Bảo Giám

Chương 96: Bình ổn..

Chương 96: Bình ổn..
- Tứ gia, ngài gọi chúng tôi đến là có chuyện gì thế? Thời gian này không yên ổn chút nào…
Ở đại sảnh xa hoa trong trang viên ngoại ô của Thường Tường Phượng, lúc này đã ngồi kín người, bởi vì chuyện Viên Bính Kỳ đã dẫn đến việc bắt bớ trong toàn thành phố, khiến cho những người được coi là có máu mặt trong xã hội đen không khỏi cảm thấy hoang mang lo sợ.
Tại thời kỳ đầu tích lũy vốn rất ít người là sạch sẽ, những người này không trốn ra nước ngoài chủ yếu là vì mọi việc xảy ra quá đột ngột, nếu không chỉ sợ đã trốn ra nước ngoài tránh sóng gió từ lâu.
Thấy thủ hạ tranh cãi ồn ào, Thường Tường Phượng nhíu mày, quát:
- Sợ cái gì, chúng ta kinh doanh hợp pháp, có chuyện cũng không tìm đến các anh đâu.
- Kinh doanh hợp pháp?
Lời của Thường Tường Phượng khiến mọi người trong đại sảnh không khỏi quay ra nhìn nhau, chẳng lẽ chính sách quốc gia nới lỏng rồi? Bọn họ mở sòng bạc, cho vay nặng lãi cũng được coi là kinh doanh hợp pháp?
- Chúng ta hiện tại đều công ty hóa cả rồi, các anh chỉ cần nộp thuế theo luật thì Chính phủ sẽ không gây phiền hà, hiểu chưa?
Nhìn biểu cảm của đám người trước mặt, Thường Tường Phượng không khỏi thở dài, may là ông ta đã nghe lời cháu mình, tiến hành thống nhất sản nghiệp, nếu không lần này nói không chừng chính phủ sẽ tiện thể xử lý luôn cả mình.
Có điều khi A Bưu thống nhất tài sản, cũng đã giao rất nhiều cổ phần và quyền khống chế cho những người đang ngồi ở đây, điều này cũng khiến cho bọn họ nảy sinh những mưu tính riêng, sự khống chế của Thường Tường Phượng đối với bọn họ cũng không còn như trước nữa.
- Ha, vẫn là Tứ gia nhìn xa trông rộng, Tứ gia có điều gì muốn dặn dò, ngài cứ việc nói thẳng.
Nghe Thường Tường Phượng nói thế, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chẳng ai là sạch sẽ, chỉ sợ chuyện lần này liên lụy đến mình, hiện tại thấy chuyện không liên quan đến mình, tất nhiên cũng chẳng quan tâm nữa.
- Lần này Viên Bính Kỳ gieo gió gặt bão. Ngay cả ma túy cũng dám dính vào, làm liên lụy đến chúng ta, tôi gọi mọi người đến chính là muốn nhắc nhở một chút, khoảng thời gian này hạn chế hành động một chút…
Thường Tường Phượng có chút rầu rĩ, Viên Bính Kỳ nói thế nào cũng là một nhân vật có tiếng trong xã hội đen Tân Thiên, mấy năm nay rất ăn nên làm ra, nhưng Chính phủ nói bắt liền bắt, ngay cả cơ hội xoay chuyển tình thế cũng không có.
- Tứ gia. Thành Giải trí kia trống rồi, chúng ta có nên mua lại không?
- Đúng vậy, Viên Bính Kỳ trước kia cắn chặt chỗ đó không chịu nhả, dựa vào thể diện của Tứ gia ngài, những người ở khu Nam đều sẽ nhượng bộ cả thôi.
- Đúng thế. Viên Bính Kỳ lại không biết đánh bạc, sòng bạc đó thực bị gã phá hỏng rồi, đổi thành chúng ta làm, lợi nhuận ít nhất sẽ tăng gấp ba lần.
Biết việc xử nghiêm lần này không hướng về phía bọn họ, đám người trong sảnh lại nảy lòng tham.
Ai cũng biết, Thành Giải trí của Viên Bính Kỳ chính là một cái chậu châu báu, bên trong chính là một chuỗi các dịch vụ ăn uống chơi gái đánh bạc. Hơn nữa mặt tiền lại đẹp, có thể nói mỗi ngày kiếm cả đấu vàng.
Thường Tường Phượng tuy rằng cũng có cổ phần trong đó, nhưng rất ít. Hiện tại có thể có cơ hội nuốt gọn Thành Giải trí, mọi người đều trở nên hưng phấn, thầm tính toán trong lòng xem có thể chiếm được bao nhiêu cổ phần của Thành Giải trí.
- Các vị chú bác tiền bối, Tứ gia hôm nay gọi mọi người đến, kỳ thực còn có ý khác.
Trong tiếng bàn tán sôi nổi của mọi người, giọng nói của A Bưu liền vang lên.
- Tứ gia, có gì cần dặn dò xin ngài cứ nói.
Mọi người tập trung nhìn về phía Thường Tường Phượng. Bọn họ hiện tại tuy rằng đều đã có tiếng nói, nhưng nội tình vẫn không thể rõ bằng Thường Tường Phượng, vẫn nghe theo Thường Tường Phượng chỉ đâu đánh đó.
- Các vị theo tôi ít nhất cũng đã 10 năm rồi phải không?
Thường Tường Phượng vỗ vỗ tay vịn sô pha bằng da thật bên cạnh, cảm khái nói:
- Chúng ta năm đó đều cố gắng từ hai bàn tay trắng, dù không thể nói là công thành danh toại, nhưng ít nhất cũng đã không phải lo cơm áo.
Người có thể ngồi trong phòng khách của Thường Tường Phượng chắc chắn đều là những người đã từng theo ông ta giành thiên hạ năm đó, hiện tại ai cũng đều đã hơn 50 tuổi, cái bụng nhô lên kia không cái nào là không thể hiện khí độ an nhàn sung sướng.
- Tứ gia, những điều này có được đều nhờ vào việc đi theo ngài cả.
- Đúng vậy, không có Tứ gia làm sao có chúng tôi của ngày hôm nay?
- Tứ gia, có gì ngài cứ nói thẳng, các anh em dù lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ.
Lời Thường Tường Phượng nói khiến mọi người cùng cảm khái, có thể có được địa vị giang hồ ngày hôm nay là điều mà khi xưa bọn họ rải chiếu đánh bài tuyệt đối không ngờ đến.
- Được, vậy tôi nói thẳng.
Thường Tường Phượng chắp tay hướng bốn phía, nói:
- Tuổi tôi đã cao, tinh lực không còn dồi dào, cổ phần trong công ty của các vị tôi xin rút lui, ngoại trừ sân đấu chó tôi vẫn để lại chơi thì những chuyện khác tôi sẽ không hỏi đến nữa.
Thường Tường Phượng nói lời này ra, lập tức khiến mọi người trong sảnh biến sắc mặt, bởi vì lời này của Thường Tường Phượng không nghi ngờ gì chính là đang nói với mọi người rằng ông ta muốn rửa tay gác kiếm, mọi người đều lộ vẻ mặt không thể hiểu được.
Cần phải biết, sau khi A Bưu tiếp nhận việc kinh doanh của Thường Tường Phượng đã đem sản nghiệp vốn phân tán, đăng ký thành 12 công ty.
Trong 12 công ty này, Thường Tường Phượng chiếm phần lớn cổ phần công ty, ông ra rút khỏi, đồng nghĩa với việc giao toàn bộ chuyện kinh doanh kiếm tiền cho những người ở đây.
- Tứ gia, ngài cũng không thể bỏ mặc các anh em được.
Đây là một ông lão trung thành và tận tâm với Thường Tường Phượng.
- Tứ gia, xa ngài rồi chúng tôi sẽ chẳng làm được gì hết, ở đây vẫn cần ngài chỉ đạo mà.
Người nói lời này thái độ có chút nước đôi, cho dù không có cổ phần, vậy không phải vẫn có thể giúp chỉ đạo sao?
- Được rồi, mọi người không cần nói nữa…
Thường Tường Phượng thở dài nói:
- Theo tôi nhiều năm như vậy, tôi cũng có câu này muốn khuyên mọi người, tiền kiếm đủ rồi thì hãy sớm thu tay lại, ví dụ của Viên Bính Kỳ còn ở ngay trước mắt đó.
Nói thật, sau khi băng đảng của Viên Bính Kỳ bị nhổ cỏ tận gốc, Thường Tường Phượng cũng không phải không có ý muốn tiếp quản việc kinh doanh của gã, nhưng một cuộc điện thoại đến từ Bắc Kinh đã dập tắt ngọn lửa dã tâm vừa dấy lên của Thường Tường Phượng.
Đối phương trực tiếp nói với Thường Tường Phượng rằng, “Mại dâm – cờ bạc – ma túy” nhà nước đã ra lệnh nghiêm cấm, bây giờ dung túng sẽ bị xử lý càng nghiêm khắc hơn, y bảo Thường Tường Phượng tự giải quyết cho tốt.
Người gọi điện đó xuất thân từ Tân Thiên, hiện tại địa vị cao cũng là dựa vào quan hệ với ông ta, những năm nay Thường Tường Phượng ăn nên làm ra, đối phương nói trắng ra như vậy, Thường Tường Phượng có lý nào lại không nghe hiểu?
Sau khi nhận được cú điện thoại này, Thường Tường Phượng mới ý thức được, tất cả sở hữu của ông ta đều được xây dựng trên bất động sản của quốc gia, nếu như ông ta làm quá mức, vậy thì kết cục chỉ sợ còn thê thảm hơn Viên Bính Kỳ.
Trong lòng Thường Tường Phượng hiểu, chỉ cần bản thân rời khỏi giang hồ, có người ở Bắc Kinh đó bảo hộ, đời này sẽ không cần lo lắng gì nữa, cho nên Thường Tường Phượng mới triệu tập thủ hạ của mình, bày tỏ rõ ý nguyện muốn rửa tay gác kiếm của mình.
- Tứ gia, xin ngài yên tâm, hiện tại việc kinh doanh đều đang được rửa, chúng tôi sẽ chú ý.
- Tứ gia, chúng tôi sẽ không làm bừa, Viên Bính Kỳ buôn lậu, chế biến ma túy chính là tự tìm đường chết.
Sau khi Thường Tường Phượng nói những lời này ra, trong phòng khách trở nên yên lặng, mọi người tuy rằng nghe hiểu ý của Thường Tường Phượng, có điều đều cho rằng vụ án Viên Bính Kỳ đã khiến Tứ gia dao động.
- Được, vậy tôi xin cảm ơn mọi người, lúc chuyển đổi cổ phần công ty, tôi sẽ để A Bưu đi làm việc cùng mọi người.
Thường Tường Phượng đã quyết định chắc chắn rồi, ông ta cũng không muốn 50-60 tuổi rồi còn phải chạy đến nước ngoài sống, đến tuổi này, ông chỉ muốn thoải mái dưỡng lão mà thôi.
Thường Tường Phượng rút khỏi giang hồ tuy rằng khiến xã hội đen Tân Thiên hỗn loạn một khoảng thời gian, nhưng đã không có tổ chức, những người đó rất nhanh sẽ trở thành một nắm cát rời rạc, tính nguy hại đối với xã hội cũng giảm đi nhiều.
Không chỉ có tổ chức của Thường Tường Phượng, ngay cả mấy vị lõi đời khác trong giang hồ Tân Thiên, sau khi Viên Bính Kỳ gặp chuyện không may cũng đều rất hạn chế hoạt động, khiến cho không khí cả Tân Thiên thay đổi.
Kỳ thực đó cũng là chuyện trong suy đoán, là cửa ngõ của Bắc Kinh, Tân Thiên xảy ra vụ án như vậy liền trực tiếp kinh động đến lãnh đạo cấp cao, dưới tình huống như vậy, việc chấn chỉnh Tân Thiên là điều tất yếu.
Thời gian trôi qua, ảnh hưởng của vụ án Viên Bính Kỳ đã dần dần giảm bớt, rất nhiều người thậm chí đều đã quên vụ án xảy ra hơn nửa năm trước ở Tân Thiên.
Có điều sau 10 tháng, việc công khai tuyên án vụ án Viên Bính Kỳ buôn lậu chế biến ma túy lại dấy lên làn sóng trong Tân Thiên. Vô số người tới hội trường nghe tuyên án vụ án buôn lậu chế biến ma túy lớn nhất phía Bắc từ khi thành lập nước Cộng hòa đến nay.
Viên Bính Kỳ và bốn kỹ thuật viên của nhà xưởng chế biến ma túy lần lượt được phán xử tử hình với tội danh buôn lậu, chế biến ma túy, thu hồi quyền lợi chính trị chung thân, tôn nghiêm của pháp luật đã được thể hiện trên vị trí thẩm phán.
Còn các phần tử nòng cốt trong tập đoàn tội phạm Viên Bính Kỳ cũng lần lượt bị nghiêm trị, ba người Long, Hổ, Hùng bị phán xử tử hình vì tội cố ý giết người, coi như đã cùng chung hoạn nạn với Viên gia.
Về phần những người như Trần Vũ thì căn cứ vào hành vi phạm tội cá nhân, bị phán từ 3 năm tù trở nên đến chung thân.
Tập đoàn tội phạm vốn làm mưa làm gió trong xã hội đen Tân Thiên, giờ phút này đã trở thành bụi bặm lịch sử, rất nhanh liền bị loại bỏ khỏi cuộc sống của những người bình thường.
---------------------------
- Đậu Nhĩ Đôn mặt xanh trộm ngự mã, Quan Công mặt đỏ chiến Trường Sa, Điển Vi mặt vàng, Tào Tháo mặt trắng, Trương Phi mặt đen kêu tra tra…
Đông đi xuân đến, Tần Phong ở Tân Thiên đã gần một năm, đang lắc lư đầu nghe “Thuyết xướng kiểm phổ” đầy âm hưởng kinh kịch, bài hát này sau khi bước vào cuối xuân thì rất nhanh liền phổ biến khắp ngõ nhỏ.
Tần Phong đã tròn 18 tuổi, trên cằm đã mọc ra đám râu cưng cứng mà không phải là lông tơ mềm nhỏ, có điều khuôn mặt thanh tú kia khiến cho cậu trông vẫn giống một cậu bé.
- Ai u, nhóc con cậu biết hưởng thụ thật nha, con bà nó, sao ông đây lại không có phúc khí này chứ?
Cửa bị đẩy từ bên ngoài vào, Đại Hoàng nằm dưới chân Tần Phong thân hình cử động liền muốn nhào lên, thế nhưng sau khi thấy rõ người đến, lại lười biếng nằm trở về.
- Cục trưởng Hồ, ngài bây giờ đường làm quan rộng mở rồi, sống giống tôi làm sao mà chịu được?
Nhìn Hồ Bảo Quốc trên vai đeo quân hàm cảnh giám, Tần Phong không khỏi nở nụ cười, tuy rằng Đồn trưởng Hồ hiện tại đã trở thành Cục trưởng Hồ, nhưng tính cách hào sảng này vẫn không thay đổi chút nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất