Bảo Giám

Chương 95: Tiêu diệt (Hạ)

Chương 95: Tiêu diệt (Hạ)
Đúng như Tần Phong nghĩ, toàn bộ xưởng sản xuất thuốc đã bị cảnh sát khống chế hoàn toàn, chỉ có thể đi vào mà không thể đi ra, cậu vừa dừng xe trong xưởng, trên tay liền bị đeo vào một chiếc còng số 8.
Công ty sản xuất thuốc mà Viên Bính Kỳ thành lập này, ngoại trừ âm thầm pha loãng ma túy ra thì cũng sản xuất dược phẩm chính quy, bởi vì nạn lũ lụt năm ngoái, quy mô của nhà xưởng lại được mở rộng thêm nhiều, tổng cộng có hơn chục chiếc xe tải loại lớn.
Hơn nữa dựa vào tin tức thẩm vấn Viên Bính Kỳ, ngoại trừ mấy nghiên cứu viên nòng cốt trong nhà xưởng ra thì những người khác không biết nội tình, cho nên cũng chỉ tiến hành thẩm vấn đơn giản theo quy định đối với Tần Phong.
Đương nhiên, dưới tình huống vụ án vẫn chưa được sáng tỏ, Tần Phong vẫn bị bắt vào trại tạm giam.
Để phòng ngừa đồng phạm ngầm thỏa thuận thống nhất lời khai, người trong bang Viên Bính Kỳ bị giam ở các trại tạm giam của mấy thành thị xung quanh, đợi đến khi Hồ Bảo Quốc nhận được tin tức của Tần Phong thì đã là buổi chiều ngày hôm sau.
- Chào cán bộ
Khi Tần Phong bị đưa vào phòng thẩm vấn của trại tạm giam, thấy bên cạnh Hồ Bảo Quốc còn có một người khác, tiếng gọi "đại ca Hồ" bị cậu nuốt ngược lại trong họng.
- Mẹ nó, vừa trông là biết ngay một kẻ từng có tiền án.
Người trung niên đứng bên cạnh Hồ Bảo Quốc tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong, người vừa gặp đã gọi cán bộ nhất định là đã từng ở tù hoặc trại tạm giam.
- Được rồi, đi thôi! Hồ Bảo Quốc phất phất tay, nói với cảnh sát trung niên bên cạnh: - Đại đội trưởng Lý, làm phiền anh rồi, người này tôi sẽ mang đi.
Trước khi gặp Tần Phong, Hồ Bảo Quốc đã làm xong các thủ tục liên quan, bởi vì Tần Phong cũng không bị phê là bắt giam, cũng không phải người bị nghi ngờ phạm tội, Hồ Bảo Quốc mang cậu ta ra ngoài vẫn khá dễ dàng.
----------------------
- Nói một chút đi, nhóc con đã bỏ ma túy vào trong tủ bảo hiểm của Viên Bính Kỳ thế nào? Sau khi lên xe cảnh sát dừng ở bên ngoài phòng bảo vệ, sắc mặt Hồ Bảo Quốc phức tạp, nhìn Tần Phong.
Nếu như không phải biết rõ thằng nhóc này, Hồ Bảo Quốc thế nào cũng không thể tin nổi, Tần Phong đang tươi cười, có vẻ hơi ngại ngùng trước mặt lại là nhân vật mấu chốt một mình khiến cho tập đoàn Viên Bính Kỳ bị tiêu diệt.
Trải qua xét nghiệm, số thuốc con nhộng trong ba lô Viên Bính Kỳ toàn bộ đều là ma túy đã được pha loãng từ heroin có độ tinh khiết cao, sự thực chắc chắn này đã khiến cho Viên Bính Kỳ không thể chối cãi được, gã hiểu, dù thú nhận hay không, bản thân gã cũng chỉ còn một con đường chết.
Sau khi nhận được tin tức Man Báo, cũng chính là Cổ Lâm đã chạy thoát, Viên Bính Kỳ rốt cuộc bắt đầu nói ra, lúc này người Viên Bính Kỳ hận nhất đương nhiên chính là Man Báo, gã cho dù có phải chết, cũng phải kéo theo kẻ đã "bán đứng" mình là Man Báo!
Có điều chỉ có Hồ Bảo Quốc là biết rõ, người "bán đứng" Viên Bính Kỳ căn bản không phải là Man Báo, mà là một nhân vật hết sức nhỏ bé trong mắt Viên Bính Kỳ, cũng chính là Tần Phong, người đang ngồi ở ghế phó lái bên cạnh mình.
- Đại ca Hồ, anh nói gì cơ? Sao tôi nghe không hiểu?
Tần Phong ngồi trên xe lộ ra vẻ mặt bối rối, nhìn trái nhìn phải, nói: - Tôi bỏ ma túy vào trong tủ bảo hiểm của Viên Bính Kỳ lúc nào? Anh đừng có đổ oan cho tôi nha!
Hiểu biết đối với luật pháp quốc gia của Tần Phong còn hơn xa Đồn trưởng Hồ bên cạnh, cậu biết rõ hơn ai hết rằng vụ án này sắp gây ra chấn động lớn thế nào, cho dù thế nào, Tần Phong cũng đều không muốn để bản thân lún vào trong đó.
Ngay cả khi Tần Phong tin tưởng Hồ Bảo Quốc sẽ không bán đứng mình, nhưng những lời có thể khiến người ta nắm thóp của mình, cậu tuyệt đối sẽ không nói ra miệng.
- Ranh con, giả ngu với tôi à?
Hồ Bảo Quốc đập một cái vào ót Tần Phong, nói: - Xe này mượn từ đồn công an. Bên trong sẽ không có mấy loại máy nghe trộm này nọ đâu, cho dù có tôi cũng sẽ không dùng với cậu. Cậu sợ cái khỉ gì
Hồ Bảo Quốc tất nhiên biết Tần Phong lo sợ điều gì, bởi vì bản thân ông cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Riêng chuyện che giấu Tần Phong là tình báo viên cũng đã khiến Hồ Bảo Quốc bị sứt đầu mẻ trán, cũng may trong hệ thống công an có đơn vị đặc biệt này, tính chất công việc cũng khá giống với nội ứng trong phim ảnh.
Bởi vì tính chất đặc thù của công việc, để đảm bảo an toàn cho nhóm tình báo viên này, trong ngành Công an cũng có quy định bất thành văn, đó chính là tình báo viên và nội ứng chỉ để rất ít người phụ trách, Hồ Bảo Quốc không chịu nói ra tên của Tần Phong, người khác cũng không thể làm gì được ông.
- Đại ca Hồ, kỳ thực cũng không có gì, là Viên Bính Kỳ tội ác chồng chất, phải gặp báo ứng thôi, không có liên quan gì với tôi hết.
Tần Phong sờ sờ cái ót, nhất định không chịu nói, nhìn thấy Hồ Bảo Quốc dường như sắp nổi giận, vội vàng mở miệng hỏi: - Đại ca Hồ, vụ án này thế nào rồi? Bắt Viên Bính Kỳ có thuận lợi không?
- Coi như thuận lợi, trước đó cũng đoán được Viên Bính Kỳ có súng.
Nói tới đây, Hồ Bảo Quốc có chút nghi hoặc nhìn Tần Phong, nói: - Hôm qua lúc cậu vu oan, không thấy trong tủ bảo hiểm có súng sao? Mẹ nó, nếu súng đó không bị nổ, lão Hồ tôi đây đã trở thành liệt sĩ từ lâu rồi.
Sau khi Viên Bính Kỳ quy án, khẩu 54 bị nổ tung đó cũng bị đem đi kiểm nghiệm, kết quả kiểm nghiệm rất kỳ lạ, nguyên nhân không ngờ lại là bên trong nòng súng bị một vật bất minh chặn lại, sau khi bóp cò lập tức sinh ra áp lực quá lớn, khiến cho nòng súng nổ tung.
Còn về vật thể bất minh tắc trong nòng súng thì đã biến mất tăm dưới nhiệt độ cao sinh ra khi nòng súng nổ mạnh rồi, ngay cả một mảnh vụn cũng không thể lấy được.
Nhân viên kỹ thuật điều tra lâm vào ngõ cụt, cũng chỉ có thể quy nguyên nhân là bình thường Viên Bính Kỳ bảo dưỡng súng không tốt, có điều Hồ Bảo Quốc vốn chơi súng lão luyện thì không tin tưởng đáp án này lắm.
- Nhóc con cậu có phải đã giở trò với khẩu súng đó không?
Hồ Bảo Quốc không thể không hoài nghi Tần Phong, lại nói, ông cũng không có nguyên tắc gì, năm đó không ít lần đưa khẩu 54 của mình cho Tần Phong chơi, thằng nhóc nghịch ngợm này rất đáng nghi.
- Không có, tuyệt đối không có, đại ca Hồ, tôi là loại người như vậy sao? Dựa vào quan hệ giữa hai ta, nếu như tôi phát hiện có súng nhất định sẽ nói trước với anh rồi
Đối với sự nghi ngờ của Hồ Bảo Quốc, Tần Phong hùng hồn thề thốt phủ nhận, bằng không Hồ Bảo Quốc nhất định sẽ tẩn cậu một trận cho hả giận, cảm giác bị súng chĩa vào chẳng hề dễ chịu chút nào.
- Cậu đó, nếu như làm người xấu chỉ sợ còn đáng sợ gấp mấy trăm lần Viên Bính Kỳ!
Hồ Bảo Quốc nhìn Tần Phong chăm chăm hồi lâu, phẫn nộ nói: - Nếu không vì quan hệ với ông cụ, tôi nhất định sẽ ném cậu vào tù mấy chục năm, đợi đến khi cậu già rồi muốn làm kẻ xấu cũng không còn sức.
Hồ Bảo Quốc hiện tại đã có chút tin lời Trung đội trưởng, thạc sĩ tâm lý học kia rồi, tố chất tâm lý của Tần Phong thực sự quá tốt, năm đó cho dù đã giết 5 người mà mặt vẫn không đổi sắc, ngày ngày ăn no ngủ ngon trong Trại giáo dưỡng, chưa từng nghe cậu ta nằm mơ thấy ác mộng bao giờ.
Hiện tại khiến Tân Thiên náo loạn cả lên, Tần Phong vẫn cái dáng vẻ tủm tỉm cười, như thể chuyện không liên quan đến mình, cho dù là dùng máy phát hiện nói dối tiên tiến nhất thế giới có lẽ cũng không thể nhận ra lời nói của Tần Phong là thật hay giả.
Người như Tần Phong, nếu như có ý định làm chuyện xấu, chỉ sợ sẽ trở thành phần tử tội phạm nguy hiểm nhất thế giới, nếu như không phải tinh thần chính nghĩa của Hồ Bảo Quốc cũng không mãnh liệt lắm, có lẽ đã muốn tìm cái thắt lưng buộc Tần Phong bên mình cả ngày mới có thể yên tâm.
- Đại ca Hồ, anh là một nhân vật lớn, so đo với tôi làm gì?
Tần Phong hồn nhiên không để tâm đến sự uy hiếp của Hồ Bảo Quốc, cười hì hì nói: - Phá được một vụ án lớn như vậy cũng nên luận công khen thưởng nhỉ? Đại ca Hồ, chúc mừng anh, anh cũng không cần ở mãi trong nhà tù đó làm vua của mấy đứa nhỏ rồi
- Nào có nhanh như vậy? Hồ Bảo Quốc lắc đầu nói: - Trong vòng nửa năm có thể kết thúc vụ án thì đã là giỏi lắm rồi
Mạng lưới buôn bán ma túy tồn tại gần 10 năm như thế này, quan hệ những người có liên quan cực kỳ phức tạp, chỉ khi nào bắt được hết các nhà buôn cấp dưới, vụ án mới có thể đặt dấu chấm hết.
Có điều Viên Bính Kỳ hiện tại tuy rằng đã ói ra khẩu cung, nhưng chuyện gã nói phần lớn đều liên quan đến Man Báo, đối với sự thật về hành vi phạm tội của mình, gã vẫn ôm hy vọng, không khai ra hết.
Cho nên sẽ mất rất nhiều thời gian, còn giằng co nhiều, hai người Man Báo và Man Hồ chạy thoát, cũng khiến cho vụ án thêm biến số, dù sao có vài chuyện đều là hai người này đích thân động tay vào.
Đương nhiên, chưa kết thúc vụ án cũng không có nghĩa là không thể luận công khen thưởng, vào ngày bắt được Viên Bính Kỳ, Hồ Bảo Quốc cũng đã nhận được điện thoại của thủ trưởng.
Tuy rằng trong điện thoại không nói rõ, nhưng Hồ Bảo Quốc biết, lần này có thể thuận lợi bước qua cấp bậc giám đốc sở đeo bám mình bao nhiêu năm rồi, hơn nữa dựa vào công lao lần này của Hồ Bảo Quốc, ít nhất cũng có thể đảm nhiệm chức thủ trưởng một ban ngành có thực quyền.
- Tần Phong, cậu có yêu cầu gì?
Hồ Bảo Quốc thở dài, nhìn về phía Tần Phong, nói: - Có yêu cầu gì cậu cứ nói, nhất định đừng học theo loại người như Viên Bính Kỳ, bước lên con đường đó, sẽ không thể quay đầu lại đâu.
- Đại ca Hồ, anh hiểu tôi mà, chuyện phạm pháp tôi chưa bao giờ làm.
Tần Phong nghiêm trang nói, có điều khi thấy khuôn mặt Đồn trưởng Hồ có dấu hiệu nổi giận, vội vàng nói: - Đại ca Hồ, tôi chỉ muốn thành thật mở một tiệm đồ cổ thôi, không có tâm tư gì khác, đúng rồi, đúng là tôi có một yêu cầu!
- Yêu cầu gì? Cậu nói đi!
Hai mắt Hồ Bảo Quốc sáng rực, không sợ Tần Phong yêu cầu, chỉ sợ thằng nhóc này chẳng nói chẳng rằng, năm đó cũng không nói tiếng nào, trốn ra khỏi Trại giáo dưỡng, thiếu chút nữa khiến ông mất việc.
Tần Phong cười, sau khi xoay chìa khóa, khởi động xe, nói: - Đại ca Hồ, đưa tôi về nhà nhé, Đại Hoàng để người khác nuôi nửa tháng rồi, tôi nhớ nó muốn chết!
- Ranh con, lại đùa tôi phải không?
Nghe Tần Phong nói đùa, trong lòng Hồ Bảo Quốc nhẹ nhõm không ít, người có thể cười rạng rỡ như Tần Phong nội tâm thường sẽ không quá u ám, cho dù Tần Phong từng có một quá khứ u tối.
Sau khi Tần Phong trở về tứ hợp viện của mình, tâm tình cũng hết sức thoải mái, mối uy hiếp từ Viên Bính Kỳ đã được giải quyết hoàn toàn, Tân Thiên hiện tại trị an tốt đến mức có thể nói là của rơi không ai nhặt, đêm cửa không cần đóng.
Toàn bộ người trong xã hội đen Tân Thiên đều bị trận đàn áp mạnh mẽ lần này dọa sợ, đám trộm cắp chuyên nghiệp ở nhà ga đều lũ lượt kéo xuống phía nam, mà mấy vị đại ca bình thường ăn to nói lớn cũng ngoan ngoãn đóng cửa không ra ngoài.
Tất cả những điều này đều nhờ ảnh hưởng sâu sắc của việc tập đoàn Viên Bính Kỳ bị tiêu diệt, mà chẳng ai ngờ rằng Tần Phong, người đem đến tác dụng quyết định, lại đang đóng cửa ngồi trong phòng chấm nước miếng đếm tiền.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất