Bảo Giám

Chương 98: Làm ăn

Chương 98: Làm ăn
- Anh Phong, hiện giờ người văn hóa chơi văn phòng tứ bảo ngày càng ít, việc kinh doanh của chúng ta không tốt lắm
Tạ Hiên thái độ làm người thông minh, đầu óc linh hoạt, lăn lộn trong phố Đồ Cổ hơn 3 tháng, hòa nhập với những người xung quanh, có điều càng ở trên phố Đồ Cổ lâu, Tạ Hiên càng thấy không vừa mắt việc kinh doanh hiện thời.
Từ lúc khai trương đến giờ đã hơn 3 tháng, cũng chỉ thỉnh thoảng có cán bộ già về hưu đến mua bút lông, giấy Tuyên Thành Vụ mua bán lớn nhất từ khi khai trương đến giờ vẫn là một bậc phụ huynh có đứa con 8 tuổi, hy vọng con thành tài, đã mua một bộ giấy bút nghiên mực 600 tệ.
Mấy thứ này lợi nhuận vốn rất thấp, hơn nữa lại không phải ngày nào cũng có mối làm ăn, 3-5 ngày mà có thể bán mở hàng được 1 lần đã làm giỏi lắm rồi.
Sau ba tháng, Tạ Hiên tính toán sổ sách, không những một cắc cũng không kiếm được, mà tính cả tiền thuê nhà, điện nước, cộng thêm tiền nhân công và phí quản lý cho phố Đồ Cổ, bọn họ còn bị lỗ 20 ngàn tệ.
Điều này khiến cho Tạ Hiên tự hào có tài năng kinh doanh thiên phú rất không cam lòng, bởi vì mỗi ngày cậu ta nhìn đám người chuyên làm mấy trò đường ngang ngõ tắt trong các tiệm khác, ít nhất một tháng cũng có thể vào sổ gần 10 ngàn tệ, thậm chí một tháng có thể kiếm đến hơn 100 ngàn tệ, như thế mới thực sự là ba năm không khai trương, vừa khai trương liền kiếm đủ ba năm chứ.
Hôm nay theo cha đến tìm Tần Phong, Tạ Hiên chính là muốn đưa ra ý kiến cải cách, lập ra một quy hoạch hoàn chỉnh đối với sự phát triển sau này.
Đương nhiên, nhóc mập còn chưa tốt nghiệp cấp 2 không thể nghĩ ra được những điều này, đều là ông bố bên cạnh dạy cho Tạ Hiên.
Sau khi nói ý kiến của mình với Tần Phong, Tạ Hiên mở miệng nói: - Anh Phong, chúng ta tuy rằng còn chút tiền, nhưng cũng không thể dùng đến khi hết sạch phải không nào? Theo em nghĩ, cứ như thế thì nhất định sẽ sập tiệm
250 ngàn kiếm được từ thành phố Thạch lúc đầu, trừ đi phí mua đồ tu sửa tứ hợp viện và tiếp nhận "Văn Bảo Trai", còn khoảng 50-60 ngàn tệ.
Lúc Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn rời khỏi Tân Thiên, Tần Phong đã cho họ 20 ngàn. Hai tên này cũng không phải người biết tính toán, trong nửa năm đã tiêu sạch sẽ 20 ngàn.
Sau khi Tạ Hiên trở lại Tân Thiên, Tần Phong còn đưa 30 ngàn còn lại cho cậu ta, trong mấy tháng này cũng phải chi tiêu mất 20 ngàn, cho nên Tạ Hiên lúc này đã bắt đầu sốt ruột.
- Tần Phong, các cháu hết tiền rồi sao?
Nếu như không nghe con trai nói, Tạ Đại Chí thực sự không biết tiệm đồ cổ kia lại kinh doanh như thế này, lập tức mở miệng nói: - Hay là chú rót tiền vào tiệm trước, các cháu xoay vòng?
Từ lúc phá sản đến khi khôi phục trở lại, Tạ Đại Chí chỉ mất thời gian 2 năm, hạng mục bất động sản mới khai thác đã mang lại rất nhiều lời lãi cho ông, hiện tại tiện tay lấy ra khoảng một triệu tệ tuyệt đối không thành vấn đề.
- Chú Tạ, tiền tạm thời vẫn chưa thiếu, cháu có cách rồi Tần Phong lắc đầu, cự tuyệt ý tốt của Tạ Đại Chí.
Hai bó tiền năm ngoái mà cậu "lượm" được từ trong tủ bảo hiểm của Viên Bính Kỳ đã được giấu kỹ trước khi trở về xưởng sản xuất thuốc, sau rồi quay lại lấy đếm kỹ, tròn 60 ngàn tệ, trong khoảng thời gian ngắn Tần Phong vẫn chưa cần lo lắng vấn đề tài chính.
Ngón tay thon dài của Tần Phong gõ gõ trên lưng ghế dựa, ngẩng đầu hỏi: - Hiên Tử, về chuyện cửa tiệm, cậu có suy nghĩ gì?
Tần Phong làm việc không thích việc gì cũng đến tay mình, tục ngữ nói "Nhận cá của người, ăn ba bữa; nhận cần câu cá, ăn cả đời." Cậu bỏ mặc không quản, chính là muốn để Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn trưởng thành.
Mà một nơi như phố Đồ Cổ, long xà hỗn tạp, ngày ngày đều ngươi lừa ta gạt, sợ là ngoại trừ nhà tù ra, đây là nơi dễ dàng khiến người ta trưởng thành nhất.
Sự thật cũng chứng minh, Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn quả thực đã trưởng thành hơn so với trước kia nhiều.
Tạ Hiên thì không cần nói, mà Lý Thiên Viễn không ngờ cũng đã học được cách tươi cười với người khác, "mối làm ăn" 600 tệ kia cũng chính do cậu ta kiếm được.
Theo như lời dạy của vị phụ huynh đó rằng không chăm chỉ học thư pháp, sau này sẽ giống Lý Thiên Viễn đứng quầy bán hàng, lúc đó đã khiến Lý Thiên Viễn giận tím mặt.
Chẳng qua trái tim Lý Thiên Viễn vẫn chưa đủ đen tối, nếu đổi thành Tạ Hiên, ít nhất đã bán một bộ bút giấy mực nghiên trên hai ngàn tệ, hiện tại ngoại trừ tiền của đàn bà, thì tiền của trẻ con là dễ kiếm nhất, một cơ hội hiếm có biết bao.
- Anh Phong, em nghĩ, chúng ta hãy bán Phỉ thúy đi!
Nghe thấy Tần Phong hỏi ý kiến của mình, hai mắt cậu mập lập tức sáng rỡ: - Em đã tìm hiểu cả dãy phố này rồi, không ít tiệm bán ngọc, nhưng lại không có chỗ nào bán Phỉ thúy, với tài nghệ của anh, nhất định có thể khiến việc làm ăn trở nên hưng thịnh.
Lăn lộn ở phố Đồ Cổ lâu như vậy, Tạ Hiên cũng biết được giá trị của Phỉ thúy, đặc biệt là Phỉ thúy mà Tần Phong làm ra, giá trị còn quý hơn cả vàng, cũng không cần nhiều, một năm chỉ cần bán được một cái là có thể đảm bảo cho bọn họ không phải lo cơm ăn áo mặc rồi.
- Bằng tay nghề của tôi?
Tần Phong nghe vậy cười khổ, vỗ nhẹ đầu Tạ Hiên một cái, cười mắng: - Nếu như thực sự là Phỉ thúy làm ra từ tay nghề của tôi thì cậu cứ chờ sập tiệm đi, thứ đó đeo không được mấy tháng đã phai màu, nhưng lại gây tổn hại đến sức khỏe, việc kinh doanh này rất thất đức, không thể làm.
Khi học nghệ với Tái Thị, thấm dần cách suy nghĩ của ông, Tần Phong không hề thấy mâu thuẫn giữa hãm hại và lừa gạt, đó cũng là một kỹ năng sống, có điều cậu làm người cũng có nguyên tắc của mình, đó chính là kiếm tiền mà không làm hại đến mạng người.
Thứ Phỉ thúy giả này nếu như làm tỉ mỉ, đích thực có thể đảm bảo hai ba năm không phai màu, nhưng hóa chất phóng xạ trong đó cũng có thể tạo thành thương tổn đối với sức khỏe con người.
- Anh Phong, vậy chúng ta có thể làm gì? Bán tranh chữ ta lại không có mối, làm cái khác cũng không được, ai biết được mấy thứ kia từ đâu đến?
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tạ Hiên nhất thời nhăn nhó, theo lý thuyết, kinh doanh văn phòng tứ bảo đều là văn nhân nhã sĩ, có hứng thú với tranh chữ, giống như ông nội của Tân Nam trước kia cũng bày đầy tranh chữ trong tiệm.
Có điều ông nội của Tân Nam vốn là một người nổi tiếng trong giới thư pháp, mặt dạn mày dày xin tranh hoặc bỏ tiền ra mua tranh chữ của người nổi tiếng đều là chuyện dễ dàng đối với ông lão.
Thế nhưng nhóc con Tần Phong này một không có tiếng tăm, hai không có quan hệ, chẳng nói đến những nhà thư họa nổi tiếng, ngay cả sinh viên vừa tốt nghiệp đại học mỹ thuật chỉ sợ cũng không muốn bày tác phẩm của mình trong tiệm của bọn họ.
Về phần những thứ đồ Thanh Đồng cổ, các chủ quán đối với đường nhập hàng của mình đều rất kỵ người khác hỏi đến, mặc cho Tạ Hiên dò hỏi thế nào cũng không chịu nói ra, cũng đã dập tắt suy nghĩ này của Tạ Hiên.
- Đến từ đâu sao? Tần Phong liếc nhìn Tạ Hiên, nói: - Hiên Tử, cậu muốn bán thứ kia sao?
- Đương nhiên, anh Phong, anh không biết thôi, mấy ngày trước Năm Rỗ, chính là cái tên mặt rỗ không biết kiếm đâu ra một đế nến bằng Thanh Đồng, nói là thời Chiến quốc, thế là cái đế hỏng đó bán được những 80 ngàn!
Trên mặt Tạ Hiên lộ ra vẻ tức giận bất bình, nói tiếp: - Phía trên vật đó toàn là rỉ sét, ngay cả một chữ cũng không có, theo em nghĩ, Năm Rỗ nhiều nhất chỉ mất có 50 tệ là mua được, thế mà vừa bán ra đã được 80 ngàn, còn không thèm trả giá nữa chứ.
Chuyện thế này không phải một lần hai lần xảy ra ở phố Đồ Cổ, có điều hàng kinh doanh khác nhau, Tạ Hiên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác kiếm được bó tiền, nói không ghen tỵ tuyệt đối là nói dối.
Tần Phong lắc đầu, nói: - Xuống nông thôn thu mua đồ cần phải có mắt nhìn, đừng nghĩ rằng những thứ ở nông thôn đều là đồ thật, không có mắt nhìn, có bao nhiêu tiền cũng không đủ bù.
Thời điểm thập niên 80, xuống nông thôn thu mua đồ cổ là một con đường phát tài nhanh, lúc đó mọi người chẳng ai cần những cái chén vỡ sắt vụn này, tùy tiện bỏ vài đồng là bọn họ sẽ bán.
Nhưng mấy năm gần đây trong tay mọi người nhiều tiền hơn, người chơi đồ cổ cũng nhiều, giá cả đồ cổ tự nhiên cũng tăng lên, còn muốn xuống nông thôn mua đồ cổ giá rẻ nữa gần như là chuyện không thể nào.
Hơn nữa những ông lão bà lão bán rẻ mấy đồ đó, sau mấy lần chịu thiệt, ai nấy cũng đều thông minh ra.
Bọn họ không biết mua từ đâu mấy món đồ giả cổ tinh vi giấu ở nhà, đợi có người đến nhà thu mua đồ cổ, ra vẻ ngẫu nhiên để lộ ra, khiến cho người đi câu cá ngược lại bị con cá kéo xuống nước, không ăn được cá còn bị khiến mình dính mùi tanh.
Lâu dần, ngoại trừ những người về hưu không việc gì làm, hơn nữa thực sự thích đồ cổ còn có thể đến nông thôn sưu tầm, sau khi đám người trên phố Đồ Cổ đấu trí đấu dũng với đám ông bà già, bị lừa gạt mấy bận thì chẳng ai muốn xuống nông thôn nữa, dứt khoát bán luôn đồ dỏm của mình.
Đồ cổ làm giả trong ngành này đã là chuyện ai ai cũng biết, ba vị hoàng đế triều Thanh Khang Hi, Ung Chính, Càn Long là ông tổ của nghề làm giả, bọn họ bắt chước rất nhiều tranh chữ, đồ sứ thời Tống Minh.
Đương nhiên, đến hiện tại, những thứ đồ dỏm đó cũng đều trở thành văn vật cổ vô cùng quý giá, có điều chế tạo vào thời điểm này lại không có giá trị đó.
Tạ Hiên cũng muốn kinh doanh những thứ này, chỉ khổ nỗi không có mối, bọn gian thương bình thường chè chén không gì giấu nhau trên phố Đồ Cổ, mỗi khi nhắc đến chuyện này điều câm bặt.
Nghe Tần Phong bác bỏ hết đề nghị của mình, Tạ Hiên có chút bực mình, nói: - Anh Phong, cái này không được cái kia cũng không được, vậy chẳng bằng chúng ta đóng tiệm luôn cho rồi, đỡ phải chịu lỗ thế này nữa.
- Hiên Tử, đừng nóng vội, trong khoảng thời gian này tôi phải ôn thi, một thời gian sau thi vào đại học xong, chúng ta sẽ làm!
Tần Phong nghe vậy cười, từ sau khi theo Tái Thị học nghệ, cậu chưa từng buồn phiền vì tiền. Không nói khoác, nếu bây giờ Tần Phong có bày một sạp hàng ở nhà ga, một ngày kiếm xấp xỉ một ngàn dễ như bỡn.
- Làm gì? Hay là làm Phỉ thúy?
Hai mắt Tạ Hiên sáng rực, lần đó Tần Phong tay không kiếm cả đống tiền đã gây cho nó ấn tượng quá sâu sắc, mấy trăm khối đá vụn chỉ trong chớp mắt liền bán được hơn 200 ngàn.
Tần Phong suy nghĩ một chút nói: - Mấy năm nay tình hình Myanmar không tốt lắm, giá cả Phỉ thúy tăng rất cao, sau này có thể xem xét làm cái đó, có điều đã làm là phải làm chính thống, không thể giở trò được.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Tạ Đại Chí nói xen vào: - Tần Phong, kinh doanh Phỉ thúy cần không ít vốn, tùy tiện nhập ít hàng vào lót kho cũng phải tốn đến hàng triệu, hiện tại các cháu cũng không có nhiền tiền vốn đến vậy
Không riêng gì thành phố Thạch, mấy năm gần đây Phỉ thúy cao cấp đều rất được ưu chuộng ở các thành phố lớn trong nước, nhất là những người giàu lên sớm nhất, ai mà trên tay không đeo một chiếc nhẫn mặt Phỉ thúy to bằng mắt mèo thì đều không dám ra ngoài gặp người.
Tạ Đại Chí nhìn về phía Tần Phong, nói: - Các cháu nếu như thực sự muốn kinh doanh thứ này, hay là chú bỏ ra số tiền này, xem như nhập cổ phần cho Tạ Hiên, Tần Phong cháu thấy thế nào?
Tạ Đại Chí tuy rằng rất tán thưởng Tần Phong, nhưng nếu là trước kia, ông tuyệt đối sẽ không mở miệng nói ra số tiền đầu tư hàng triệu tệ này, điều đó không phù hợp với tính cách chặt chẽ cẩn trọng của Tạ Đại Chí.
Nhưng sau khi nhìn thấy mối quan hệ thân thiết giữa Tần Phong và Cục trưởng Hồ, đừng nói là một triệu, cho dù bảo ông mang toàn bộ gia tài trong nhà ra, Tạ Đại Chí cũng không do dự, trong địa giới Tân Thiên, sau lưng có vị thần Hồ Bảo Quốc, Tần Phong muốn lỗ cũng khó.
- Không cần đâu chú Tạ, đợi đến khi chúng cháu có tiền vốn của chính mình thì hãy xem xét đến chuyện kinh doanh Phỉ thúy.
Tần Phong lắc đầu, lần nữa cự tuyệt ý tốt của Tạ Đại Chí, cười nói với Tạ Hiên: - Hiên Tử, cậu nói xem, tiêu tiền mình kiếm được mới có cảm giác thành tựu phải không nào?
- Đúng, anh Phong anh nói rất đúng, tiêu tiền của cha thì có bản lĩnh gì chứ?
Tạ Hiên ưỡn ngực, nhìn cha, nói: - Cha à, cha cứ nhìn xem, sau này con sẽ còn giàu hơn cả cha đấy
- Mẹ nó, trước kia ranh con tiêu tiền của cha còn ít hả? Nhìn thấy bộ dáng này của đứa con, Tạ Đại Chí vừa bực mình vừa buồn cười, có điều thấy con trai mình có chí khí, trong lòng ông cũng cảm thấy được an ủi.
- Anh Phong, việc kinh doanh Phỉ thúy hiện tại không làm được, chúng ta làm thế nào bây giờ?
Tạ Hiên vừa nói rất hùng hồn lập tức lại trở nên ủi xìu, hiện tại hóa đơn trong nhà đều do cậu ta giữ, nếu như không kiếm tiền lại không cần cha tiếp tế thì rất nhanh liền ăn sương uống gió.
- Đừng nóng vội, không phải tôi đã nói rồi sao, đợi sau khi thi xong đại học chúng ta sẽ đi kiếm tiền.
Tần Phong liếc nhìn Tạ Đại Chí, vẫn không nói ra con đường kiếm tiền, không phải cậu không muốn nói, mà là không thể nói.
Cái Tần Phong gọi là con đường kiếm tiền, kỳ thực chính là muốn thực hiện "Đảo đấu" một nghề trong Ngũ hành tam gia, cũng chính là trộm mộ, nếu như đã không có mối nhập đồ dỏm thì dứt khoát bán đồ thật luôn.
Tần Phong và sư phụ mình có cùng chung quan điểm, đã là tiền tài của thiên hạ thì để người trong thiên hạ sở hữu, dựa vào cái gì mà mấy tên quý tộc đó lại đem những thứ tốt tùy táng theo mình như vậy chứ? Những thứ này là báu vật ngưng tụ tinh hoa của những người thợ thủ công, nên được hậu thế chiêm ngưỡng.
Năm đó sau khi tin tức Tôn Điện Anh trộm Đông Lăng truyền ra, đám lão thần triều đại Mãn Thanh như cha chết mẹ chết, đều chỉ trích hành vi của Tôn Điện Anh.
Còn Tái Thị sau khi nghe được tin tức này, trầm mặc một lúc lâu, liền phun ra hai tiếng: - Đáng đời!
Cái gọi là thầy thế nào trò thế nấy, Tái Thị chẳng quan tâm đến việc lăng mộ tổ tiên bị đào, Tần Phong càng chẳng để tâm, hiện tại tiệm đồ cổ thiếu hàng, đi trộm mộ một chuyến cũng chẳng ảnh hưởng đến hòa bình thế giới.
Hiện tại giới học thuật căm thù hành vi trộm mộ đến tận xương tủy, một là vì những người đó làm vì dục vọng cá nhân, hai là bọn họ làm quá vụng về, trộm ra được mười cái thì đã làm hỏng mất mấy chục cái, tỷ lệ tổn hại quá cao.
Đương nhiên, suy nghĩ này của Tần Phong tất nhiên không thể nói với Tạ Đại Chí, nếu không cho dù Tạ Đại Chí có tán thưởng Tần Phong đến thế nào chăng nữa, sau khi biết được cậu muốn dẫn con trai đi đào mộ tổ tiên, sợ là cũng sẽ vác dao muốn liều mạng với Tần Phong mất.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất