Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 66: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (28)

Tầng trên của tủ gỗ rất trống trải, dường như tất cả tài liệu đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, tuy nhiên, trong những vết nứt trên vách ngăn, người chơi vẫn tìm thấy một tờ giấy ghi chú cũ.

“Ghi chú: Nhân viên của công ty đường ống nước sẽ đến viện điều dưỡng vào lúc 10 giờ 25 phút sáng ngày mai để thực hiện công việc bảo trì.”

Vệ Gia Thời khẽ ngửi rồi nhăn mày, nói: “Tờ giấy này có mùi gì thế?” Phương Kỳ Câu: “Mùi của rượu.”

Vệ Gia Thời: “Anh chắc chắn không?” Rượu không phải thường dễ dàng bay hơi à?

Phương Kỳ Câu liếc nhìn Vệ Gia Thời, cho thấy kinh nghiệm xã hội phong phú của mình: “Là loại bia rẻ tiền trộn với thịt nướng, để lâu thì mùi vị sẽ như thế này.”

Vệ Gia Thời: “...Được rồi.”

Không biết do mùi đã tản bớt hay do mấy người chơi đã quen với mùi hôi trong phòng này mà không khí trong nhà vệ sinh không còn quá khó chịu nữa, ba người quyết định để Vệ Gia Thời ở lại phòng trực, còn Cố Cảnh Thịnh và Phương Kỳ Câu sẽ đi vào để kiểm tra.

Không gian phòng vệ sinh khá hẹp, nếu nhìn bề ngoài thì nó giống như lối đi một chiều, trên cao có một cửa sổ thông gió nhỏ đã bị chặn ngang bởi những thanh sắt. Dựa vào kích thước khe hở thì đến cô nàng ngón cái cũng không thể đi qua, chỉ có cô nàng ngón tay út mới có thể.

Phần đầu của vòi hoa sen bám đầy bụi bẩn treo trên tường, bề mặt bị bao phủ bởi những vết gỉ sét, bồn cầu bên cạnh còn khó tả hơn, từ màu sắc đến hình dạng bên ngoài và cả mùi hương của nó nữa, mọi thứ khiến cho từ vựng dùng để miêu tả của Cố Cảnh Thịnh trở nên vô dụng. May mắn là vòi nước bên ngoài vẫn có thể sử dụng, chỉ là chất lỏng chảy ra từ đấy chứa quá nhiều thành phần hóa học phức tạp, đến mức khiến người cảm thấy ngại khi dùng nó để rửa tay, hoặc thậm chí có thể làm tắc cống.

Cố Cảnh Thịnh gần như là bay ra khỏi phòng vệ sinh.

Vệ Gia Thời: “Tìm thấy rồi à, Ặc, hai người không sao đấy chứ?”

Phương Kì Câu ngước nhìn trần nhà, như muốn rửa sạch mắt, thành thật nói: “Không tốt như vậy đâu.”

Trên thực tế, [Boardgame Vui Vẻ] thậm chí có những hoàn cảnh ác liệt hơn thế này nhiều, riêng bản thân Phương Kỳ Câu còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được, chỉ lo là cô gái đi cùng anh ta sẽ không thể trụ vững. Đến ngay cả trí tuệ nhân tạo cũng không thể cùng lúc hoạt động hai mô-đun: sạch sẽ và thông minh.

Cố Cảnh Thịnh lắc đầu đề nghị: “Bỏ qua phòng vệ sinh cái đã, chúng ta cứ tìm cánh cửa dẫn ra bên ngoài trước đi.”

Vệ Gia Thời nhìn bốn phía, đồ vật trong phòng này cũng không có nhiều, ngoại trừ tủ gỗ cùng giường đôi được đặt cố định tại chỗ, không thể xê dịch ra thì chỉ có mấy bức tranh sơn dầu được treo trên tường.

Bức tranh?

Lúc Vệ Gia Thời nhận ra có gì đó không ổn thì Cố Cảnh Thịnh đã đưa tay tháo bức tranh xuống, quả nhiên phía sau xuất hiện một cánh cửa sắt.

Mật mã trên cửa là mật khẩu số, có số “1” nho nhỏ đứng ở phía trước những ô nhập mật khẩu.

Trái tim Vệ Gia Thời liền đập thình thịch: “Không lẽ chỉ có một lần nhập mật khẩu duy nhất?”

Cố Cảnh Thịnh kỳ quái nhìn cậu ta: “Vậy thì sao?”

Vệ Gia Thời: “...cũng không có gì, tôi chỉ muốn tăng thêm chút bầu không khí căng thẳng cho trò chơi mà thôi.” Suy nghĩ một chút, hỏi tiếp: “Cô nghĩ manh mối mà những bệnh nhân này để lại là thật hay giả?”

Cậu ta không lo lắng về trình độ giải đố của Cố Cảnh Thịnh, nhưng lại sợ trong manh mối sẽ có thêm bẫy.

Cố Cảnh Thịnh: “Trong lời nhắn, ngoài những lời trêu chọc ác ý kiểu mèo vờn chuột ra thì còn có sự khinh thường năng lực của Connor. Mấy người đó không cần phải giở trò bịp bợm làm gì, dù sao đối phương chắc chắn sẽ không thể thoát ra khỏi đây. Đổi lại là tôi, thì tôi cũng không cần nói dối.”

Phương Kỳ Câu: “Cô chắc chắn rằng Connor không thể rời khỏi phòng trực này?”

Cố Cảnh Thịnh gật đầu: “Mặt sau cánh cửa phòng trực bị đóng rất nhiều thanh gỗ. Từ vết nứt của chúng có thể thấy là cánh cửa đã bị cậy mở từ phía hành lang cho nên Connor không thể đi tới sảnh lễ tân. Nhìn lại bức tranh sơn dầu, vết máu hầu hết đều tập trung ở mặt trước của bức tranh, nhưng mặt sau lại sạch sẽ, điều này có nghĩa Connor đã không tìm thấy mật khẩu của cửa, nếu không nhất định sẽ để lại dấu tay đầy máu của ông ta.”

Vệ Gia Thời hiện tại đã tin là manh mối trong lời nhắn nhất định không chứa thêm một cái bẫy nào, nếu không thì với trí thông minh của Connor tiên sinh, ông ta rất có thể gặp phải vận rủi trước khi kích hoạt bẫy.

Phương Kỳ Câu không biết có nên cảm thấy may mắn vì thực lực có hạn của Connor đã giúp người chơi giữ nguyên hiện trường giải mã hoàn chỉnh hay không: “Ban đầu tôi còn hy vọng chúng ta có thể loại trừ các khu vực cần kiểm tra từ những manh mối tìm thấy trong phòng, nhưng giờ thì có vẻ như chúng ta vẫn cần kiểm tra toàn bộ phạm vi phòng rồi.”

Cố Cảnh Thịnh nghe được lời này, quay người nhìn thẳng Phương Kỳ Câu.

Phương Kỳ Câu có chút xấu hổ, không khỏi hỏi: “Tôi nói sai cái gì à?”

Cố Cảnh Thịnh: “Trong lời nhắn có một gợi ý, nếu nhìn từ góc độ của Andrey thì manh mối sẽ trở nên rất rõ ràng.”

Vừa dứt lời, hai người đàn ông trưởng thành bỗng nhiên bừng tỉnh, liền hành động ngay lập tức — Phương Kỳ Câu thì leo lên giường tầng trên để có tầm nhìn bao quát toàn bộ phòng trực, còn Vệ Gia Thời thì nằm trên sàn nhà, cố gắng nhìn xuống đáy tủ và gầm giường.

Cố Cảnh Thịnh: “...Mấy người đang làm cái gì thế?”

——Là người phụ trách giải mã trong ba người chơi, Cố Cảnh Thịnh không ngờ tới sẽ có một ngày mà mình không thể theo kịp ý tưởng của đồng đội.

Vệ Gia Thời ngơ ngác: “Không phải cô bảo cần thay đổi góc độ quan sát à?”

Phương Kỳ Câu đồng ý trong lòng —— mặc dù anh ta không biết gợi ý đang muốn ám chỉ điều gì, nhưng xét theo vết xe đổ trước đấy của Connor thì chắc chắn sẽ không có thu hoạch gì ở những nơi có độ cao mà người bình thường có thể nhìn thấy.

Cố Cảnh Thịnh nhìn hai người đi cùng mình thật sâu, sau đấy không nói một lời, nằm xuống chiếc giường tầng dưới lưu đầy những vết máu cũ, nói với hai người còn lại: “Tắt đèn, kiểm tra lại.”

Từ những trang nhật ký của y tá trước đó có thể đưa ra kết luận —— Andrey thường xuyên bị nhốt trong phòng biệt giam tăm tối nên rất có thể anh ta hy vọng Connor cũng sẽ trải qua cảm giác như mình.

Vệ Gia Thời dùng tay nắm lấy dây kéo của đèn chùm, suy nghĩ một chút rồi lại buông ra: “Không phải là người chơi không thể ở trong môi trường bóng tối à?”

Cố Cảnh Thịnh đồng ý với cách nói này của đồng đội, liền ném đá đánh lửa cho đối phương: “Hai người có thể dựa vào cái này.”

Phương Kỳ Câu nhảy từ giường trên xuống, nhăn mày: “Còn cô thì sao?”

Cố Cảnh Thịnh thong thả nằm xuống, khoanh hai tay trước bụng, tự tin nói: “Phải dựa vào IQ rồi.”

“......”

Phương Kỳ Câu thực sự muốn lấy một cái khăn trắng để che đi cái đồ không biết liêm sỉ trước mặt này từ đầu đến chân.

Trong khoảnh khắc phòng trực chìm vào bóng tối, Cố Cảnh Thịnh cảm thấy một nỗi sợ hãi lan tràn khắp nơi, như thể có ai đó đang bóp chặt lấy trái tim mình — bản thân cô không phải là người sợ bóng tối, nên cái cảm giác như bị bệnh sắp chết này hoàn toàn là do phó bản sắp đặt.

Dựa theo kết quả thảo luận trước đó, sau khi Vệ Gia thời im lặng đếm đến năm thì lại bật đèn chùm lên.

Phương Kỳ Câu nhạy bén phát hiện ra sắc mặt của Cố Cảnh Thịnh đang từ trên giường ngồi dậy có chút khó coi: “Cô có phát hiện được gì không?”

Áp lực trong lòng còn chưa hoàn toàn tiêu tan, Cố Cảnh Thịnh xua tay không nói gì, dựa vào đầu giường viết lại những gì mình vừa nhìn thấy.

——Ngoài những dòng chữ được khắc trên tấm ván đầu giường trước đó, còn có một manh mối khác được viết bằng huỳnh quang.

“Ở đây có năm tổ hợp số, trong đó chỉ có một tổ hợp là mật mã của cánh cửa do Johan tiên sinh đặt ra.”

"07, 09, 11, 13, 14, 16, 19, 20, 21."

"09, 15, 21, 35, 41, 47, 61, 67, 73."

"07, 08, 11, 13, 22, 40, 43, 45, 67."

"03, 07, 19, 23, 35, 61, 77, 78, 80."

"02, 03, 05, 11, 17, 19, 23, 25, 27."

“Chúng ta hãy cầu nguyện cho Connor tiên sinh tội nghiệp và độc ác. Mặc dù khả năng ông ta có thể nhìn thấy những tin nhắn này là vô cùng mong manh nhưng lại một lần nữa, Andrey chân thành chúc ông may mắn.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất