Chương 97: Quan hệ
Có lẽ do các vị cấp cao ở Bắc Kinh có chút không hài lòng với trị an của Tân Thiên, Hồ Bảo Quốc trực tiếp tham gia phá vụ trọng án Viên Bính Kỳ, ba tháng trước đã được điều đến Tân Thiên nhậm chức Cục trưởng Cục Công an.
Hồ Bảo Quốc được điều động từ vị trí Phó cục trưởng thường vụ Cục quản lý nhà giam tỉnh Hà Bắc, tuy rằng cấp bậc cảnh hàm giống nhau, nhưng quyền lợi nắm trong tay hai vị trí này thì hoàn toàn khác biệt.
Là Cục trưởng Cục Công an của thành phố trực thuộc Trung ương, bước thêm bước nữa chính là lãnh đạo cấp cao cấp bậc Phó bộ trưởng, mà bình thường người ngồi vào vị trí này đều có khả năng thăng tiến.
Kỳ thực ngay cả Hồ Bảo Quốc cũng không ngờ được, khi ông ta 50 tuổi còn có thể có cơ hội thăng chức như thế này, đương nhiên, mặt sau có lẽ còn có chuyện tranh đấu chính trị rất phức tạp, những chuyện này thì không thể nói với người ngoài được.
Sau khi Hồ Bảo Quốc vào cửa, thư ký theo sau xách túi cho ông đã đóng cửa lại, hai vị lãnh đạo đeo lon cảnh giám đến tứ hợp viện loại này có thể coi là thị sát, thư ký của Hồ Bảo Quốc vẫn rất hiểu chuyện.
Tần Phong vươn tay tắt máy ghi âm đi, lười biếng nói: - Đại ca Hồ, anh không có chuyện gì chắc không đến đây đâu, nói đi, tìm tôi có chuyện gì?
Nếu có người ngoài nghe được khẩu khí nói chuyện của Tần Phong thì nhất định sẽ phải giật mình, khoảng cách tuổi tác của hai người khá chênh lệch không nói, chính là với thân phận hiện tại của Hồ Bảo Quốc sợ là lãnh đạo Tân Thiên nói chuyện với ông cũng sẽ không tùy tiện như thế.
- Ranh con, cậu bao nhiêu tuổi rồi, sao không cầu tiến một chút? Cứ ở nhà cả ngày ăn no chờ chết sao?
Thấy dáng vẻ lười nhác này của Tần Phong, Hồ Bảo Quốc liền giận không biết xả vào đâu. Nếu như không phải quyền cước không bằng Tần Phong, ranh con này lại không biết kính già yêu trẻ, thì Hồ Bảo Quốc đã xắn tay áo lên cho cậu một trận rồi.
- Cục trưởng Hồ à, tôi không phải đang đọc sách hay sao Tần Phong giơ quyển sách giáo khoa trong tay, nói: - Chờ thêm mấy tháng nữa anh tìm giúp tôi một trường học làm thủ tục học nhờ, tôi sẽ tham gia thi đại học.
Ở Tân Thiên gần 1 năm, Tần Phong vẫn không nhận được tin tức của em gái, điều này khiến cậu bắt đầu quy hoạch lại cuộc sống của mình lại từ đầu, mục tiêu của giai đoạn hiện tại, Tần Phong chỉ muốn thi lên đại học giống như những bạn bè cùng lứa.
Tần Phong đến bây giờ cũng chưa từng nghi ngờ câu nói tri thức là sức mạnh, cậu biết những gì mình học rất tạp nham, thiếu giáo dục chính quy, đặc biệt là những kiến thức khá chuyên nghiệp như hóa học, vật lý vẫn cần học tập một cách có hệ thống.
- Muốn thi lên đại học? Đây là chuyện tốt, lúc về tôi sẽ cho người đi lo liệu.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Hồ Bảo Quốc từ lúc vào cửa đến giờ, lần đầu tiên tỏ ra vui vẻ, về phần Tần Phong có thể thi đậu hay không, ông căn bản không lo lắng, ông vẫn chưa thấy có chuyện gì mà tên nhóc quỷ này không làm được.
- Đúng rồi, Tần Phong, lần này đến là muốn nói chuyện về cha mẹ cậu. Sau khi tán gẫu một lúc, Hồ Bảo Quốc liền đề cập đến vấn đề chính, ông mới đến Tân Thiên, công việc có hàng trăm hàng nghìn thứ phải chỉnh lý, cũng không có thời gian chuyện phiếm với Tần Phong.
- Ồ? Không tìm được phải không?
Tần Phong cười khổ lắc đầu, nói: - Ngay cả đại ca Hồ cũng không tìm thấy, chuyện này tôi cũng không hy vọng gì, anh để ý một chút, có thể tìm lại Tần Gia là được rồi.
Dựa vào những gì Tần Phong biết về Hồ Bảo Quốc, nếu như có tung tích của cha mẹ hoặc em gái, ông ta đã nói ra từ sớm rồi, chứ không phải bộ dáng trịnh trọng thế này.
- Hồ sơ gốc điều động cha mẹ cậu đã bị người ta tiêu hủy rồi, không thể tra ra được, hơn nữa đơn vị điều đi cũng không có ghi chép gì, thực sự kỳ quái, ai có thể làm chuyện này được?
Hồ Bảo Quốc lấy cái chén trước mặt Tần Phong rót cho mình chén trà, nói tiếp: - Tôi cũng đã tra họ tên của cha mẹ cậu, cả nước tổng cộng có hơn hai triệu người họ Tần, tên Tần Kiến Quốc có 64282 người, thế nhưng sau khi lần lượt điều tra đều không có ai phù hợp với đặc điểm của cha cậu
Hồ Bảo Quốc tuy rằng hiện tại quyền cao chức trọng, nhưng hiện tại chế độ hộ tịch còn chưa cải cách, không cách nào dùng máy tính để tìm tin tức liên quan, ông có thể tra được những tư liệu vừa nói thực sự đã tiêu phí không ít sức lực.
Thấy Tần Phong hơi có vẻ mất mác, Hồ Bảo Quốc an ủi nói: - Tần Phong, cậu cũng đừng lo lắng, cha mẹ cậu hẳn không sao cả, sớm muộn gì cũng tìm được thôi.
- Cảm ơn anh, đại ca Hồ, chỉ cần có thể tìm được em gái của tôi là được rồi. Tần Phong thở dài, lúc đang định nói tiếp thì di động của Hồ Bảo Quốc vang lên.
Bước vào năm 1998, điện thoại di động cồng kềnh khi xưa cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, Hồ Bảo Quốc lấy di động ra nói vài câu đơn giản, cúp điện thoại nhìn về phía Tần Phong, nói: - Tôi phải đi rồi, chốc nữa có cuộc họp.
- Được, tôi tiễn anh. Tần Phong gật đầu, người có thể để Hồ Bảo Quốc đích thân đi một chuyến vì một câu nói, sợ là ngoại trừ bí thư Tân Thiên ra thì cũng chỉ có mình mà thôi.
- Ai u, chú Tạ, sao hôm nay chú lại rảnh rỗi đến đây thế?
Vừa mở cửa viện ra, Tần Phong liền nhìn thấy hai cha con Tạ Hiên đang đứng ở cửa nói chuyện cùng thư ký của Hồ Bảo Quốc, hẳn là bị đối phương chặn không cho vào, không khỏi cười nói: - Buổi sáng tôi nghe có tiếng chim khách kêu, sao lại liên tiếp có khách quý đến nhà thế này?
Thời gian Tạ Đại Chí đến Tân Thiên lâu hơn Tần Phong một chút, đến hiện tại đã là hơn 2 năm rồi.
Khu nhà ở cao cấp mà ông đang khai thác đầu năm nay đã đưa vào thị trường, gặt hái được thành công lớn, cũng khiến cho Tạ Đại Chí trở lại phong độ trước, trở thành nhân vật nổi danh trong giới bất động sản Tân Thiên, ít nhiều cũng tìm lại được chút hăng hái năm xưa.
Có lẽ xuất phát từ suy nghĩ rèn luyện con cái, sau khi một lần nữa trở nên giàu có, ông cũng không cho đứa con nhiều tiền, mà để Tạ Hiên đi theo Tần Phong, đến nay Tạ Hiên ngay cả di động cũng chưa kiếm được cái nào, khác hẳn với thân phận con cái nhà giàu khi xưa.
Có điều, Tạ Đại Chí cực kỳ coi trọng Tần Phong, lúc không có việc gì sẽ đến tứ hợp viện ngồi một lúc, ông luôn mơ hồ cảm thấy năm đó tập đoàn Viên Bính Kỳ bị tiêu diệt dường như có liên quan đến Tần Phong.
Tuy rằng chỉ là nghi ngờ trong lòng nhưng điều này cũng đủ để Tạ Đại Chí chấn kinh, bởi vì dựa vào thân phận và thực lực lúc đó của hai người, Tần Phong muốn lật đổ Viên Bính Kỳ, chuyện đó căn bản là không thể nào.
Cho nên khi đối mặt với Tần Phong, người lăn lộn trong xã hội mấy chục năm như Tạ Đại Chí lại có cảm giác rụt rè.
- A Phong, có chuyện gì đâu, chỉ là đến thăm cháu một chút thôi.
Liếc mắt nhìn Hồ Bảo Quốc phía sau Tần Phong, vẻ mặt Tạ Đại Chí không khỏi trở nên có chút kỳ lạ, ông chẳng thể nào ngờ được lại có thể gặp được Hồ Bảo Quốc ở chỗ này.
Ông biết Hồ Bảo Quốc, năm đó đứa con bị giam ở Trại giáo dưỡng, ông không ít lần quà cáp cho Hồ Bảo Quốc, đương nhiên, chẳng qua chỉ là rượu chè thuốc lá mà thôi, cũng không có gì vượt quá nguyên tắc.
- Cục trưởng Hồ, nghe nói ngài được điều đến Tân Thiên, vẫn luôn muốn đến thăm ngài, không ngờ lại gặp được ở đây. Không kịp nói nhiều với Tần Phong, Tạ Đại Chí vội bước lên trước vài bước, nắm chặt tay của Hồ Bảo Quốc.
Là một thương nhân thường xuyên tiếp xúc với công trình Chính phủ, tin tức của Tạ Đại Chí vẫn luôn rất nhanh nhạy, đúng như lời ông nói, Tạ Đại Chí vẫn luôn muốn đến thăm Hồ Bảo Quốc, chỉ là không tìm được người giới thiệu phù hợp mà thôi.
Phải biết rằng, Hồ Bảo Quốc hiện tại quyền cao chức trọng, cũng không phải Đồn trưởng Hồ năm đó uống một chầu rượu liền dám vỗ ngực hứa hẹn với ông, những cuộc gặp gỡ trong cuộc đời có lúc vô cùng kỳ diệu.
Tạ Hiên đi theo sau cha mình tất nhiên cũng biết Hồ Bảo Quốc, có điều nó cũng cực kỳ sợ vị Đồn trưởng thích phạt chạy vòng quanh sân này, cả người không khỏi trốn sau lưng cha mình.
- Tạ Hiên, nhóc con này, trốn cái gì?
Hồ Bảo Quốc nghe Tần Phong nói qua tình hình của Tạ Đại Chí, lập tức cười nói với Tạ Đại Chí: - Chúng ta là bạn bè cũ mà, gặp phải chút thất bại có là gì đâu, có thể vực dậy mới là đàn ông.
Phải nói rằng Hồ Bảo Quốc thật đúng là không thoát khỏi được xuất thân quân nhân của mình, cách nói chuyện hoàn toàn khác với quan viên ra vẻ nho nhã, có điều trong Bộ Công an điều này lại càng khiến ông nhanh chóng hòa nhập với công việc.
Nghe được lời Hồ Bảo Quốc nói, vị thư ký đứng cách đó không xa liếc nhìn Tạ Đại Chí mấy lần, đi theo Cục trưởng Hồ mấy tháng, ngoại trừ Tần Phong ra, người này có lẽ là người quen đầu tiên của Cục trưởng Hồ ở Tân Thiên.
Hồ Bảo Quốc thực sự có việc, sau khi hàn huyên vài câu với Tạ Đại Chí liền vội vàng đi khỏi, để lại Tạ Đại Chí còn đang hưng phấn không thôi, trong lòng ông hiểu, nếu như có thể kết giao được với Hồ Bảo Quốc, thành tựu tại Tân Thiên của ông có lẽ còn có thể hơn cả lúc ở Thạch Thị.
- Chú Tạ, hôm nay chú ra đường nhặt được tiền sao? Trông vui vẻ dữ.
Trông dáng vẻ hưng phấn đó của Tạ Đại Chí, Tần Phong không nói gì, bũi môi, nhận lấy miếng thịt bò luộc Tạ Hiên xách đến, xoay người vào sân ném cho Đại Hoàng.
- Tần Phong, không ngờ cháu và Cục trưởng Hồ lại thân quen như vậy, sao trước kia cháu không nói?
Tạ Đại Chí vẫn chưa hết hưng phấn khi gặp được Hồ Bảo Quốc, lải nhải mãi: - Chú nghe nói Cục công an thành phố phải di dời toàn bộ, quá trình này cũng không nhỏ, Tần Phong, cháu phải nói giúp chú nhé.
Những công trình làm cho chính phủ như thế này không những kiếm được tiền, mà quan trọng hơn là có thể thể hiện được thực lực của bản thân, nếu Tạ Đại Chí có thể nắm lấy cơ hội lần này, ông coi như đã đứng vững tại Tân Thiên rồi.
- Chú Tạ, sau này cháu sẽ nói giúp chú, có được hay không thì cháu không dám chắc đâu
Tần Phong gật đầu, người ta vẫn nói nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, có quan hệ không dùng thì để làm gì, còn về việc đồng chí Hồ có phạm sai lầm hay không thì không liên quan đến cậu.
- Phải rồi, Hiên Tử, trong tiệm không có việc gì chứ? Sau khi nhận lời Tạ Đại Chí, Tần Phong nhìn về phía Tạ Hiên, hiện tại cậu mập này chính là đại chưởng quầy của "Văn Bảo Trai" được khai trương lại từ đầu.
Lúc Viên Bính Kỳ vừa bị bắt, Tần Phong cũng không vội gọi Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn trở về, vẫn đợi khoảng nửa năm, sau khi hai tên lấy được bằng lái, Tần Phong mới để hai người trở về Tân Thiên.
Đã tiêu diệt gọn Viên Bính Kỳ, hơn nữa lại cách nửa năm, mọi người đã sớm quên chuyện "Văn Bảo Trai" năm đó, lại càng chẳng ai liên tưởng chuyện Viên Bính Kỳ bị tiêu diệt cùng với một tiệm đồ cổ nho nhỏ này với nhau.
Thời điểm "Văn Bảo Trai" vừa khai trương, Tần Phong trong tiệm dẫn dắt Tạ Hiên một tháng, dạy hết cho cậu ta những kiến thức về đồ cổ.
Phải nói rằng Tạ Hiên thật đúng là sinh ra để kinh doanh đồ cổ, khai trương "Văn Bảo Trai" được 3 tháng, đại chưởng quầy này đã làm ăn rất ra trò.