉ nhắm vào tập đoàn tội phạm Viên Bính Kỳ, nhưng lại lôi ra được không ít các hành vi phạm tội của các bang phái khác.
Trong đêm mưa này, toàn bộ người trong xã hội đen Tân Thiên nhận được tin tức gần như tất cả đều trắng đêm không ngủ, người có ô dù thì không ngừng gọi điện thoại tìm hiểu tin tức, từng phạm tội lại không có ô dù thì ngay ngáy lo sợ, chỉ sợ ngay sau đó cảnh sát sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Trong một đêm, Tân Thiên như thể được gột rửa một phen trong cơn mưa như trút nước, từ trong ra ngoài đều trở nên sạch sẽ.
Trải qua một phen nghiêm trị lần này, có lẽ lúc này nếu như trên đường có người rơi ví, chỉ sợ ít nhất có hơn mười kẻ trộm vội vàng không nhặt của rơi mà trả lại cho người đánh mất.
“Mẹ nó, thằng nhóc Tần Phong rốt cuộc đã chạy đi đâu?”
Cho đến tận lúc trời sáng, Hồ Bảo Quốc đều không nhận được tin tức của Tần Phong, điều này không khỏi khiến ông sốt ruột, thậm chí ngay cả việc Man Hồ và Man Báo vẫn chưa bị bắt cũng chẳng còn quan trọng nữa.
- Ai u, ngủ quên mất…
Hồ Bảo Quốc không biết rằng Tần Phong hôm qua trở về xe tải, không cẩn thận liền ngủ một mạch đến khi trời sáng, lúc này đang liều mạng lái xe trở về xưởng sản xuất thuốc.
Tần Phong đương nhiên biết, chuyến này mình quay về chính là tự chiu đầu vào lưới.
Nhưng cho dù Tần Phong là người cung cấp tin cho Hồ Bảo Quốc thì vẫn có thân phận là công nhân của xưởng sản xuất thuốc, nếu không trở về, sợ là đời này sẽ phải lưu lạc cùng trời cuối đất mất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất