Cố Cảnh Thịnh nhận ra tấm gạch lát sàn trong phòng cũng có hoạ tiết hình chim bay giống trên bề mặt hộp sắt.
Vệ Gia Thời cau mày: “Những hình vẽ chim chóc này dùng để làm gì nhỉ, hay là để trang trí?”
Cố Cảnh Thịnh hiện đã hình thành thói quen liên kết đáp án của bất cứ manh mối nào với mấy môn toán lý hoá, cô thận trọng nói: “Có lẽ những hình vẽ này giống như các ma trận kỳ ảo trước đấy, đều ẩn giấu một quy luật nào đó.”
Tên thật của anh Phương là Phương Kỳ Câu, anh ta liếc nhìn Cố Cảnh Thịnh rồi bình tĩnh nói: “Chưa chắc là vậy, trong phó bản sẽ có rất nhiều chi tiết gây nhiễu, cô rất dễ bị nó dắt mũi...”
Vệ Gia Thời: “Như kiểu lên nhầm thuyền giặc à?”
Phương Kỳ Câu sửa lại: “Không, là lên nhầm xe tang đấy.”
Lúc này, Tiểu La hạ giọng, khẩn trương gọi ba người còn lại: “Tới xem này, tôi lại tìm thấy một chiếc hộp sắt khác!”
Chiếc “hộp sắt” này nằm ở giữa giường “02” và giường “03”, có hoa văn và tay nắm giống hệt với ba chiếc hộp sắt trước đó, hình dáng bên ngoài của nó gần như hòa làm một với phần trang trí đơn điệu trên đầu giường, hơn nữa còn bị tấm vải rách che phủ. Chẳng trách những người chơi không thể phát hiện ngay ra nó.
Đáng tiếc sau khi được Cố Cảnh Thịnh và mọi người kiểm tra cẩn thận, cuối cùng xác định đó chỉ là một cái trụ sắt hình chữ nhật cải trang thành chiếc hộp mà thôi. ╮(╯_╰) ╭
Phương Kỳ Câu thấy hơi tiếc nuối, đề nghị nói: “Thời gian có hạn, hay là chúng ta cứ xem manh mối trong các hộp sắt khác trước đi?”
Bình thường thì Phương Kỳ Câu sẽ không có ý định tham khảo ý kiến của người khác trước khi làm việc gì đó trong phó bản, nhưng trong tình huống bạn đồng hành của anh ta là một người có đầu óc thì…cũng phải xử lý theo phong cách đặc biệt hơn thôi.
Khi kích hoạt [Bạn tốt của thám tử], Cố Cảnh Thịnh cũng không định trốn tránh trách nhiệm, đương nhiên bản thân cô sẽ gần với manh mối và cả những nguy hiểm hơn những người chơi khác.
“Rào chắn lỏng lẻo, khung giường ọp ẹp sắp đổ, đèn huỳnh quang không thể bật sáng, cửa sổ bị nứt, tường lại dột, sàn nhà kêu kẽo kẹt… Viện trưởng không thể tiếp tục từ chối nữa, gian phòng bệnh này phải được cải tạo lại, cảm ơn Johan tiên sinh, ngài ấy đã cho chúng tôi những ý tưởng tuyệt vời về việc thiết kế lại căn phòng.”
“Johan tiên sinh ngay từ đầu đã không tán thành việc thay đổi nhà cung ứng dược phẩm trong bệnh viện của viện trưởng, nhiều y tá cũng đã tỏ ra lo lắng, tôi cảm thấy tay mình như run lên mỗi khi tiêm loại thuốc an thần rẻ tiền này vào tĩnh mạch của bệnh nhân.”
“Đây chắc chắn không phải là thuốc an thần! Nó sẽ khiến bệnh nhân tăng cường sức mạnh nhanh chóng, sau đó là một trận phát tiết điên cuồng rồi rơi vào trạng thái hôn mê kiệt sức.”
“Thuốc chống trầm cảm cũng có vấn đề, những bệnh nhân được tiêm thuốc này đã chết đồng loạt chỉ sau bốn giờ. Điều này thật khủng khiếp.”
“Johan tiên sinh đã cãi nhau với viện trưởng sau đó bị đuổi ra khỏi văn phòng.”
“Sau khi sử dụng loại thuốc mới, bệnh nhân rõ ràng ngoan ngoãn hơn nhiều, hay nói cách khác là ngày càng chết lặng."
“Không phải tất cả bệnh nhân đều ở trong trạng thái điên cuồng và mê loạn, đặc biệt là Andrey, trong lúc thanh tỉnh, anh ấy thậm chí có thể được coi là một quý ông hài hước tuyệt vời.”
“Andrey hình như đang đọc hướng dẫn sử dụng trên lọ thuốc. Tôi có nghe cô Sophia nói qua, Adams tiên sinh tội nghiệp trước khi được đưa tới đây đã từng làm việc trong một phòng thí nghiệm hóa học.”
“Andrey có đôi khi còn giúp chúng tôi an ủi những bệnh nhân cùng phòng khác, nhiều khi tôi cảm thấy rất vui vì anh ấy đã lựa chọn 'Rosemary', nhưng đó hẳn là một điều bất hạnh đối với Adams tiên sinh — không phải y tá nào cũng thân thiện với bệnh nhân, tôi thậm chí có thể thành thật mà nói, hầu hết các nhân viên ở đây đều có ác ý và thành kiến khá cao đối với những người bệnh đang phải chịu nỗi bất hạnh này.”
“Tôi không thể tin được là họ lại kéo Andrey vào phòng biệt giam tăm tối mà không vì bất kỳ lý do gì cả! Adams tiên sinh thật tội nghiệp làm sao, tình hình của anh ấy ngày càng trở nên tồi tệ hơn kể từ khi người thân không còn đến thăm anh ấy trong viện điều dưỡng nữa.”
Cố Cảnh Thịnh tìm thấy trong hộp sắt một ít giấy tờ cũ, nhìn nội dung bên trong thì có vẻ đây là nhật ký cá nhân của một y tá nào đó luôn đồng cảm với bệnh nhân trong viện.
Ngoài đống giấy tờ rách nát này ra, họ còn tìm thấy một viên đá đánh lửa không rõ tác dụng.
[Đá đánh lửa bị ẩm: Một viên đá đánh lửa được tìm thấy trong hộp sắt đã bị ẩm ướt nghiêm trọng.
Cảnh sát ▇▇ đã từng nghĩ đến việc trộm đi viên đá nếu nó không bị dính quá nhiều máu thế này.
“Không hút thuốc trong bệnh viện.”
Cấp độ vật phẩm: ★
Ghi chú: Tuy không phải là vật phẩm dùng một lần nhưng tác dụng của nó vẫn bị hạn chế.]
Ở trong [Boardgame Vui Vẻ] một thời gian, dù có vui hay không thì khả năng sống sót của những người chơi đều được cải thiện hơn nhiều, cho dù vậy thì Tiểu La vẫn không thể nào thắp sáng được hòn đá, cậu ta thực sự cảm thấy viên đá lửa này không phải được lấy ra từ hộp sắt mà là được vớt ra từ bể cá =_=.
Tuy đá đánh lửa không tạo ra được ánh sáng nhưng những người chơi vẫn không nản lòng, ba hộp sắt trong phòng bệnh lớn đều có mật mã, hai hộp đầu đã được mở ra từ trước, còn chiếc hộp cuối cùng chỉ ngồi yên tĩnh một góc, chờ đợi được mở.
Có thông minh đến mấy thì cũng chẳng thể giải được mật mã nếu không có manh mối, Tiểu La và Phương Kỳ Câu ngoài miệng giữ im lặng nhưng trong lòng bắt đầu cảm thấy sốt ruột, hai người đã đọc qua những mẩu báo mà Cố Cảnh Thịnh lật xem, ngoài việc hiểu sâu hơn về bối cảnh trong phó bản lần này thì họ cũng không tìm thấy manh mối nào được ẩn giấu trong mấy lời nói trên.
Cố Cảnh Thịnh ngồi xổm xuống, dùng tay chống cằm rồi nhìn mật mã bằng số trước mặt một lúc.
Vệ Gia Thời tới gần để cùng nhau xem xét, cậu ta không nghĩ ra đáp án nhưng vẫn muốn thử một chút — chiếc hộp sắt thứ ba đã bị mất đi một phần mật khẩu, trạng thái hiện tại là: 1512□□□□ 0835.
□ Để thể hiện trạng thái ban đầu khi chưa nhập gì cả.
Cố Cảnh Thịnh cầm một mảnh giấy ghi chép cá nhân lấy được ở chỗ này để làm giấy nháp, ngẩng đầu hỏi: “Có ai trong các cậu mang theo bút không?”
Vệ Gia Thời, Phương Kỳ Câu và Tiểu La: “......”
Không những không hỗ trợ về mặt đầu óc mà về mặt vật chất còn không thể phát huy tác dụng khiến cả ba cùng rơi vào im lặng.
Cố Cảnh Thịnh thở dài, lấy ra một cây bút trong ba lô.
——là một chiếc bút chì kẻ lông mày.
Vệ Gia Thời nhìn Cố Cảnh Thịnh viết ra ba dòng số lên trên giấy: “030821121409”, “172434240204”, “1512□□□□0835”, trong lòng cậu ta nghĩ đến việc bản thân có nên bắt đầu nghiên cứu mấy loại mỹ phẩm của con gái hay không, kể như không dùng đến bây giờ thì sau này vẫn có thể thêm đề tài mà bắt chuyện với mấy em gái xung quanh. Nhưng cũng không thể nghiên cứu quá sâu được, nếu không sẽ chặn hết đường mà yêu đương mất, cả đời chỉ có thể đi theo con đường friendzone.