Chương 180: Nguyên Anh Cảnh Đại Lão
Vương Khả thật thà khuyên nhủ.
Chúng tà ma:
-...
Vương Khả càng như thế, mọi người càng khẩn trương, giống như, giống như không đúng, chẳng lẽ Chu Yếm thật sự gạt chúng ta?
- Được, được, Vương, Vương huynh đệ, vậy thì đắc tội, ta đánh một quyền thử xem!
Đồng An An trầm giọng nói với Vương Khả.
Đồng An An không có phát hiện, giờ phút này ngữ khí đối với Vương Khả cũng khách khí đi không ít, lần thứ hai gọi là 'Vương huynh đệ'.
- Ai, vậy mới đúng chứ, cứ đánh đi, dùng hết toàn lực ấy, đừng lặp đi lặp lại, ta cũng cần thể diện!
Vương Khả gật đầu nói.
Đồng An An:
-...
Cái trán Đồng An An toát ra từng giọt mồ hôi lạnh, cảm giác, hôm nay đá trúng cục sắt rồi.
Ảo giác, nhất định là ảo giác, ta dồn sức một quyền đánh nát hắn.
Đồng An An tiến lên trước một bước, dữ tợn đánh ra một quyền.
- Oanh!
Một quyền cực mạnh, dư âm gió mạnh khiến hạt cát văng khắp nơi. Ép cho đám người liên tiếp lui về phía sau.
Lấy Vương Khả, Đồng An An làm trung tâm, một cái hố cát bán kính ba trượng xuất hiện, vừa nhìn đã biết uy lực một quyền vừa rồi khủng bố đến mức nào.
Nhưng Vương Khả vẫn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích tí nào. Một chút cảm giác bị thương cũng không có.
Nắm đấm của Đồng An An còn dán ở trên lồng ngực Vương Khả, hắn trừng to mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Khả.
Sao, làm sao có thể?
Đồng An An có chút hoài nghi mình, không đúng, bản thân là Kim Đan cảnh cao giai, một quyền mạnh như vậy, ngay cả người mới bước vào Nguyên Anh cảnh cũng cũng phải giảm bớt lực mới có thể đứng vững.
Nhưng Vương Khả lại không nhúc nhích tí nào?
Vương Khả thu hồi nắm đấm, quần áo bị đánh thủng, nhưng thịt bên trong lỗ thủng vẫn trắng như tuyết, ngay cả một dấu chấm hồng cũng đều không có.
Điều, điều này sao có thể? Chuyện này không đúng?
Vương Khả là Tiên Thiên cảnh nho nhỏ ư? Nếu là Tiên Thiên cảnh nho nhỏ, đã sớm bị ta đánh chết rồi!
- Đại lão Nguyên Anh cảnh? Kim bài nằm vùng?
Đồng An An tự nói, mồ hôi lạnh toàn thân đổ như thác.
- Đại lão Nguyên Anh cảnh? Kim bài nằm vùng?
Đồng An An tự nói, mồ hôi lạnh toàn thân đổ như thác.
- Đàn chủ? Thế nào rồi? Tại sao vừa rồi ngươi... ?
Chúng tà ma kinh ngạc nói.
Mặc dù Vương Khả nói lời chắc như đinh đóng cột, nhưng mọi người vẫn không có tin tưởng tất cả. Đàn chủ, ngươi không dùng lực à?
Nhưng Đồng An An đã tin tưởng. Nếu không phải là đại lão Nguyên Anh cảnh, làm sao có thể tiếp được một quyền của bản thân?
- Đồng đàn chủ, ngươi không dùng hết toàn lực à, Vương Khả không thể chống lại ngươi, nếu hắn là Nguyên Anh cảnh, năm đó tạo phản ở vương triều Đại Thanh, đã không bị doạ sợ bỏ đi, nhất định là giả!
Chu Yếm lo lắng nói.
Vương Khả là tên đại lừa gạt, các ngươi tuyệt đối không thể tin lời hắn nói.
- Vậy ngươi thử một quyền của ta xem!
Đồng An An nói.
Giờ phút này nội tâm Đồng An An hết sức kinh hoảng, cỗ kinh hoảng này khiến Đồng An An sắp hỏng mất. Nếu Vương Khả nói là sự thật, vậy mình đến bao vây Vương Khả chẳng phải là muốn nhận xui xẻo sao?
Chu Yếm mở miệng, vừa vặn hóa giải sự căng thẳng của Đồng An An, đúng rồi, nói không chừng là ảo giác thì sao?
Ngươi nói Vương Khả gạt ta, vậy ngươi và Vương Khả cùng tiếp một quyền của ta đi.
- Oanh!
Quyền của Đồng An An nhanh như thiểm điện, Vương Khả không kịp hô, quyền kia đã đánh lên trên người Chu Yếm.
- Bành!
- Phốc!
Chu Yếm ở giữa không trung, phun ra một ngụm máu thật dài, bị Đồng An An đánh bay ra ngoài, ngã ở nơi xa trên bãi cát, máu me khắp người, vô cùng thê thảm.
- Khụ khụ, Đồng đàn chủ, tại sao lại đánh ta, phốc!
Chu Yếm trọng thương không thể đứng dậy.
Vì sao, vì sao lần nào xui xẻo cũng là ta? Tại sao ngươi không đánh Vương Khả? Đánh ta làm gì?
Chu Yếm giống như thoi thóp. Chuyện này đã nói rõ, nắm đấm của Đồng An An là thật, chưa từng xuất hiện ảo giác.
Toàn thân chúng tà ma xiết chặt.
- Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, vì sao lúc trước Vương Khả nhảy vào Vạn Xà Trì lại không có việc gì, bởi vì hắn là Nguyên Anh cảnh!
Nam đổ thánh tự nói.
- Bành!
Đúng lúc này, quanh thân Vương Khả trầm vang một trận, phóng ra một cỗ khí lưu thổi bay xung quanh.
- Tiên Thiên cảnh đệ tứ trọng?
Lông mày Vương Khả nhíu lại.
Vừa rồi bản thân giả tranh nửa ngày, kết quả tu vi lại đột phá, chẳng lẽ bị bại lộ sao? Cái khí tức đột phá này, rõ ràng chỉ là Tiên Thiên cảnh.
- Vương huynh đệ, không, tiền bối, là ta không tốt, vừa rồi không cẩn thận, phá cấm chế ngươi dùng để che giấu tu vi, tiền bối thứ tội!
Đồng An An lập tức lo lắng nói.
- Hả?
Vương Khả sững sờ.
- Hoá ra Vương huynh đệ, à không, Vương tiền bối dùng từng tầng cấm chế phong bế tu vi bản thân, khó trách từ bên ngoài nhìn vào chỉ có tu vi Tiên Thiên cảnh!
Cả đám tà ma lập tức sợ hãi, than nói.
Vương Khả:
-...
Các ngươi đang che lấp cho ta sao?
- Đồng đàn chủ, các ngươi không cần gọi ta là tiền bối, mặc dù Ma Tôn đồng ý cho ta không cần che giấu, nhưng nếu một ngày ta chưa công khai thân phận, một ngày vẫn không thể bại lộ, các ngươi hoặc gọi ta là Vương Khả, hoặc gọi ta là Vương huynh đệ đi!
Vương Khả lắc đầu nói.
- Được, được, quả nhiên Vương huynh đệ không hổ là kim bài nằm vùng, thực sự là bình dị gần gũi!
Đồng An An lập tức lau mồ hôi lạnh trên trán nói.
- Đúng vậy, Vương huynh đệ, hôm đó ngươi đến Thần Long đảo, ta đã nhìn ra, ngươi nhất định là nhân trung long phượng, Vương huynh đệ thần uy vô hạn, không câu nệ tiểu tiết, cùng xưng huynh gọi đệ với bọn ta, chúng ta thật là đáng chết, trước đó chậm trễ Vương huynh đệ!
Chúng tà ma lập tức cười làm lành nói.
Giờ phút này, chúng tà ma hối hận tím cả ruột.
Mẹ nó, tại sao trước đó phải tính kế Vương Khả chứ? Nếu không tính kế Vương Khả, sẽ không có nhiều người thiêu thân như vậy. Tại sao lại xui xẻo như vậy! Coi hắn là một tiểu Tiên Thiên không có chỗ dựa, kết quả hắn là đại lão Nguyên Anh cảnh. Còn là kim bài nằm vùng trà trộn ở bên người chúng ta?
- Vương huynh đệ, ta muốn báo cáo, ta muốn báo cáo!
Đồng An An lập tức kêu lên.
- Báo cáo?
Vương Khả nghi ngờ nói.