Vệ Gia Thời nhìn những con số trên tờ giấy với vẻ mặt khó hiểu.
Cố Cảnh Thịnh hiểu ý: “Thật khó để đoán đúng chỉ bằng may mắn, nhưng không sao, chúng ta vẫn có thể dựa vào suy luận mà.”
Vệ Gia Thời quay đầu nhìn cô hỏi: “Cô thật sự có thể ghi nhớ được tất cả các con số trên đó trong vòng 5 giây à?!?!"
Cố Cảnh Thịnh: “... Tôi đã từng luyện tập ghi nhớ hình ảnh trong một thời gian.”
Vệ Gia Thời kinh ngạc: “Cô luyện cái này để làm gì chứ?”
Cố Cảnh Thịnh cẩn thận xem xét lại ký ức trong đầu mình, thành thật nói: “Cũng chẳng để làm gì cả, dù sao bình thường tôi cũng nhàn rỗi ấy mà.”
“......”
Vệ Gia Thời cảm thấy bản thân cậu ta thực sự đang trôi dạt, với số tiền tiết kiệm của mình, cậu ta không nên đi tìm hiểu về quá trình trưởng thành của một phú tam đại. TAT
Đúng lúc này, điện thoại di động của ba người nhận được tin nhắn mới.
[X Quân tới Y Quân:
Chúng tôi đã tới căn phòng cuối cùng của hành lang, thành công tìm thấy lối thoát ra bên ngoài.
Trong ‘phòng chờ’ trước đó, tôi suýt nữa đã bị quái vật tóm được, trải nghiệm cụ thể như sau:
…
Vì một số lý do, G Quân và S Quân đi cùng đã đồng ý cho tôi rời khỏi phó bản trước để có thể giành được phần thưởng phụ cho người chơi đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ.
Thật không may, lối đi này là dùng bạo lực để phá nên tôi không thể cung cấp cho cô nhiều gợi ý hơn nữa.]
Cố Cảnh Thịnh nhìn nội dung tin nhắn, hơi nhướn mày —— Cách nói của Hạ Hiểu Vân rất thận trọng, thông tin về phần thưởng phụ cho người chơi đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ vẫn là lần đầu tiên được nghe đến đối với phòng 08321, nhưng nếu cô ấy bắt đầu với cụm từ “Tôi đã biết một việc”, sẽ liền bại lộ những khuyết điểm của Cố Cảnh Thịnh và những người khác về việc vẫn còn thiếu kinh nghiệm trong trò chơi.
Hạ Hiểu Vân không hề biết việc cô một đường giả làm đại lão, nhưng trong quá trình cung cấp tin tức, cô ấy cũng không đề cập đến bất kỳ nội dung không nên nói nào.
Vệ Gia Thời vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “X Quân và những người khác đã tìm được lối ra rồi!”
Phương Kỳ Câu không lạc quan như vậy, anh ta nhăn mày rồi nói: “Đừng vui mừng quá sớm, đó có thể là một cái bẫy...”
Một tin nhắn đột ngột cắt ngang lời nói của Phương Kỳ Câu——
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Phó bản [Thoát khỏi bệnh viện bỏ hoang] đã thông qua cấp độ khó bình thường.
“Đây là một nơi chứa đầy những ký ức không may mắn. Bạn đã vội vàng trốn thoát khỏi viện điều dưỡng ‘Rosemary’. ”
Sau khi kiểm tra, người chơi [X Quân] đáp ứng điều kiện để rời khỏi phó bản. Vì đây là phó bản đặc biệt, người chơi sẽ rời khỏi đây ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Ghi chú: Khen thưởng sẽ được phát sau khi trở về phòng nghỉ.]
Sau khi nhận được tin tức của Hạ Hiểu Vân, G Quân và S Quân cũng lần lượt thông qua, thời gian cách nhau chưa đầy một giây.
Vệ Gia Thời và Cố Cảnh Thịnh bị ngăn cách bởi Phương Kỳ Câu, người đang đứng ở giữa, quay sang nhìn nhau ăn ý đưa tay qua đầu Phương Kỳ Câu để...
“High five!”
“......”
Phương Kỳ Câu đã cố gắng thuyết phục chính mình rằng Cố Cảnh Thịnh là một đại lão đến từ một căn phòng bí ẩn nào đó, nhưng hành động của cô gái này sao chẳng có tý gì giống với điều đấy thế nhỉ?!
“Tingg——”
Điện thoại vốn im lặng đã lâu lại nhận thêm được một tin nhắn mới.
Lần này là tin xấu.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Người chơi chính thức [Hà Thanh Hoa] đã chết, những người sống sót phải thật nỗ lực đó nha.]
Vệ Gia Thời sửng sốt một chút: “Tôi nhớ Hà Thanh Hoa và Lý Thiêu đều đến từ cùng một phòng đúng không?”
Cố Cảnh Thịnh nhẹ nhàng gật đầu, xác nhận với đồng đội của mình.
Phương Kỳ Câu chú ý đến một tia phức tạp và khó đoán trong đôi mắt của cô gái này chỉ trong một giây.
Cố Cảnh Thịnh im lặng một lúc, sau đó xác nhận với Phương Kỳ Câu: “Anh định vượt qua cấp độ khó bình thường mà không tiếp tục khám phá phải không?”
Nghe được lời cô vừa nói, trong đầu Phương Kỳ Câu mơ hồ có một ý tưởng, nhưng anh ta không dám chắc chắn, chỉ đơn giản là im lặng gật đầu.
Cố Cảnh Thịnh không nói gì thêm, đi đến cửa sắt, thành thạo nhập mật khẩu “091521354147616773”, một tiếng “cạch” nhẹ nhàng vang lên, cánh cửa mở ra một cách tự nhiên.
Dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi cảnh tượng này thực sự xảy ra, Vệ Gia Thời vẫn không kiềm chế được cảm giác “Cô nàng này chắc chắn đã đọc qua hướng dẫn” =_=.
Vệ Gia Thời hừ một tiếng: “Xin hỏi, cô làm thế nào để xác định được mật mã?”
Cố Cảnh Thịnh hài lòng với sự tiến bộ trong việc chủ động học tập của đồng đội, liền giải thích: “Trong năm tổ hợp số đã cho thì chỉ có tổ hợp thứ hai mới có thể tạo thành một ma phương cấp ba. Cậu nên nhớ là trong lời nhắn đã đề cập đến người thiết kế mật mã của cửa chính là vị Johan tiên sinh thích toán học.”
Vệ Gia Thời càng kinh ngạc hơn: “Chỉ cần nhìn qua một cái là cô liền biết dãy số kia có thể thành công tạo thành ma phương cấp ba á?”
Cố Cảnh Thịnh đơn giản nói: “Không cần phải tính toán từng cái một —— tổng của các số ở dãy thứ nhất, thứ ba và thứ tư đều không chia hết cho ba. Mặc dù dãy số thứ năm có thể chia hết, nhưng kết quả sau khi chia là 44, và chỉ có số 2 là số chẵn trong dãy số này.” Cô dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Các số được cung cấp trong lời nhắn chính là mật khẩu, không cần tính toán gì thêm, vì khi để lại tin nhắn, Johan tiên sinh, người yêu thích toán học đã nghỉ việc từ lâu rồi, nên bốn cái dãy số khó hiểu còn lại có thể là do người khác thiết kế ra.”
Vệ Gia Thời cuối cùng đã hoàn toàn hiểu rõ.
——Cái gọi là ma phương cấp ba phải có tổng các số ở ba hàng ngang và ba hàng dọc bằng nhau, vì vậy tất cả các số có tổng không thể chia hết cho ba sẽ bị loại đầu tiên, dãy số thứ năm có tám số lẻ, do đó phải có một hàng ngang hoặc hàng dọc được tạo bởi hoàn toàn là các số lẻ và tổng của ba số lẻ không thể là số chẵn 44.